“Ai bảo các ngươi theo tên bệnh tâm thần đây này.” Thái Hòa nghĩ một lát, vẫn nói thêm một câu, “Ngô Thanh Báo, chiếu cố tốt anh em của ta. Ít nhất trước lúc hắn là có năng lực tự bảo vệ chính mình, đừng để cho hắn đi chịu chết...”
“Nói như vậy ngươi thiếu nợ ta một nhân tình...”
Ngô Thanh Báo vừa mới hai mắt tỏa sáng, đã nhìn thấy Ngô Thanh Vân đang lộ vẻ mặt lạnh lẽo nhìn mình: “Chuyện này, ta nhớ kỹ.”
“Nghe ngươi nói như vậy, đây không dùng được hai giờ a?” Thái Hòa nghi hoặc mà hỏi thăm.
Hồ Ngọc Hà dựa lên trên cửa, khó chịu hừ lạnh một tiếng: “Quá trình đăng ký tốn thời gian 5 phút đồng hồ.”
“Vậy làm sao...”
“Sau khi đến tổng bộ, đội trưởng Ngô Thanh Báo nói để cho chúng ta chờ một chốc một lát, sau đó hai giờ sau hắn mới nhớ tới chúng ta vẫn còn đợi chông ngốc ở cửa.”
Nhìn vẻ mặt uất ức của Hồ Ngọc Hà, Thái Hòa bất đắc dĩ vuốt trán thở dài, lắc đầu: “Quả nhiên không đáng tin cậy...”
“Lúc nào ta không đáng tin cậy rồi hả? Ngươi cho rằng hai giờ này là ta đi đánh máy bay rồi hả? Được rồi, xác thực ta theo chân bọn họ chơi trò chơi ném máy bay giấy một trận, sau đó dùng dị năng đánh xuống... nhưng mà đừng nóng giận, ta chủ yếu là đi sưu tập tình báo đây này. Hồ Ngọc Hà, các ngươi đi ra ngoài đi.” Ngô Thanh Báo nghiêm mặt nói ra.
“Người bình thường đều sẽ nói 'Thái Hòa, theo ta ra ngoài’ mới đúng chứ!” Hồ Ngọc Hà há hốc mồm lần nữa, nhưng mà nhìn thấy tư thế quái dị của Thái Hòa dưa ở trên ghế, cũng chỉ có thể kêu rên một tiếng, đi theo Cường Đô La đi ra ngoài cửa.
Mặc dù mặt mũi nàng tràn đầy mất hứng, nhưng sau khi đi ra ngoài lại không quên đóng cửa phòng cái then lại.
“Ngươi nghĩ đến chuyện thí nghiệm thể, vẫn không nên bị quá nhiều người biết rõ.” Ngô Thanh Báo đi qua dán trên cửa nghe xong thoáng một cái, sau khi xác nhận hai người Hồ Ngọc Hà đã đi xa, mới quay đầu nói ra.
Khó có được trông thấy Ngô Thanh Báo thái độ nghiêm túc như thế, Thái Hòa gật nhẹ đầu: “Đúng vậy. Cuối cùng ngươi có một suy nghĩ đáng tin cậy rồi.”
“Đúng vậy a, bằng không thì lần lượt giết người diệt khẩu, ta cũng không dễ dàng nha.” Ngô Thanh Báo thở dài.
“Cho rằng ngươi đáng tin cậy ta mới là người không...nhất đáng tin cậy đấy... Được rồi, ngươi thăm dò được tình báo gì rồi?” Thái Hòa rất cảm thấy hứng thú đối với tin tức này, hắn cảm thấy người có thể trong điều kiện tiên quyết không sử dụng thủ đoạn bạo lực, còn dò xét được rất nhiều tình báo, đại khái có thể chia làm hai loại: Một loại là quan sát tỉ mỉ, hiểu được sử dụng nghệ thuật ngôn ngữ, tiến hành nói lời khách sáo để đối phương tự lộ ra tình báo không lưu dấu vết.
Một loại khác đại khái giống như Ngô Thanh Báo vậy, nói chuyện không hề cố kỵ, cái gì cũng có thể thuận miệng hỏi ra, mà người đối thoại với hắn còn sẽ không hoài nghi... Người bệnh tâm thần đấy.
“À, rất đơn giản. Trước hết ta đã tìm được tất cả người phụ trách quản lý danh sách cơ cấu nhân viên trực ban, sau đó đánh hắn một trận.”
Ngô Thanh Báo rất là đắc ý nói nói: “Người này là một Dị năng giả, có được năng lực ký ức rất mạnh, nhưng lại có thể thông qua kết nối tinh thần, chiếu lại trí nhớ trong đầu mình cho người khác xem. Tự xưng học qua Quyền Thái, nhưng mà mỗi lần đều bị ta hành hạ một trận. Hắn chịu thua cũng cho ta xem mảnh nhỏ ký ức chứa đựng trong đầu hắn, nhưng mà ta thuận tay lật ra danh sách trực ban thoáng một cái.”
“Nghe qua dường như là một dị năng rất lợi hại nha...” Thái Hòa cau mày tưởng tượng thoáng một cái. Loại dị năng không có bất kỳ năng lực chiến đấu này, có khả năng vẫn tương đối hiếm thấy đấy, nghe qua cũng là hệ tinh thần đấy.
“Thật ra không có lợi hại như vậy đâu. Hắn ở tổng bộ ngoại hiệu máy tính tra cứu hình người, mỗi ngày chỉ phụ trách bị các vị cao tầng sai bảo. Không có internet, tác dụng của hắn cũng là rất lớn. Nhưng mà gần đây bộ phận kỹ thuật đã tìm được thiết bị, đang khôi phục lại Local Area Network rồi, thằng này bị đày vào lãnh cung rồi.” Ngô Thanh Báo cười hắc hắc nói, nhìn qua không hề có cảm giác đồng tình với hắn.
Thái Hòa âm thầm gật đầu, nghĩ thầm bị Ngô Thanh Báo thừa dịp hư mà vào như thế, đặt ở trước kia chưa chắc hắn có thể thuận lợi tìm đọc được danh sách trực ban.
“Vậy ngươi lấy được danh sách trực ban phòng thí nghiệm rồi hả?”
“Đúng vậy. Ta đến nói tình huống phòng thí nghiệm một chút.” Ngô Thanh Báo giống như ảo thuật móc ra từ trong túi quần một tấm ảnh mặt bằng kết cấu, đưa tới trước mặt Thái Hòa.
“...”
“Nhìn ta làm gì vậy? Cái này gọi là họa pháp trường phái ấn tượng. Là sau khi ta thắng giải thi đấu bắn máy bay, từ thành viên phòng thí nghiệm kia thắng được đấy. Đáng tiếc hắn chỉ chịu cho ta liếc mắt nhìn.” Ngô Thanh Báo thở dài nói.
Thái Hòa chỉ vào hình vẽ rối nùi trên giấy: “Ảnh kết cấu... Ngươi dùng trường phái ấn tượng... Ngươi cmn đang trêu chọc ta hay sao?”
“Khục khục, bằng không thì ta cũng không mang đi ra, ra vào tổng bộ là phải lục soát người đấy. Dù sao ta có thể nhìn hiểu là được rồi.”
Ngô Thanh Báo chỉ vào một đống rối nùi không rõ này nói ra: “Nhìn thấy bên trong nét chấm và nét mờ gợn sóng hay sao?”
“Ừ.”
“Ngươi thử bỏ qua chúng.”