“Coi như ngươi nhìn ta như vậy, tình huống như thế ta cũng không giải thích được nha.”
Thái Hòa lắc lắc đầu, nói chuyện.
Nhiều Zombies như vậy, mặc dù lấy lực lượng tinh thần của Thái Hòa cũng không điều khiển nổi.
Dù cho nhìn thấy sức chiến đấu của Zombies cao cấp rất nhiều lần, nhưng Zombie thông thường một khi tập kết đến số lượng nhất định, vẫn cứ để người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Bọn nó giống như từng con từng con chó hoang đang điên cuồng, một khi bị bao vây lại, trong nháy mắt lập tức có thể cắn xé con mồi đến không còn lại chút nào.
Hơn nữa ở trong này, còn rất có khả năng có tồn tại Zombie cao cấp.
“Có thể là người may mắn còn sống sót đưa tới đây hay không?” Hải Yến đột nhiên nói chuyện.
“Có thể à. Nhưng mà khoảng cách còn quá xa, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.”
Thái Hòa quan sát cẩn thận một lúc, sau đó nhẹ nhảy xuống: “Vẫn phải nghĩ biện pháp đi vòng qua thôi, hơi đến gần một chút cũng tốt.”
Hành động một mạch, tất cả đều do Thái Hòa chỉ huy, lúc này cũng không ai đưa ra phản đối gì.
Nhưng mà thời điểm ngay khi Thái Hòa nhảy xuống đầu tường, ở bên trong tòa nhà skydeck, một đôi mắt cũng vừa hay từ bên cửa sổ nhìn xuống.
“Bọn họ đến.”
Bóng người này lấy ra một cái bộ đàm, thấp giọng nói chuyện.
“E e e...”
Sau một trận thanh âm điện lưu, một thanh âm trầm thấp từ bộ đàm truyền đến: “Chờ lâu lắm rồi, chuẩn bị kỹ càng đi, lần này nhất định phải thành công.”
“Khẳng định. Sau khi thành công, đừng quên mày nợ bố mày một bình rượu.” Bóng người nói chuyện.
Thanh âm trầm thấp cười hì hì: “Cũng đã tới nước này, còn không quên rượu...”
“Đời người khổ đoản, tận hưởng lạc thú trước mắt mà.” Bóng người thờ ơ cười nói, “Ở bên phía mày, cũng không được xảy ra sai lầm. Nhiều Zombies như vậy, lẽ ra có thể để cho bọn họ đi con đường kia của mày, mày phải cố gắng biểu hiện đi.”
“Còn cần gì thì mày cứ nói, cứ như thế nha, hết bận lại nói.”
Sau khi đặt xuống bộ đàm, bóng người này xoay người nhìn về bóng tối phía sau.
Ở nơi đó, ném một cái bao tải tất cả đều là máu...
“Ê, làm như thế thật có thể qua đi hay sao?”
Hồ Vĩnh Khoa từ nơi ẩn thân đưa đầu đi ra, liếc mắt một đường nhỏ phía trước cái con nói, thấp thỏm hỏi.
Con đường này xem ra còn quạnh quẽ hơn nhiều lắm, nhưng cũng hơi ít Zombie đang lắc lư.
Quan trọng nhất chính là, nơi này khoảng cách rất gần tòa nhà Bitexco, muốn thông qua được nơi này, thật ra phải mạo hiểm tương đối lớn.
Vẻ mặt nam quân nhân nghiêm túc nói chuyện: “Nghe Hòa Ca đi.”
“Con mịa nó, ngươi cũng triệt để phản chiến sao!” Hồ Vĩnh Khoa tức giận lườm hắn một cái, sau đó nhìn về phía Thái Hòa, nở một nụ cười, “Hòa Ca, ngươi thấy thế nào?”
“Hải Yến, lực lượng ngươi không sai đúng không?”
Thái Hòa vốn muốn cho các nàng Lê Bống hiệp trợ chính mình, nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy hơi không quá thích hợp.
Ánh mắt của Hải Yến vốn là hơi có hoài nghi, huống hồ đám nữ Zombie ra tay đều tương đối gọn gàng dứt khoát...
“Ngươi không phải hoài nghi sao, vừa vặn kéo ngươi làm lao động tay chân”. Trong lòng Thái Hòa thầm nghĩ như vậy.
“Ê, tại sao lại không nhìn ta vậy!” Hồ Vĩnh Khoa khóc không ra nước mắt.
“Ùng ục ùng ục.”
Một hòn đá nhỏ lăn ra từ góc đường, vừa vặn thu hút ánh mắt của hai con Zombies ở gần đó.
Cổ của bọn nó quay lại với một góc độ vặn vẹo, khuôn mặt hết sức dữ tợn.
“Gràooo...”
Một con Zombie Trong đó nhìn chằm chằm qua cục đá kia, lại rướn cổ lên ngửi một cái, thấy phảng phất không có gì khác thường, lại muốn nghiêng đầu sang chỗ khác. Nhưng mà đúng vào lúc này, cục đá kia lại đột nhiên nhúc nhích một chút.
“Vèo!”
Cục đá đột nhiên co rụt lại ra phía sau, bay lơ lửng lên trời, nhanh chóng biến mất ở khúc quanh.
Hai con Zombies gầm nhẹ một tiếng, cũng nhảy một cái theo hướng về phía trước.
“Phù! Phù!”
Đồng thời lỗ máu xuất hiện, Hải Yến đã nhanh nhẹn giúp một tay đi, quẳng bọn nó xuống trước nhanh lên, sau khi nắm chắc cổ áo hai con Zombies này.
Một nữ quân nhân lập tức tiến lên, dùng băng dán chuẩn bị kỹ càng trong suốt niêm phong lại vết thương trên trán của bọn nó, để tránh khỏi máu tươi chảy ra.
“Không nghĩ tới như thế lại thật có thể thành công...”
Hải Yến kéo thi thể tới trong góc, đặt nhẹ nhàng mấy bộ thi thể khác ở bên cạnh: “Thời điểm vừa nghe Thái Hòa nói, còn tưởng rằng hoàn toàn không thể thực hiện được nha...”
“Nhưng mà kế hoạch nhìn như như trò đùa của trẻ con, nhưng đồng thời cân nhắc đến đặc thù của Zombies, hoàn cảnh chung quanh, ngoài ra cộng với năng lực phối hợp của chúng ta...”
Hải Yến cúi đầu liếc mắt nhìn hòn đá nhỏ trong tay, lại kéo kéo lấy sợi tơ quấn ở mặt trên.
Dựa vào món mồi nhử không đáng chú ý này, bọn họ đã trong thời gian cực ngắn thành công đánh giết gần mười con Zombies, hơn nữa còn là trong khi có rất nhiều Zombies đang ở xung quanh vẫn có thể hoàn thành.
Nhưng mà, tuy rằng biện pháp là Thái Hòa nghĩ ra, hơn nữa rất hữu dụng, nhưng khi Hải Yến quay đầu nhìn về phía Thái Hòa đang ngồi bên cạnh bồn hoa, nhìn như cực kỳ ung dung, vẫn là cảm thấy một luồng ngọn lửa vô danh đột nhiên bùng cháy lên.