Nhưng để cho bọn họ ngạc nhiên đến rớt cằm là, Thái Hòa tối hôm qua thoạt nhìn còn sắc mặt tái nhợt, hôm nay lại tinh thần no đủ, thân thể giãn ra, thoạt nhìn không có vấn đề chút nào
“Đây là... Khôi phục cũng quá nhanh rồi!”
Hồ Vĩnh Khoa buông lỏng hai tay đầy quỷ dị, tạo hình khó coi mà dựa lên trên tường, vừa cắn lương khô, vừa sợ hãi than nói.
“Loại lương khô của các ngươi, hương vị bình thường, nhưng mà nhét đầy bao tử cũng coi như tạm được.”
Nữ quân nhân kia cầm lấy vài gói lương khô được phân phát mang đi đường, đưa cho Thái Hòa.
Trông thấy nữ quân nhân kia lộ ra nụ cười ngượng ngùng, Hồ Vĩnh Khoa suýt nữa phun một ngụm ra ngoài: “Đây cũng không phải là khuỷu tay xoay ra bên ngoài a, chuyện này cơ bản chính là sắp bị bắt cóc rồi!”
“Thái Hòa.”
Hải Yến cũng đi đến trước mặt Thái Hòa, gương mặt lạnh lùng, nói ra: “Cho hỏi kế tiếp các ngươi, có tính toán gì hay không?”
“Tiếp tục sống sót, còn có thể có tính toán gì đây.” Thái Hòa gặm lương khô, cười nói.
Xem xét biểu lộ của Thái Hòa, Hải Yến chỉ biết người này không có nói thật, nhưng nàng cũng không có hỏi nhiều, ngược lại nói ra: “Ta cũng không quanh co lòng vòng, ngươi cũng trông thấy, trải qua một đêm chiến đấu, bọn họ đều tạm thời mất đi năng lực chiến đấu. Trên thực tế ta cũng vậy... Nhưng thời gian ta trở về đã định trước xong rồi, không thể lại tiếp tục trì hoãn nữa. Hơn nữa thành phố Sài Gòn... Không biết còn có bao nhiêu quái vật giống như tối hôm qua vậy.”
“Không nhiều lắm, vận may kém mới có thể gặp...”
“Tóm lại,” Hải Yến không đếm xỉa đến lời nói của Thái Hòa, hỏi, “Ngươi có chịu đồng ý trợ giúp chúng ta hay không?”
“Địa điểm gặp mặt là sân thượng tòa nhà Bitexco có đúng không...” Trong đầu Thái Hòa hồi ức bản đồ thành phố Sài Gòn một chút, cuối cùng gật gật đầu, “Lộ tuyến có một đoạn là trùng với đường đi của ta... nhưng mà, thù lao thì sao?”
“À?” Hải Yến đứng hình một chút, gương mặt lạnh lùng của nàng của không còn có thể kéo căn được nữa, “Ngươi... Ngươi muốn lấy cái gì?”
Hai người tốn hao trọn vẹn năm phút đồng hồ, mới thỏa đàm xong chuyện thù lao.
Trừ chỗ căn cứ Lửa Chùa của Hải Yến phải lấy ra một số tiền thù lao ra, chỗ quân đoàn không quân của ba người Hồ Vĩnh Khoa cũng phải lấy đi ra một khoản tiền thù lao.
“Vì sao ngươi cần súng ngắm vậy!” Sau khi nhìn danh sách một chút, Hồ Vĩnh Khoa lập tức kêu lên, “Kỹ thuật bắn súng của ngươi rất cặn bã nha!”
“Không phải ta dùng.” Thái Hòa nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lê Bống, hai người nhìn nhau cười, “Ngày hôm qua gặp được người kia, nếu như có thể có súng ngắm, muốn thu phục hắn có lẽ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Làm không được cũng không sao cả, thử xem lại không có gì.”
Thiếu thốn năng lực công kích từ xa hữu hiệu, là điểm yếu trước mắt của team Thái Hòa.
Thời điểm gặp gỡ phải loại kẻ địch như đứa Trẻ Trâu này, vậy thì khó tránh khỏi hơi bị động.
Cũng may Đối phó Zombie, một cái bẫy nhỏ có thể dẫn đối phương mắc câu, nhưng nếu như là gặp gỡ dị năng giả công kích từ xa thì sao?
“Tên nỏ... Loại vũ khí này chúng ta không có nha! Lại nói các ngươi không phải đeo một cái sao!” Hồ Vĩnh Khoa lại quát.
“Không có mũi tên.” Thái Hòa thản nhiên nói, “Không có cũng được, lấy thêm một trăm phát đạn.”
“... Được rồi, “ Hồ Vĩnh Khoa xem hết danh sách cẩn thận, cuối cùng cắn răng một cái, “Chúng ta đồng ý! Chờ sau thời điểm khi phi cơ trực thăng tới đón Hải Yến trở về, những thứ trên danh sách này cũng sẽ đưa đến.”
Bọn họ không đi theo vào thành phố, chỉ đưa đến gần nội thành, sẽ trở về, hơn nữa cũng là do phi cơ trực thăng tiếp ứng.
Với tư cách đội trưởng đội hành động đặc biệt, quyền lực đưa ra một ít đồ làm thù lao, Hồ Vĩnh Khoa vẫn có thể làm được.
À, Hồ Vĩnh Khoa lại không cam lòng mà nói thêm một câu: “Quả thật là ngươi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!”
“Quá khen.”
“Đây cũng không phải là khen ngươi mà!”
Hải Yến cũng nhìn kỹ danh sách mấy lần, nàng ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại: “Ngươi muốn cái gì, thì ta cũng phải trả cho ngươi hay sao.”
“Nhưng mà, sau khi đợi đến tòa nhà Bitexco, ta mới giao những thứ ngươi yêu cầu cho ngươi.”
Hải Yến nhét danh sách vào trong lồng ngực, nói ra: “Không phải ta không tin ngươi...”
Cô gái băng sương bạo lực này hơi xoắn xuýt dừng lại một chút, trong thời gian ngắn, vậy mà không nghĩ tới từ khách sáo thích hợp để qua loa một chút.
Tuy rằng ở trong chiến đấu, Thái Hòa rất đáng tin ngoài ý muốn, nhưng trên thực tế người đàn ông trẻ tuổi này cho nàng cảm giác, vẫn là quá mức thích làm gì thì làm.
“Được rồi, không tin cũng là bình thường. Xem như là một lần giao dịch công bằng mà thôi, như vậy với mọi người đều tốt.”
Thái Hòa thờ ơ cười cợt, không đợi Hải Yến nói cái gì, hắn lập tức khịt khịt mũi, nhíu mày nói: “Chúng ta vẫn chờ sau khi ăn sáng xong rời đi thôi, mùi vị thật nơi này sự không dễ chịu chút nào.”
Trong phòng làm việc nhỏ, Ngô Thanh Vân đang ngồi yên tĩnh trên cái kén lớn này.
Thái Hòa vừa mới đẩy cửa mà vào, bóng người nàng lập tức loáng một cái, xuất hiện ở phía sau Thái Hòa.