Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 833 - Chương 833: Tháo Chạy

Chương 833: Tháo Chạy Chương 833: Tháo Chạy

Sau khi dọc theo đường rìa tiến vào khu công nghiệp cẩn thận từng ly từng tý một, đoàn người Hồ Vĩnh Khoa duy trì cảnh giác cao độ, sốt sắng mà nhìn kỹ tình huống chung quanh.

Zombie xung quanh chẳng biết lúc nào đã chạy sạch sành sanh, mà ngay cả những thi thể mới mẻ trên đất, vậy mà cũng không có Zombie đi ra gặm nhấm.

Tình cảnh này, trái lại càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, phảng phất ở trong khu vực tĩnh mịch này, tiềm tàng uy hiếp khủng khiếp không tưởng tượng nổi.

“Những thi thể này chắc là người phía trước đám kia lưu lại. Nhưng mà số lượng bọn hắn đánh giết Zombie thật sự là không nhiều lắm, chỉ có một loại thủ đoạn tách ra Zombie nào đó mới có thể làm được.”

Hải Yến quan sát những vết thương thi thể trên đất, nói chuyện.

“Chuyện này không có liên quan gì với chúng ta nha!” Hồ Vĩnh Khoa rúc đầu nhìn xung quanh khắp nơi, đồng thời gầm nhẹ nói.

“Ngươi dứt khoát tìm cái xác chui vào và được rồi...” Hải Yến huơ huơ mảnh vụn kia, nói chuyện, “Lúc chạy lại đây một mạch cũng có gần hai mươi bộ thi thể, một ít thi thể trong đó trên đầu xuất hiện một lỗ máu quỷ dị, nhưng lại không phải viên đạn bắn. Nhưng mà so với loại tiện tay tìm tới mảnh vỡ này, vết thương trên trán thi thể càng êm dịu một chút...”

“Kết quả vẫn không thể phán đoán đến tột cùng có phải là bọn hắn làm hay không, nếu như đúng mà nói, đối phương phải là một dị năng giả loại hình cường hóa, giống như ta đi.”

Chẳng được bao lâu, bọn họ cũng đã đi tới nơi phế tích người kia đang ở lúc trước.

Nhưng mà hiện giờ, cây cột kia đã trống rỗng.

“Hoa văn giống nhau như đúc.” Hải Yến nhặt một khối mảnh sứ lên, sau đó đối chiếu với mảnh vỡ trong tay một chút.

Nàng quay đầu lại liếc mắt về phương hướng gặp phải đánh lén một cái, trên mặt lúc đầu vẫn không có cảm xúc gợn sóng, lộ ra một vẻ khiếp sợ: “Với thị lực của ta, nhìn về vị trí chúng ta lúc trước, nhiều nhất cũng chỉ thấy mấy điểm đen, ngay cả hình dáng cũng không nhìn rõ lắm. Người đánh lén này, vậy mà có thể từ khu vực xa như thế, ném một vật chất lượng nhẹ như vậy, còn có thể đạt đến loại hiệu quả công kích khủng khiếp kia...”

Vị nữ quân nhân máu me đầy mặt kia trên mặt còn lưu lại nước mắt, nghe Hải Yến phân tích bình tĩnh như vậy, không khỏi hơi nổi giận hỏi: “Làm sao ngươi biết người đánh lén là công kích từ nơi này? Hắn lượm ở đây sau đó chạy tới gần một chút lại ném không được sao?”

Hải Yến dùng ánh mắt liếc kẻ ngốc nhìn nàng một cái, chỉ phía dưới cây cột một cái: “Nơi này vừa nhìn chính là bị sức mạnh lớn chấn động sụp, hơn nữa... Còn rất mới mẻ.”

“Không gặp Chu Văn Hùng rồi!”

Một vị nam quân nhân đột nhiên kêu thảm thiết, đánh gãy lời nói của Hải Yến.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Đúng đấy, Chu Văn Hùng đây! Vừa nãy chẳng phải hắn ở bên cạnh ta hay sao?” Hồ Vĩnh Khoa tranh thủ thời gian quay đầu lại, lập tức cũng cảm giác được một chậu nước đá từ trên đỉnh đầu dội xuống.

“Ta cũng nhớ tới ở phía sau ta đây!”

Sự kiện đánh lén vừa xảy ra, sau khi đi vào khu công nghiệp này, người người đều cảm giác căng thẳng thần kinh, nhưng vẫn mãi không ngờ tới, vậy mà ở ngay dưới mắt bọn họ, một người lớn sống sờ sờ vậy mà lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi như thế!

Hải Yến đi tới nhặt lên vật rơi xuống trên mặt đất, vẻ mặt hơi nặng nề: “Xem qua tình hình thì không phải vì cướp giật cái gì từ chúng ta... Thứ có giá trị nhất trên người chúng ta chính là vũ khí, nhưng những vũ khí này lại bị đối phương để lại.”

“Vậy bọn họ muốn làm gì đây! Làm chúng ta sợ hay sao? Sau đó giết sạch từng người từng người một trong chúng ta hay sao? Bệnh thần kinh hay vẫn là bệnh đam mê hành hạ người ta đến chết!”

Sức chịu đựng của Hồ Vĩnh Khoa đã sắp đến đỉnh điểm, hắn còn chưa có trải qua chuyện quái dị như thế.

“Hiện giờ chờ ở bên ngoài không phải rất nguy hiểm hay sao? Trước tiên tìm một nơi trốn đi có được hay không! Chỉ cần chờ đối phương mệt mõi cũng so với hoảng loạn khắp nơi như thế đã tốt hơn rồi!”

Vào lúc này nữ đội viên kia cũng không để ý đến ánh mắt trợn trắng của Hải Yến, hoảng sợ quát.

“Như thế...”

Hải Yến nhìn ngó khắp bốn phía, cuối cùng đưa mắt khóa chặt ở vị trí tòa nhà cao tầng mà team của Thái Hòa đang trú ngụ.

“Đi nơi nào đây.”

Chờ sau khi bọn hắn rời đi, một cái bóng đen thấp bé lập tức đi ra từ trong bóng tối, trên tay còn cầm theo một bộ thi thể máu thịt bầy nhầy, chính là nam quân nhân đã bị mất tích lúc trước.

“Mấy con mồi này cái chất lượng tốt hơn rất nhiều đây, thêm vào con mồi kia vẫn còn chưa làm thịt, lẽ ra có thể theo ta vượt qua một đoạn thời gian săn giết rất vui vẻ đi. Nha ha ha ha...”

Tiếng cười lạnh lẽo, bóng đen nhô ra đầu lưỡi đỏ thắm liếm liếm khóe miệng: “Vừa vặn để bọn họ dò đường giúp ta đi, là đồng loại, hay lại là một con mồi đây? Nói không chắc bọn họ sẽ đánh lên với đồng loại cao đẳng đi, thật thú vị nha...”

Bình Luận (0)
Comment