Trải qua sự kiện vừa mới rồi, độ tín nhiệm của Hải Yến đối với Thái Hòa bay lên thẳng tắp. Mặc dù trên người hắn có rất nhiều bí mật, nhưng ít ra là đồng đội đáng tin cậy. Ở dưới tình huống toàn bộ thành viên bọn họ bị tiêu diệt, team của Thái Hòa lại không tổn hao lông tóc gì mà giải quyết xong hết mọi chuyện.
Nếu như lần này không có Thái Hòa. Bọn họ sẽ tổn thất lớn.
Ai có thể nghĩ đến ở loại khu vực này, sẽ bị hai tên dị năng giả xoay cho vòng vòng như dế đây này?
Mà ngay cả Hải Yến cũng không dám tin tưởng, lại thật sự có người dám khiêu chiến với thế lực quân đội.
Quả nhiên là người có gan lớn đến cỡ nào, thì lại có tài sản lớn đến cỡ đó. Đáng tiếc, mảnh đất này bị Thái Hòa chiếm trước.
Thời điểm team của Thái Hòa đi xuống tìm Hồ Vĩnh Khoa, mới phát hiện người này đã sắp tỉnh lại.
Vừa mở cửa, hắn lập tức ù té từ trong phòng tối đen chạy ra như điên. Ôm lấy đùi Thái Hòa một cái: “Cám ơn trời đất, cuối cùng có người tới cứu ta rồi! Ta còn tưởng rằng ta sẽ bị nhốt ở nơi này chậm rãi chết đói nha! Xém tí nữa cho rằng nơi này là Địa Ngục hu hu hu...”
“Nếu ngươi không thả ta ra,” Sắc mặt Thái Hòa trầm xuống, nói ra.”Nơi này thực sẽ biến thành Địa Ngục.”
“A, thật ngại quá...” Hồ Vĩnh Khoa tranh thủ thời gian buông tay, sau đó hơi lúng túng nói ra, “Chuyện này. Ta hơi run chân, kéo ta một cái có được hay không?”
Hồ Vĩnh Khoa suýt nữa nước mắt giàn giụa. Hắn vốn cho là mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới vẫn còn có cơ hội tỉnh lại...
Đáng tiếc vừa mở mắt, nhìn qua chính là một loại hoàn cảnh chật chội âm u như vậy, cảm giác sợ hãi lập tức che mất lý trí hắn.
“Hòa Ca, ngươi yên tâm, sau khi ta trở về, nhất định gom góp tất cả những thứ ngươi muốn cho ngươi.” Hồ Vĩnh Khoa đi sau lưng Thái Hòa, cam đoan nói. Hắn vừa nghĩ tới gã mặc giáp sắt kia, cũng cảm giác phía sau lưng ứa ra hơi lạnh, có thể còn sống sót, quả nhiên là niềm vui ngoài ý muốn.
“Ta cần phải lo lắng cái gì, minh hữu của các ngươi còn trong tay ta đây.” Thái Hòa cười khà khà, nói ra.
Hồ Vĩnh Khoa xém tí nữa phun ra ngoài một ngụm máu tươi, một câu “Ngươi là người tốt” vừa sắp nói ra miệng lại, lại lập tức bị nuốt trở vào.
“Quả nhiên đều là ảo giác, ta tại trong lòng ngươi giá trị chỉ là vật tư a!”
Hồ Vĩnh Khoa kêu rên nói.
“Bằng không thì sao đây?” Thái Hòa kinh ngạc hỏi ngược lại.
Hồ Vĩnh Khoa nhẫn nhịn một hơi nghẹn ở cổ họng, dứt khoát ngậm chặc miệng.
Tiếp tục nói chuyện với Thái Hòa, hắn cảm giác mình sẽ bị tức đến hộc máu.
Đại khái là sống chung thật lâu với các bạn gái Zombie, Thái Hòa cảm giác tâm tình của mình cũng đã xảy ra một ít biến hóa vi diệu.
Mặc dù còn có rất nhiều áp lực đặt ở trên người, nhưng cảm giác tổng thể của Thái Hòa vẫn nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thời điểm nguy cơ tạm hoãn, thần kinh căng cứng của hắn cũng sẽ lập tức trầm tĩnh lại.
“Như vậy mới cảm giác người là thật sự đang còn sống, mà không phải là còn sống chỉ để sinh tồn thôi...”
Trong nội tâm Thái Hòa than thở nói...
Sau hơn hai giờ, một chiếc phi cơ trực thăng xuất hiện.
Hồ Vĩnh Khoa lập tức hưng phấn mà nhảy dựng lên, nhưng hắn vừa mới chuẩn bị bắt đầu phất tay, Yuna lập tức đưa cho hắn một cây cột cờ.
“Ặc... Đúng rồi, thiếu chút nữa ta đã quên rồi.”
Vẻ mặt hắn đau khổ nhìn thoáng qua sơn đầy người chính mình, quay đầu lại nhìn thoáng qua trên tường vừa sơn xong chữ to.
Khi Hồ Vĩnh Khoa ra sức mà huơ huơ cột cờ, liên tục nhảy tới nhảy lui ở trên sân thượng, phi cơ trực thăng lúc đầu đang dần dần đến gần đột nhiên thay đổi phương hướng, mang theo một đám Zombies bị thu hút bay về phía bên kia.
Sau hơn 10', phi cơ trực thăng lại quay trở về, sau đó chậm rãi hạ xuống.
Vừa mở ra cửa cabin, lập tức truyền tới tiếng rống giận dữ của một người: “Nhanh một chút, những người kia rất nhanh sẽ đuổi tới!”
Hồ Vĩnh Khoa kích động không thôi mà phất phất tay, quay đầu lại nhìn về phía Thái Hòa.
“Đi thôi, nhớ rõ thù lao của ta, nhớ thương một chút minh hữu nhà các ngươi, cũng đừng quên.” Thái Hòa hời hợt nói.
“Ta thật sự muốn đánh ngươi...” Hải Yến ở bên cạnh lộ ra vẻ mặt lạnh như băng nói, “Nếu không nhìn ở mặt mũi ngươi đã cứu ta.”
“Tiểu Yến, loại chi tiết này không cần quá để ý rồi...” Thái Hòa nói ra.
“Ở trước mặt nói ta thành con tin cũng gọi là chi tiết hay sao!”
Mặc dù “Con tin” biểu hiện ra rất bất mãn, nhưng Hồ Vĩnh Khoa vẫn lau mồ hôi một cái, gật đầu nói: “Yên tâm đi, Hồ Vĩnh Khoa ta còn không đến mức ngay cả thù lao cũng lấy không ra, đương nhiên, lần này trở về, ta nhất định sẽ rất thảm...”
“Đi nhanh đi.”
“Cút nhanh lên...”
“Các ngươi có một chút lòng đồng tình thiện lương hay không vậy! Bất kể nói thế nào...”
Chứng kiến nơi cuối cùng con đường lại ló ra vài con Zombies, hơn nữa lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét đang chạy nhanh về phía bên này, Hồ Vĩnh Khoa lập tức ngậm miệng lại, mang theo hai tên quân nhân chưa thanh tỉnh lên phi cơ trực thăng.