Thật ra lúc này có rất nhiều loại phương án có thể sử dụng, nhưng cảm ứng được đối phương càng ngày càng gần, Thái Hòa gần như không kịp nghĩ nhiều, lập tức giao vật thí nghiệm cho Ngô Thanh Báo: “Đưa các nàng rời đi, ta dẫn dắt bọn họ rời đi, sau đó tới tụ hợp với các ngươi. Đừng có nhìn ta bằng loại ánh mắt này, ta lại không phải đi chịu chết. Yên tâm đi, một mình ta, muốn chạy trốn rất dễ dàng.”
“Không cần... Không cần chúng ta hỗ trợ hay sao?” Lê Bống lo lắng mà hỏi thăm.
“Chúng ta sẽ chờ ngươi.” Yuna nắm lấy cánh tay Lê Bống, gật gật đầu, nói ra.
Đưa mắt nhìn bóng dáng đám người Lê Bống biến mất ở sau góc đường, Thái Hòa lập tức phát ra cảnh báo với Ca Cao.
Dung mạo của ba người Lê Bống, rất nhiều thành viên quân doanh đều biết, để cho bất cứ người nào lưu trong các nàng ở lại hỗ trợ, đều có nguy hiểm bại lộ thân phận.
Hắn để lại quá nhiều đầu mối, bị người chú ý cẩn thận phân tích trước sau một lần, rất dễ dàng có thể cho ra một ít kết luận bất lợi với team của Thái Hòa.
Cho nên ý nghĩ mới vừa rồi của Thái Hòa rất đơn giản, rất trực tiếp, không thể để cho các nàng Lê Bống rơi vào trong nguy hiểm, dù là chỉ là có khả năng, cũng tuyệt đối không thể đơn giản để cho các nàng đi mạo hiểm.
Cho dù có, bọn họ đều có thể đủ trốn thoát, nhưng một khi lưu lại nhược điểm cho người ta, có lẽ sẽ liên lụy đến rất nhiều người. Ít nhất hai người sống sót đã từng do hắn tự mình giới thiệu vào quân doanh này, đoán chừng cũng không có ngày nào sống tốt lành.
Trong khoảnh khắc đó, Thái Hòa chỉ cân nhắc đến nhiều như vậy, sau đó đưa ra quyết định này.
Nhưng Ca Cao hiện giờ đang ký sinh trên người Bảo Ngọc thì lại cũng bất đồng, Loli Zombie này mặt lạ hoắc.
Hành động cùng một chỗ với Loli Zombie, muốn ngăn chặn người truy tung, chắc là không có khó khăn gì.
“Ta lại muốn nhìn một chút là ai truy tung lợi hại như vậy...” Thái Hòa quay đầu lại nhìn một cái, sau đó ẩn vào trong bóng tối.
Không bao lâu, Tăng Thanh Hà lập tức chạy đến từ trong một con hẻm nhỏ.
Đối mặt đường phố trống rỗng, sắc mặt nàng lại có vẻ rất hưng phấn.
Nơi này đã là biên giới khu vực nội thành, hai bên trừ một ít cửa hàng mặt tiền cũ nát ra, nhiều nhất chính là đủ loại cửa hàng massage.
“Nước đọng...”
Tăng Thanh Hà dừng lại ở trên lối đi bộ. Đá hoa cương dùng để trải lối đi bộ, phảng phất đều vỡ tung, hơn phân nửa đều không trọn vẹn, trong đó có thật nhiều tấm đá bị giẫm lên rồi sau đó bật tung lên, tung tóe ra giọt nước phía dưới.
Nhưng mà loại dấu vết này, ở trong loại ban đêm tràn ngập sương khói như vậy, coi như là đánh đèn pin cũng rất khó bị người ta chú ý tới, nhưng mà sức quan sát tỉ mỉ của Tăng Thanh Hà lại khủng khiếp như vậy.
Nàng ở chung quanh một viên gạch phát hiện một ít nước đọng: “Quả nhiên là chạy đến bên này rồi, hừ, hôm nay con đường này phòng vệ yếu kém nhất đúng không...”
Nói xong, nàng lập tức móc ra máy truyền tin.
Đột nhiên thời điểm khi nàng đang chuẩn bị quay số điện thoại, một tiếng rất nhỏ lại đột nhiên từ phía sau nàng truyền tới.
Tăng Thanh Hà lập tức quay đầu lại, nhìn về phía những cửa hàng đối diện đường phố.
Một gian đồ dùng điếm gia dụng, một cửa hàng massage. Thông qua khe cửa nhìn vào bên trong, ngoài trừ bóng tối đen thui ra, cái gì cũng không thấy rõ.
Nhưng mà trực giác lại nói cho nàng biết, trong đó có ánh mắt đang dòm ngó nàng.
Tầm mắt Tăng Thanh Hà ở trong cửa hàng đồ dùng nhà bếp và cửa hàng massage đảo qua đảo lại, cuối cùng tập trung ở trên cánh cửa đang khép hờ của cửa hàng massage.
Cánh cửa kia đang hơi lắc lư, cũng không biết là bởi vì vừa mới có người chạm qua, hay vẫn là bởi vì gió đêm.
“Cố ý dẫn ta đi ra hay sao?” Tăng Thanh Hà ở tại chỗ không nhúc nhích.
Nhưng sau vài giây đồng hồ, một đạo ánh sáng màu hồng đột nhiên hiện lên ở lầu hai, lại làm cho trong nháy mắt nàng kéo căng thần kinh.
“Quả nhiên là Zombie!”
Nàng giơ súng lên cửa, sau đó tại xông vào trong cửa hàng massage, giữ bóp lấy cò súng.
Nhưng mà chuyện làm Tăng Thanh Hà không nghĩ tới chính là, trong nháy mắt khi tại nàng sắp nổ súng, trên cổ tay lại đột nhiên truyền đến một cổ cảm giác đau đớn, súng ngắn cũng rơi xuống mặt đất.
Nàng vừa đưa mắt nhìn sang mặt đất, cây súng cũng đã phảng phất mọc ra chân vậy di động mà đi về phía trước, biến mất tại ở bóng tối.
“Đây là...”
Tăng Thanh Hà đột nhiên cảm giác được một chút không ổn, nhưng nàng vừa quay đầu lại, cửa phòng lập tức đóng lại “Ầm” một tiếng.
Trong phòng, lập tức đen kịt một mảnh, chỉ còn lại có một cái đèn pin nhỏ trên tay Tăng Thanh Hà.
Nhưng mà ngay cả cái đèn pin này, sau đó cũng bị đánh rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ “Cạch”.
Không đợi Tăng Thanh Hà chạy ra cửa, một đạo ánh sáng màu hồng lại đột nhiên đến gần nàng, đồng thời trong đầu truyền đến một loại cảm giác mê muội, làm cho nàng lập tức mất đi năng lực phản kháng.