Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 753 - Chương 753: Tùy Tiện Dùng

Chương 753: Tùy Tiện Dùng Chương 753: Tùy Tiện Dùng

Ngô Thanh Báo “À” một tiếng, hỏi: “Hiện giờ phòng thí nghiệm nhiều người hay không?”

“Bận bịu muốn chết, ngươi cứ nói đi?”

Sau khi thả người đàn ông trung niên rời đi, Ngô Thanh Báo liền quay đầu nói ra với Thái Hòa: “Xem ra chỉ có thể đợi buổi tối rồi.”

“Không nghĩ tới, tính cách không đáng tin cậy của ngươi ở trong lúc này vẫn có thể tạo ra công dụng này đấy.” Thái Hòa không nhịn được thổi phồng hắn một câu.

Nếu như đổi thành người khác lừa dối như vậy, sớm đã bị người ta nhìn ra sơ hở, nhưng tính cách của Ngô Thanh Báo “Tưng tửng từng tưng” như thế, đoán chừng người biết rõ hắn đều sớm đã nghe thấy, lời tránh né qua loa của hắn như vậy, người khác cũng chỉ sẽ cho rằng hắn không có quan tâm tới những chuyện này, không thích trả lời mà thôi.

Lúc này cách buổi tối còn có một khoảng thời gian ngắn, Ngô Thanh Báo lập tức đưa ra ý kiến, trước hết mang team của Thái Hòa đi trụ sở của hắn.

Chỗ của hắn ở gần nơi này, sau khi quẹo trái quẹo phải vòng vòng vài lần cũng tiến vào một căn nhà cổ kính lắp đặt thiết bị “Khách sạn”.

Loại kiến trúc này, rất ít gặp ở Sài Thành, nhưng với tư cách thành thị du lịch, công trình kiến trúc trong thành phố Biên Hòa cơ bản đều làm theo kiểu cổ như vầy.

Tuy nói là sống trong nhà sắt thép bê tông đã hai mươi năm, nhưng Thái Hòa đối với loại kiến trúc cổ kính này lại rất có cảm giác đấy. Thời kỳ thiếu niên còn từng ảo tưởng xuyên không mang theo Lê Bống tìm một căn nhà sân nhỏ như vậy, không xấu hổ thẹn thùng ngủ cùng một chăn... Cả đời...

Nhưng không nghĩ tới, thời điểm chính thức bước vào loại khu vực này, mọi chuyện lại kém cách xa vạn dặm với ảo tưởng của hắn, có thể nói quá mức ngoài ý muốn...

“Trạch viện này đều là của ta, các ngươi yên tâm ở lại, đồ đạc trong phòng tùy tiện dùng. À có chuyện này... Hai người các ngươi đi qua đây theo ta, thừa dịp không có việc làm, trước hết giúp các ngươi đăng ký tên tuổi một cái, bằng không thì ta sẽ quên đấy.” Sau khi Ngô Thanh Báo dẫn bọn người Thái Hòa vào căn phòng trống rỗng, cười hì hì nói ra.

“Ngay cả chân ghế cũng không có, đến cùng ngươi muốn để cho chúng ta dùng cái gì? Hơn nữa hai người sống to lớn như vậy ngươi cũng có thể quên hay sao?”

Thái Hòa thầm mắng một câu, nói ra với Cường Đô La: “Đi cùng hắn đi thôi. Nhiều lời cũng không cần phải nói, hắn có thần kỹ lừa dối người. Hiện giờ nếu không đi, với tính cách của hắn không chừng thật sự sẽ quên các ngươi là ai.”

Dù sao bọn họ bất đồng với chính mình, nói cho cùng Thái Hòa là tới trộm lấy thí nghiệm thể đấy, nhưng Cường Đô La và Hồ Ngọc Hà thì lại chuẩn bị gia nhập đấy. “Ừ. Yên tâm đi, ta biết ứng đối như thế nào. Dù sao chúng ta chính là hai người bình thường, hiện giờ bọn hắn bận bịu như vậy, nào có thời gian làm khó dễ chúng ta.” Cường Đô La vỗ ngực nói ra.

Hồ Ngọc Hà còn là một bộ thần sắc rất khẩn trương, thấy Thái Hòa không khỏi nhíu mày.

“Ngươi buông lỏng một chút, lại không phải đi liều mạng với Zombie. Mọi thứ chẳng phải đã có Ngô Thanh Báo hay sao?” Thái Hòa thở dài, nhẹ nhõm nói.

Hồ Ngọc Hà vừa hoảng hồn, cà lăm nói: “Ta... Ta chính là...”

Trong nội tâm nàng hơi ngoài ý muốn, không nghĩ tới thái độ lạnh nhạt của Thái Hòa lại có thể biết quan tâm nàng ngay trong lúc này...

“Ngươi khẩn trương như vậy, chẳng may lừa được anh em của ta làm sao bây giờ?”

Sắc mặt Hồ Ngọc Hà lập tức mắc cỡ đến đỏ bừng, trừng mắt tàn bạo với Thái Hòa: “Ngươi... Nha! Tức chết ta rồi!”

“Như vậy là được rồi, tức giận cũng đừng khẩn trương nha, thoạt nhìn nhạy cảm quá đấy.” Thái Hòa sờ lên cái mũi, gật đầu nói.

Ngô Thanh Báo mang theo bọn hắn vừa rời khỏi, Thái Hòa lại tranh thủ thời gian đóng kỹ cửa sân cẩn thận.

Chờ thời điểm hắn quay người nhìn về phía mấy căn phòng kia, lại đột nhiên phát hiện cửa phòng của mỗi căn phòng đều được mở ra.

Rất nhanh, Lê Bống lập từ trong một căn phòng chạy ra, vung vẩy lấy đồ hộp trong tay chạy về phía Thái Hòa: “Hòa... Hòa Ca, ta tìm được đấy...”

Thái Hòa sửng sốt một chút, sau đó lại lộ ra một nụ cười cổ vũ: “Đúng vậy, thừa cơ hội này lấy hết đồ vật trong nhà hắn đi nha. Dù sao là hắn nói tùy tiện dùng đấy.”

Ngô Thanh Vân cũng không khách khí, rất nhanh đã cầm ra một cái nỏ vọt ra từ trong một căn phòng khác: “Xem cái này, nếu như dùng Lê Bống mà nói, rất không tồi a? Hơn nữa hắn có thật nhiều vật phẩm sưu tầm.”

Trong nội tâm Thái Hòa nhảy lên một cái, tranh thủ thời gian chạy tới cái căn phòng kia.

Trong phòng này tất cả đều là vũ khí rối loạn, trên tường treo sung, góc tường chất đống một cái rương đạn, trên ván giường rơi lả tả lấy một bó to dao phay không biết từ chỗ nào tìm đến. Trừ những vũ khí đó ra, đủ loại dụng cụ cắt gọt nhà bếp nằm rối loạn cũng ném ở khắp nơi trên đất.

“Không nhìn ra Ngô Thanh Báo cất giữ rất phong phú như vậy nha!” Thái Hòa than thở một câu.

Từ điểm này có thể nhìn ra thành viên nơi trú quân khác nhau với loại người không có tổ chức gì như hắn rồi. Tập trung rất nhiều tài nguyên lại, cũng lớn hơn rất nhiều so với một mình Thái Hòa có thể sưu tập được.

Mà ngồi lên vị trí đội trưởng, khẳng định cũng có thể đạt được rất nhiều đặc quyền. Súng ống đạn dược giờ phút khẩn trương như vậy, ở nhà hắn lại ném lấy vài chục thanh súng ống để đó không dùng.

“Thật sự là mục nát nha...” Thái Hòa xoa xoa đôi bàn tay, lộ ra một nụ cười quỷ dị, “Chị đại, đối mặt phòng bảo tàng của anh trai chị, chúng ta nên làm bây giờ?”

“Hắn nói rồi mà, tùy tiện dùng.” Ngô Thanh Vân vừa cười vừa nói.

Bình Luận (0)
Comment