Nàng còn chưa dứt lời. Đã bị Thái Hòa che lại miệng, nửa câu sau vừa chưa kịp nói ra lập tức đã bị ngăn ở trong miệng.
“Xém tí nữa đã bị cô nàng có tuyệt kỹ bán đồng đội siêu cấp lừa được rồi...” Thái Hòa ngẩng đầu liếc nhìn Hải Yến một cái, cô gái lực điền lạnh lùng này cũng là rất thức thời, sau khi nghẹn lại hừ một tiếng, bước đi xa vài bước, tựa vào trên một góc tường.
“Wo wow...” Zombie Loli vẫn là rất không quen dựa vào gần với nhân loại như vậy. Cổ khí tức nhân loại này không ngừng kích thích bản năng của nàng, làm cho Lê Huỳnh Bảo Ngọc không chỉ có ánh mắt hơi đỏ lên một chút, trên gương mặt tái nhợt lúc đầu lại cũng hiện ra một chút đỏ ửng, rất giống với cô gái nhân loại thẹn thùng.
Dưới tình thế gấp rút, động tác của Thái Hòa hơi lớn, thân thể cơ bản đều dồn lên trên người Lê Huỳnh Bảo Ngọc, mãi cho đến khi cảm giác được có một vật mềm mại đè xuống bụng của mình. Mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần.
“Ngươi thật phát dục không khoa học, thật là làm cho người ta rất không thuận tiện mà...”
Sau khi buông ra Lê Huỳnh Bảo Ngọc, Thái Hòa phát hiện mình chỉ cần cúi đầu một cái, có thể trông thấy hai con thỏ ngọc từ cổ áo của nàng.
“Thì ra đây gọi là mặt học sinh thân hình phụ huynh hay sao... Lợi dụng chênh lệch chiều cao, có thể từ một góc độ hoàn mỹ tùy tiện thưởng thức còn sẽ không bị xem như biến thái...” Thái Hòa đang trầm tư suy nghĩ nói.
“Ê này, ngươi không có ý thức được chính mình hiện giờ chính là biến thái sao!”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc trừng to mắt nhìn về phía Thái Hòa, biểu lộ vẻ mặt thở phì phì, gương mặt mũm mĩm hất lên. Làm cho Thái Hòa không nhịn được thò tay bóp xuống một cái...
“Như bây giờ, cũng có vài phần giống một cô gái nhỏ nhân loại rồi...”
“Nhân loại, ngươi có chừng có mực nha! Ngươi nên biết ta đang suy nghĩ làm sao ăn ngươi đi!”
“Ha ha ha...”
“Ngươi đủ rồi đấy! Ta chính là Zombie nha!”
Hải Yến tựa ở xa xa nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt dần dần hiện ra một tầng sắc mặt quỷ dị: “Thì ra hắn lại vẫn háo sắc đến như vậy, hơn nữa còn không có một chút giới hạn nào... Như vậy chuẩn mực luân lý đạo đức của ta ở đâu nha!”
Lúc này Thái Hòa đã không một tiếng động mà chặn tầm mắt của Hải Yến, hỏi: “Vì sao Ca Cao cứ nhìn về phía sau lưng vậy?”
“Ta tại sao phải nói cho ngươi biết!”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc liếc mắt, nói ra: “Mới không sẽ nói cho ngươi biết nàng cảm thấy bị người ta theo dõi đâu...”
“Bị người ta theo dõi hay sao?” Thái Hòa dùng khóe mắt liếc sang một cái. Những nơi bọn họ đi qua chỉ để lại một ít thi thể Zombies. Bởi vì cơ bản là bị cái vòi của Thái Hòa xử lý, lượng máu chảy ra không coi là nhiều, muốn thu hút nhiều Zombies khác lại đây, còn cần thêm một khoảng thời gian tương đối dài.
Mà trong khoảng thời gian này. Đủ để cho team của Thái Hòa rời khỏi nơi này.
Nhưng lúc này, trên đường trống không có một người, ngoại trừ thanh âm gió lạnh thổi qua nức nở nghẹn ngào, cũng không nghe thấy những động tĩnh khác.
“Hơn phân nửa là đồng loại nha! Có chúng ta ở đây, những tên đồng loại cấp thấp kia không dám chạy đến, nhưng mà lại muốn ăn các ngươi, cho nên mới đi theo hay sao”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc không cho là đúng nói.
“Đại khái là như vậy đi.”
Thái Hòa nhìn một cái trên đường phố trống trải này, tầm mắt phảng phất lơ đãng tự đắc quét qua những bóng tối và góc chếch kia.
Cái vòi tinh thần của hắn cũng lập tức kéo dài đưa tới, giống như một cây roi dành vung qua.
Hai phút sau, Thái Hòa thuận tay vuốt vuốt đầu Lê Huỳnh Bảo Ngọc, dưới ánh mắt kháng nghị của nàng xoay người sang chỗ khác: “Đi thôi.”
“Có chuyện gì không?”
Hải Yến theo kịp, hỏi.
Thái Hòa nghĩ nghĩ, nói ra: “Không có chuyện, cô gái nhỏ đó mà... Đột nhiên tìm ta làm nũng...”
“Ta nào có tìm ngươi làm nũng nha! Chính là một nhân loại không nên quá đắc ý quên hình nữa à!”
Lê Huỳnh Bảo Ngọc không tiếng động mà ngậm chặt miệng mình, đồng thời thân thể không bị khống chế, ngoan ngoãn theo ở phía sau...
Thái Hòa đã để Ca Cao lại khôi phục lệnh cấm ngôn với nàng, để tránh bị nàng bán đồng đội lần nữa...
Lúc quẹo vào, Thái Hòa quay đầu lại nhìn thoáng qua sau lưng, trên mặt lộ ra vẻ mặt như đang ám chỉ cái gì...
“Hít hà!”
Trong một cửa hàng trong góc đường, đột nhiên truyền đến một âm thanh hít thở thật dài.
Sau đó “Két..” Một tiếng, một cái cửa phòng từ từ mở ra, phía sau cửa lộ ra một cái buồng vệ sinh chật hẹp.
Lý Nhã Kỳ bóp lại cái mũi từ bên trong chui ra, sau đó không thể chờ đợi được mà bắt đầu hít thở thật sâu: “Kém chút đã bị phát hiện... Quả nhiên thực lực của bọn hắn không tệ, có thể đồng thời xử lý hai người Phong Lê bọn họ, thật là có bản lĩnh...”
Gã đàn ông xăm trổ này cũng đẩy đi ra, ghét bỏ mà đạp một cước vào cửa phòng: “Móa nó, xém tí nữa bị nín thở chết!”