“Làm sao có thể... Eo của ta dường như xuất hiện tình huống cơ bắp đau nhức... Nó tạm thời bãi công rồi.”
Chuyện làm cho Thái Hòa hơi nghi hoặc chính là, Lê Bống và Ngô Thanh Vân có lẽ đã cảm ứng được bọn hắn bên này đã xảy ra chuyện đó mới đúng, vì sao không có tới đây chứ?
Chẳng lẽ các nàng đã bỏ đi hứng thú với bành~ bạch~ bành~ bạch~ rồi hả? Không lẽ nào lại như vậy, buổi sáng Ngô Thanh Vân còn từng nói tạo người là nhất hạng vận động nàng cảm thấy thú vị nhất...
Đồng thời khi Yuna vừa vịn Thái Hòa chậm rãi từ trong phế tích đứng lên, Ngô Thanh Báo trong phòng bếp, hai nữ Zombie xinh đẹp đang dựa vào trên cửa sổ.
Dưới chân của các nàng , đã ném vỏ đồ hộp đầy đất rồi...
“Vì... vì sao tạo người là thú vị... vận động đây này?” Lê Bống đang dùng ngón tay xoay xoay hộp cá sốt cà ba cô gái, tò mò hỏi.
Ngô Thanh Vân duỗi ra đầu lưỡi phấn nộn, thè lưỡi ra liếm đi mỡ đông trên khóe miệng: “Đầu tiên loại vận động này có được 108 loại kỹ xảo, đồng thời còn có nhiều loại phương thức chiến đấu, như 1 vs 1 đánh đơn, một đấu hai đơn hướng đánh kép, một đấu ba... nhưng mà ta cảm thấy được có '1' người là không thể thay đổi, nếu không tính chất trận đấu sẽ xảy ra biến hóa.”
“Là như thế này sao...” Lê Bống gật nhẹ đầu.
“Thật ra một chữ ngươi cũng nghe không hiểu nha?” Ngô Thanh Vân nói tiếp, “Đây là Yuna nói với ta đấy, ta chỉ hiểu 108.”
“Hì hì.” Lê Bống lộ ra một nụ cười ngốc nghếch tự nhiên, sau đó đưa tay ném lon cá số cà ba cô gái đã ăn hết ra ngoài cửa sổ.
Một bóng người đột nhiên từ sau tường vây hơn 10 mét nhảy ra ngoài, há mồm chuẩn xác ngậm cái vỏ đồ hộp này.
Sau khi Lê Huỳnh Bảo Ngọc ngậm được lon đồ hộp, vốn là hoan hô một tiếng, sau đó lại không thể chờ đợi được ngồi xổm xuống đất nhai hai ba cái dẹp lép cái vỏ hộp: “Nhai thật đã nha, mặc dù còn kém xa với nhai xương nhân loại kia. Ai, thật muốn ăn sạch hắn nha.”
Nhưng bởi vì Ca Cao nghiêm khắc chấp hành lấy mệnh lệnh của Thái Hòa, cho nên Lê Huỳnh Bảo Ngọc chỉ há mồm, không có lên tiếng, thật giống như đang há miệng ra như không nói được lời nào, nhìn qua hết sức quái dị.
Nghĩ đến Thái Hòa, trước mắt loli Zombie lập tức hiện ra một bộ hình ảnh mang đầy phong cách Mosaic(ảnh ghép từ nhiều mảnh đá nhỏ), sau đó thèm nhỏ dãi liếm liếm bờ môi: “nhưng mà, lời nói của Chi Pu không biết sẽ như thế nào, có lẽ người kia sẽ tranh đoạt với ta nha? ... Sinh vật quái lạ này lại không chịu chủ động rời khỏi ta, nếu như tổn thương nàng..., cảm giác mình tự tổn thương chính mình không có gì khác nhau. Ghét nhất chính là, tổn thương nàng..., dường như cùng tổn thương nhân loại kia không có gì khác nhau...”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc cảm giác suy nghĩ của mình đã rối loạn giống như cuộn len rồi, nàng ôm lấy đầu “Ah” một tiếng, phiền muộn co duỗi dưới mặt đất nói: “Chuyện này không cần phải là nói, tổn thương nhân loại kia, cũng giống hệt với tổn thương ta hay sao? Hắn chính là ta hay sao? Vậy thì ăn tươi hắn có phải tương đương với ăn... chính ta”
Nếu như Thái Hòa nghe lời nói như thế, nhất định sẽ bị logic thần kinh của Lê Huỳnh Bảo Ngọc làm hết hồn rồi. Nhưng lúc này bên cạnh loli Zombie không có người khác, trên cổ cũng đang đeo Ca Cao sẽ không chủ động mở miệng nói chuyện.
Cho nên đợi lúc liếm sạch sẽ dầu trên môi, Lê Huỳnh Bảo Ngọc đã hạ quyết tâm: “Đã như vầy, vậy hắn hoàn toàn chính là một bộ phận thuộc về ta sao! Ta muốn ăn thì ăn! Người khác ai dám đụng vào?”
Lúc này lại là “Vèo” một tiếng vang nhỏ, một miếng thịt nướng bay một đạo đường vòng cung, xuất hiện ở đỉnh đầu của nàng.
“Thịt nướng!”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc vui vẻ nhảy lên, há mồm ngậm lấy: “Vậy mà mấy người đồng loại này cũng không tệ lắm đâu, không giống nhân loại kia, vậy mà bỏ đói ta!”
Nhưng mà nàng lại há hốc mồm đợi trong chốc lát, lại không đợi đến bất luận đồ ăn gì ném ra.
“Làm sao vậy chứ?” Nàng lén lút từ sau tường vây duỗi đầu ra nhìn một cái, lại phát hiện cửa sổ đã không thấy bóng dáng Lê Bống và Ngô Thanh Vân.
Trong lúc nhất thời, thậm chí Lê Huỳnh Bảo Ngọc có một chút cảm giác quái dị.
“Ồ! Làm sao có thể, ta đường đường là Zombie làm sao lại muốn cùng một chỗ với một nhân loại! Quá sa đọa rồi!”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc tranh thủ thời gian lắc lắc cái đầu, sau đó tức giận chỉ vào cổ của mình: “Khẳng định đều là ngươi! Muốn dựa vào ta tiến hóa thì tranh thủ thời gian một chút ah, sớm tiến hóa một chút, chúng ta nhanh chóng chia tay!”
“Chẳng lẽ là ta ảo giác hay sao? Cảm giác, cảm thấy dường như Ca Cao cách chúng ta không phải rất xa.”
Thái Hòa đang vịn eo ngồi ở trên ghế, đột nhiên hơi nghi hoặc mà hỏi thăm.
Nhưng mà hắn vừa quay đầu, lập tức phát hiện Lê Bống và Ngô Thanh Vân đã không thể chờ đợi được chạy tới phía căn phòng của “Ác bá” rồi.
Mà Yuna đang nghẹn cười nhìn về phía hắn...
“Nghiêm túc một chút, bộ không nghĩ thử xem eo của ta là vì sao vất vả mà sinh bệnh đấy!”