Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 877 - Chương 877: Tổ Chức Dị Năng Giả Sau Màn

Chương 877: Tổ Chức Dị Năng Giả Sau Màn Chương 877: Tổ Chức Dị Năng Giả Sau Màn

“Cái ngươi nói chính là, tiền tài, quyền thế? Đúng là, hiện giờ gia thế và tiền bạc đã không thể dùng được rồi, chỉ có con đường liều mạng này có thể đi.”

Hải Yến trầm ngâm một chút, nói ra: “Nhưng... Chỉ sợ tuyệt đại đa số người vẫn là nguyện ý đi trở về loại cuộc sống lúc trước kia nha... Không cần nói đến chuyện lông gà vỏ tỏi này, nói chuyện khác đi. Nếu các ngươi thiếu thức ăn mà nói..., có thể đi quân đoàn Lửa Chùa với ta, ta sẽ cho các ngươi hơn thêm một ít thù lao. Các ngươi có khả năng không biết, nhưng thành phố Thủ Đức chính là nơi sản sinh thực phẩm đóng hộp, hàng tồn vẫn phải có, chỉ là mùi vị và chủng loại...”

“Không cần khách khí như thế đâu Tiểu Yến...” Thái Hòa cười nói, “Nơi này không tìm thấy, trên đường còn nhiều cơ hội sưu tầm mà.”

Thời điểm cô gái này cố ý quấn quýt lấy hắn, Thái Hòa chỉ biết nàng tất nhiên có ý mời chào này, không nghĩ tới nhìn qua tính cách nàng biểu hiện ra như vậy, lại vẫn có thể nói ra chuyện này rất uyển chuyển. Ở trong tưởng tượng của Thái Hòa, còn tưởng rằng cô gái này mới mở miệng sẽ hỏi “Ngươi có muốn gia nhập hay không?”, nói như vậy thời điểm khi hắn cong môi từ chối những gì em ấy nói, hơn phân nửa sẽ rất ngại ngùng... “Vậy được, không miễn cưỡng ngươi.” Hải Yến giật giật khóe miệng, xem như nở nụ cười.

Thấy trong tòa nhà Skydeck thật sự không có vật gì đó có thể tìm, nửa giờ sau, đám người Thái Hòa rời khỏi nơi này.

Đồng thời sau khi bọn họ rời đi từ cửa sau, hai cái bóng người từ trong cửa thoát hiểm trên lầu đi ra.

“Lý Nhã Kỳ, ngươi nhìn thế nào?”

Gã đàn ông hình xăm mặc một bộ com lê da, hai tay bắp thịt cuồn cuộn khoanh tay lại, đứng ở trong bóng tối, nhìn thấy thi thể dưới chân gã mặc giáp sắt... Ánh mắt của hắn nhìn lên trên vết thương trên đỉnh đầu gã mặc giáp sắt trong chốc lát, sau đó cau mày nhìn về phía nóc nhà.

“Ngươi thấy thế nào...”

Lý Nhã Kỳ chống lấy eo, híp mắt nhìn thoáng qua cái lỗ nhỏ, sau đó cười lạnh một tiếng: “Có một nhân vật lợi hại, tiến hành rồi một lần tập kích hai người ngu xuẩn này... Thật thú vị.”

“Nghĩ ra là loại dị năng gì sao?”

Gã đàn ông xăm trổ dùng chân khều đầu gã mặc giáp sắt lệch đi qua, sau đó thò tay sờ soạng một cái ở trên chỗ cái lỗ nhỏ, đưa tới chóp mũi ngửi ngửi: “Lại không thấy mùi thuốc súng, cũng không giống là bị vũ khí kim loại gì đâm qua, đây là gì chứ?”

“Ngươi đừng hỏi ta mãi có được không! Chỉ nhìn miệng vết thương ta sao biết là dị năng gì, nói không chừng là ngón tay nhân loại bình thường sức lực rất lớn thì sao? Hoặc là dứt khoát chính là Nhân vật sát thủ…”

Lý Nhã Kỳ tức giận nói ra.

Gã đàn ông xăm trổ nhíu mày, lại một lần ngẩng đầu nhìn hướng về phía “Cái lỗ” trên đỉnh đầu, một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Ngươi... Xác định sát thủ bình thường có thể đâm xuyên sàn nhà hay sao? Đây cũng không phải là chọc vào đậu hũ nha... Coi như là nơi này là công trình bã đậu, cũng không có thể chọc dễ dàng như vậy nha...”

“Chuyện, ngươi có thể mỗi đến lúc này là không đếm xỉa đến ta được hay không? Coi như là không đếm xỉa ta, ngươi cũng không xem không được sự thật này sao...” Gã đàn ông xăm trổ phí công kêu lên.

Nhưng Lý Nhã Kỳ đã quay đầu lại bật lên bộ đàm, kêu: “Hổ ca.”

Đầu kia bộ đàm “E e e” một lúc lâu, mới truyền đến đứt quãng giọng nói của tên mập mạp kia: “Tìm được đám người Phong Lê chưa?”

“Bọn họ đã chết rồi.” Lý Nhã Kỳ nói ra.

Đầu kia bộ đàm dừng lại vài giây, tên mập mạp lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sau khi trải qua dò xét cực kỳ rõ ràng, những người kia chỉ có súng ống. Có dị năng của thanh niên tóc dài và Phong Lê, lẽ ra sẽ không xảy ra sự cố gì mới đúng...”

“Căn cứ miệng vết thương mà phán đoán, người làm chuyện này có khả năng là hai người. Một người sử dụng lợi khí nào đó, người khác thì không rõ ràng lắm. Những zombies khác đều bị dọn dẹp sạch sẽ, có thể khẳng định phi cơ trực thăng đã tới qua. Có khả năng bọn họ đã phải rời khỏi...” Thời điểm khi Lý Nhã Kỳ nói xong lời cuối cùng, thanh âm trở nên hơi bắt đầu thật cẩn thận.

Mập mạp Hổ ca trầm mặc một lát, nghiến răng nghiến lợi mà thấp giọng hỏi: “Ý của ngươi là, chúng ta tiền mất tật mang rồi?”

“Dường như... Đúng là như thế...”

“Ặc... Lý Nhã Kỳ, chuyện này cũng không nhất định...”

Gã đàn ông xăm trổ đi tới bên cửa sổ, nhìn về phía một con đường phố cách đó không xa, nâng cằm lên nói ra.

Lý Nhã Kỳ cầm lấy bộ đàm chậm rãi đi tới, nhìn lên trên đường phố một cái, tầm mắt lóe lên, chậm rãi nói: “Hổ ca, đối phương có sáu người. Chúng ta cần trợ giúp...”

“Rất tốt, nhìn chằm chằm vào bọn họ cho ta. Lần này nhất định phải tìm trở về cả vốn lẫn lãi!”

Đợi sau khi để xuống bộ đàm, Lý Nhã Kỳ và gã đàn ông xăm trổ nhìn chăm chú một cái, sau đó nhanh chóng quay đầu chạy xuống dưới lầu...

Bình Luận (0)
Comment