“Vãi chưởng ...”
Hồ Vĩnh Khoa trợn mắt ngoác mồm mà nhìn cảnh tượng này, sau khi trôi qua một lúc, hắn lập tức cảm giác da mặt nóng lên một trận.
Mới vừa rồi nếu không có đoạn phát biểu lung tung là tốt rồi, hiện giờ tóm lại cảm giác trên mặt của chính mình giống như bị tàn nhẫn mà bạt tai một cái tát vậy.
Cố gắng chạy đi không được hay sao! Làm phong tao như thế làm cái gì vậy...
Lúc này Hải Yến ở một bên nâng lên súng máy lần thứ hai, đứng ở sát sân bay trực thăng: “Tốt nhất các ngươi tranh thủ thời gian ngậm chặt miệng, xem có bao nhiêu Zombie bị âm thanh thu hút lại đây.”
Vừa rồi cũng chỉ có hơn mười con Zombies đến gần, nhưng âm thanh máy bay trực thăng quá mức lớn, làm cho ngay cả tiếng súng của Hải Yến cũng hoàn toàn bị che giấu ở trong tạp âm.
Càng nhiều Zombies từ trên đường cái đằng xa đi tới phía bên này rồi, sau chỉ vẻn vẹn mấy phút lập tức đến gần phía này rồi.
Tình huống này vừa bị nói toạc ra ngoài, lực chú ý của bọn họ cũng lập tức rời đi khỏi team của Thái Hòa.
“Đệch! Vì sao lại xuất hiện nhiều như vậy!”
Hồ Vĩnh Khoa nhìn đầy đủ trên trăm con Zombies đang xuất hiện ở gần trạm phục vụ, động tác mỗi con zombie thật nhanh khá nhanh nhẹn thật giống như là con khỉ, không khỏi kinh hãi đến biến sắc, gương mặt tuấn tú lập tức trở nên hoàn toàn trắng bệch.
Hải Yến theo dõi liếc mắt nhìn hắn, lộ ra một nụ cười vẻ lạnh lùng, thầm nghĩ nói: “Nghe nói quân đoàn không quân chiến đấu trận địa không được, xem ra là sự thật, số lượng Zombie hơi nhiều một chút mà đã bị sợ đến như vậy, không có ở trên trời cảm giác không an toàn hay sao...”
“Chúng ta cần phải thừa dịp khe hở lúc nãy đào tẩu nha! Nếu ngươi biết điểm này, tại sao phải chọn ở lại lúc nãy nói chuyện với ta!”
Vậy mà tố chất trong lòng Hồ Vĩnh Khoa không ra sao cả, mắt thấy những Zombies càng ngày càng gần, hắn vừa cuống quýt đi đóng cửa sắt sân bay trực thăng, vừa hướng quát về phía Hải Yến.
Chủ yếu là điệu bộ lạnh như băng của Hải Yến, làm cho hắn có một loại cảm giác bị đùa bỡn.
Hải Yến hừ lạnh một tiếng: “Trốn cái giề? Không chiếm cứ điểm cao nhất dọn dẹp đi đám Zombie này, lẽ nào đến trên đường cái đi chơi cận chiến với bọn nó hay sao?”
“Ngươi!”
Hồ Vĩnh Khoa cũng lập tức hoảng hồn. Sau khi lúc này đã kịp trấn tĩnh lại, cũng cảm giác mình chỉ trích ngang ngược dường như xác thực không có đạo lý gì.
Hắn nghiêm mặt trừng Hải Yến một cái, không có nói nữa. Vào lúc này gượng mặt đẹp trai của hắng, nhìn qua càng như là cô gái nhỏ bị thất kinh.
“Thật ra các ngươi còn có thể để máy bay trực thăng dừng trên không trung, thu hút đến đầy đủ Zombies tiếp tục tiêu diệt, như thế thì có thể hoạt động ung dung hơn nhiều,” Hải Yến nhún vai một cái, bộ dáng trên vẻ mặt xem ra trái lại càng tràn ngập cảm giác châm chọc, “Nhưng. Ai bảo các ngươi khinh địch như vậy đây?”
Ngươi mịa nó đây là đùa cợt ta sao...
Hồ Vĩnh Khoa nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hải Yến, trong lòng tức giận mắng một trận: Lũ đàn bà thối tha! Ngươi còn kiếm cớ à! Nếu không phải ngươi đưa ra không cần chúng ta hộ tống, ai chạy đến trên mặt đất đi chịu tội làm gì nha!
Hơn nữa rõ ràng nhìn ra rõ ràng như thế, tại sao không nói sớm đi!
Cố ý xem ta xấu mặt hay sao? Hay còn là muốn nhân cơ hội khoe khoang đây!
Nhìn vẻ mặt Hải Yến, Hồ Vĩnh Khoa cảm giác mình đã biết đáp án phải nhận được sau khi chất vấn rồi.
Cô gái hung hăng ngạo mạn này, sau một lúc lâu mới trả lời: “Ta không có nghĩa vụ nói cho các ngươi.”
“Cá nhân ta khá là yêu thích như bây giờ.” Hải Yến nhấc lên súng máy. Dhân dài mang ủng da giẫm lên biên giới sân bay một cách thô bạo, không hề có vẻ sợ hãi nhìn về phía những Zombies.
Một tên đội viên không nhịn được hỏi: “Tại sao?”
Hải Yến hất lên áo da, lộ ra dây đạn dài quấn ở trên người, cũng không quay đầu lại đáp: “Kích thích.”
“...”
“Con mụ điên...”
Hồ Vĩnh Khoa lại thầm mắng một câu, nhưng lúc này cũng không tiện phát tác.
Phía dưới càng ngày càng nhiều Zombies để trong lòng hắn cảm thấy càng ngày càng khiếp đảm, nhìn ra phía xa xa, team của Thái Hòa còn đang nhanh chóng đến gần.
“Đúng rồi. Âm thanh máy bay trực thăng bọn họ khẳng định cũng nghe thấy, chạy nhanh như vậy, lẽ nào là dự định giúp chúng ta một tay hay sao? Không sai rồi, nhìn thấy chúng ta có loại công cụ giao thông máy bay trực thăng này. Người bình thường nhất định sẽ muốn kết giao nha...”
Nghĩ tới đây, Hồ Vĩnh Khoa cảm giác tâm tình hơi hơi vững vàng một ít, những binh sĩ không quân đoàn khác cũng sản sinh suy nghĩ tương tự.
“Xem ra thực lực bọn họ dường như rất tốt, nếu như vậy chúng ta tổn thất sẽ nhỏ hơn một chút.”
“Không thể không giúp chứ? Hiện vào lúc này. Nhìn thấy tổ chức vũ trang mạnh mẽ, nhất định sẽ muốn dựa vào chúng ta...”
“Nếu như là Đại Bàng... Không đúng không đúng. Đại Bàng chắc chắn cũng sẽ không xuất ở khu vực này.”