Ở trong tiếng kêu sợ hãi của hai người, Zombie Loli trơn bóng lại đẩy ngã Thái Hòa một lần nữa...
Lúc này Yuna bên kia. Hải Yến bị ngất đi lần thứ hai đang từ trong choáng váng tỉnh táo lại một chút.
“Đau quá...”
Trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Hải Yến vô ý thức mà thò tay xoa xoa đầu của mình.
Cảm giác chóng mặt choáng váng nặng nề này, làm cho Hải Yến một lát còn hơi chưa nhận ra được tình hình xung quanh thế nào.
Nhưng trong khi nàng sắp chèo chống lấy ngồi xuống, một bóng người lại lặng yên xuất hiện ở sau lưng nàng...
“Làm ơn dừng chân lại!”
Cửa ra vào truyền đến một tiếng kêu, làm cho Yuna vừa mới giơ chân lên chuẩn bị xong tư thế, lập tức “STOP” một tiếng. Chậm rãi để xuống chân dài: “Cái kén kia phá ra cũng quá nhanh đi... Sủng vật vật thật vô dụng...”
Thái Hòa hơi bất đắc dĩ liếc nhìn Yuna một cái, nói ra: “Phá kén là chuyện tốt mà, đừng bởi vì đá không được người mà ngay cả Ca Cao cũng đều phải chối bỏ rồi...”
“Ta không phải... Bị giết rồi hay sao?”
Cuối cùng Hải Yến từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, nhưng mà nàng mới vừa mở ra mắt, đã nhìn thấy một gương mặt quen thuộc lại ngoài ý muốn.
“Ngươi...”
Hải Yến đứng hình một giây sau, lại đối mặt với Thái Hòa trong chốc lát, sau đó chậm rãi dời ánh mắt về phía trên người của mình...
“Ngươi động tác này để tránh quá thất lễ đi. Ta xem qua như là loại người sẽ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hay sao?” Thái Hòa ngồi xổm trước mặt Hải Yến, cau mày hỏi...
Mà Hải Yến thì đánh giá Thái Hòa từ trên xuống dưới một trận, đưa ánh mắt nhìn chằm chằm ở những chất nhầy tung tóe lên đầy trên người Thái Hòa, trong nháy mắt dường như nghĩ tới chuyện không nên nghĩ gì đó. Sau đó không tự chủ được mà dời ánh mắt về phía Ngô Thanh Vân cách đó không xa, nghiêm túc gật gật đầu: “Đúng là như vậy.”
“Đúng rồi, là ngươi đã cứu ta hay sao? Ta nhớ được quái nhân đầu bí đỏ này... Tình huống ngay lúc đó, ta nghĩ là ta đã chết chắc.” Hải Yến rất tự nhiên dời đi chủ đề. Nghe giọng điệu của nàng. Dường như dáng vẻ vẫn còn tương đối lạnh nhạt với tử vong, người bình thường lại không cách nào nói ra với giọng điệu bình tĩnh như vậy.
Thái Hòa tức giận nghẹn lời hừ một tiếng. Không nói gì.
Dù sao lúc bọn họ được cứu đều ở trong trạng thái bị ảo giác, cơ bản không biết chính là người nào ra tay, cũng không biết sau đó xảy ra chuyện gì. Coi như là trong lúc vô tình đã từng gặp cái gì, dùng loại lấy cớ “Đó cũng là ảo giác” lừa dối đi qua là được rồi.
Cho nên sau khi Thái Hòa suy nghĩ một chút, chỉ là nói đại khái mọi chuyện lại một lần, nhưng về chi tiết bọn họ được cứu, nhưng chỉ là nói qua vài câu bâng quơ qua loa cho xong chuyện.
Bản thân Hải Yến vẫn còn trạng thái hơi chóng mặt, nghe vậy cũng chỉ là gật nhẹ đầu, không có hỏi tới cái gì.
Về sự tồn tại của Lê Huỳnh Bảo Ngọc, ngược lại Thái Hòa dứt khoát nói ra lời nói thật: “Nàng là từ trong cái trứng đó bỗng xuất hiện.”
Hai người đối mặt trong chốc lát, vẻ mặt Hải Yến nghiêm mặt mà hỏi thăm: “Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ là ta sẽ tin hay sao?”
“Đó là chuyện của ngươi...” Thái Hòa ngửa tay ra hai bên, nàng không tin mình cũng không có cách nào.
Đối với Lê Huỳnh Bảo Ngọc đột nhiên xuất hiện, mặc dù Hải Yến cảm giác điểm đáng ngờ nặng nề, hơn nữa lập tức liên tưởng đến thời gian trước Ngô Thanh Vân vác trên vai chính là túi lớn kia, nhưng Thái Hòa đã không chịu nhiều lời, nàng cũng sẽ không hỏi nhiều.
Nói cho cùng, bọn họ là quan hệ giao dịch ngang hàng, mặc dù Hải Yến kéo căng lấy khuôn mặt, thoạt nhìn người lạ chớ tới gần, nhưng cách giao thiệp cơ bản vẫn phải hiểu.
“Đúng rồi, còn có hai người đâu rồi?” Hải Yến đột nhiên giật mình một cái, thoáng chốc đứng lên, hỏi.
“Bình thường lạnh như băng, kết quả trong đó còn rất nóng bỏng chứ sao...”
Đây là lần đầu tiên Thái Hòa nhìn thấy dáng vẻ Hải Yến khẩn trương như thế, không khỏi nhảy lên trong lòng một cái.
Nhưng mà nói đến hai người kia...
Thái Hòa đưa mắt nhìn sang ba người Lê Bống, các nàng đều ăn ý mà lắc đầu.
“Ặc... Hiện giờ chúng ta đi tìm thôi.”
“Hồ Vĩnh Khoa đâu rồi?”
“Trốn vào nơi nào rồi. Không có hứng thú gặp hắn làm gì.”
Khu thương mại này có tổng cộng vài tầng, hơn nữa trong kết cấu nội bộ khu thương mại rất phức tạp, cộng thêm thỉnh thoảng còn có những Zombies tiến đến, muốn thoáng chốc tìm được hai người vẫn rất khó khăn.
Đến giữa chừng Yuna thấp giọng nói với Thái Hòa: “Không biết nơi này đã làm tay chân gì, bắt đầu nghe qua tương đối cổ quái, dường như ở nơi này lâu một chút cũng khiến cho chúng ta cảm thấy không muốn ở lâu...”
“Đây là nguyên nhân Zombies bao vây, nhưng không có xông tới hay sao? Xem ra bọn họ cũng nắm giữ lấy một ít thủ đoạn chúng ta không biết được nha...” Thái Hòa trở về suy nghĩ một chút chính mình nhìn qua những đoạn ngắn ký ức kia, nhưng không có tìm được tin tức tương quan. Xem ra chuyện này chắc chắn là gã mặc giáp sắt làm.