“Không cần phải tùy tiện làm loại hành động vượt qua thường thức này chứ, trong lòng của ta cảm thấy bồn chồn không yên đây!”
Sắc mặt gã đàn ông xăm trổ tái nhợt nói.
Từ con Zombie phía trước nhất đột nhiên giơ lên cánh tay, vung lên đi phía trước, hơn mười con Zombies lập tức ùa lên...
“Móa nó, xém tí nữa đã bị hội đồng tới chết rồi...”
Toàn thân gã đàn ông xăm trổ đều ở không tự chủ được mà run rẩy một cái, trong bộ đàm đột ngột vang lên tiếng súng, càng chính diện đánh hắn sụp đổ tinh thần hơn.
“Chuột! Chuột!”
“Đậu xanh rau má, chuột tí hon không xong rồi! Tên mất dạy này, còn có thể dùng Zombies làm những chuyện kia!”
Thật vất vả giải quyết hết những con Zombies “cái bang”, Thái Hòa lập tức xuất hiện, công kích cái vòi liên tục mấy lần, làm cho hắn và Lý Nhã Kỳ đều bị thương.
Nhắc tới cũng trùng hợp, gã đàn ông xăm trổ tuyệt đối không tin.
“Đây chẳng phải là loại dị năng đã giết chết Phong Lê đây mà? nhưng mà bất kể hắn là làm sao điều khiển những con Zombies kia, hiện giờ hắn chỉ có một người. Xung quanh đây, cũng không có Zombies rồi.” Gã đàn ông xăm trổ nhìn chằm chằm tàn bạo vào Thái Hòa, thở hổn hển từng hơi từng hơi một nặng nhọc, “Dị năng giả hệ tinh thần, chỉ cần dị năng không thể sử dụng được, chính là một tên gà bệnh cặn bã thôi...”
“Vậy ngươi ngược lại lên đi......” Tay Lý Nhã Kỳ cầm lấy bộ đàm vẫn đang run rẩy liên tục, một cái lổ nhỏ máu thịt bầy nhầy trên cổ tay, vừa nhìn qua đã phải giật mình.
“Chẳng phải là ta đang trong lúc chuẩn bị hay sao...” Gã đàn ông xăm trổ không tiến mà lùi, nói.
Hai người liếc nhìn nhau, đột nhiên đồng thời quay đầu, chạy vào trong một con hẻm nhỏ.
Tụ hợp với những người khác, bọn họ mới có thể có cơ hội!
Thái Hòa đứng ở tại chỗ, hai tay nhét vào trong túi quần, thoạt nhìn thật sự không có lực uy hiếp gì quá lớn.
Hai người kia chạy trốn nhanh như chớp mất bóng dáng, còn lại một mình hắn đứng cô liêu ở trên đường cái.
“Ê này, cứ quyết đoán chạy như vậy hay sao? Tốt xấu gì trước hết cũng giao thủ một cái nha!”
Tốc độ của Lý Nhã Kỳ và gã đàn ông xăm trổ cũng không chậm, ở trong hẻm nhỏ chật hẹp, hai người chạy nước rút với tốc độ trăm mét mà chạy vội về phía trước.
Theo như kinh nghiệm của bọn hắn, dị năng giả hệ tinh thần bình thường, tố chất thân thể sẽ không cản nổi bọn họ, nhiều lắm là thì không sai biệt lắm với người bình thường.
Tốc độ truy đuổi, khẳng định cũng không thể vượt qua bọn họ.
Nhưng lúc gã đàn ông xăm trổ quay đầu lại xác nhận, lại lập tức hồn vía lên mây, không nhịn được kêu to một tiếng: “Cmn nha! Làm sao tốc độ của người này nhanh như vậy!”
Lý Nhã Kỳ tranh thủ thời gian quay đầu lại, cũng nhìn thấy cảnh tượng làm cho nàng lập tức há hốc mồm.
Hai tay Thái Hòa nhét vào trong túi quần lúc này đang đi theo phía sau bọn họ với tốc độ cực kỳ kinh người, cự ly cách bọn họ không tới 20m!
Hơn nữa nhìn nét mặt của hắn, rõ ràng còn rất nhàn nhã! Loại trạng thái hiện giờ này, rõ ràng cho thấy còn không có dùng hết sức lực!
“Chuyện này không khoa học nha! Hắn lấy tốc độ ở đâu nhanh như vậy!”
Lý Nhã Kỳ liên tục quay đầu nhìn lại vài lần, há to miệng mãi mà không có cách nào khép lại: “Hắn không phải dị năng giả hệ tinh thần hay sao? Loại dị năng giả này ở thời điểm khi không thể sử dụng tinh thần lực, bình thường đều kém muốn chết nha!”
“Chỉ có thể nói rõ hắn không tầm thường...” Gã đàn ông xăm trổ thì thầm một câu, sau đó thét lớn, “Ngược lại ngươi tranh thủ thời gian cầu viện đi!”
Lý Nhã Kỳ bên chạy như điên bên cầm lấy bộ đàm, quát to: “Hổ ca! Tình hình bên phía chúng ta không ổn rồi! Ê này? Hổ ca!”
“E e e...”
Bộ đàm bên kia truyền đến một trận tạp âm, sau đó đột nhiên dừng lại một chút.
“Hì hì!”
Tiếng cười của một một cô bé gái đột nhiên truyền đến, sợ tới mức xém tí nữa Lý Nhã Kỳ ném văng ra bộ đàm. Dù là như thế, nàng cũng suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, ngón tay cũng bỗng run lên.
Lý Nhã Kỳ trừng to mắt nhìn chằm chằm vào bộ đàm trong tay, sau vài giây mới la lớn: “Ngươi là ai! Hổ ca đâu!”
“Con cọp lớn này sao... Hì hì, hắn đang đang chơi với ta đây.” Cô bé gái vừa đùa cười vừa nói, “nhưng mà. Hắn yếu vãi chưởng nha, làm cho thật không vui vẻ một chút nào. Nhanh như vậy cũng đã không còn sức lực rồi, giống như chó nhà có tang vậy, thật làm cho người ta thất vọng đây... Con cọp lớn chính là như vậy sao? Tới đây coi, hát bài một con cọp xòe ra hai cái cánh nghe coi...”
Rất nhanh, trong bộ đàm lại truyền đến một hồi tiếng ồn, đồng thời còn vang lên một tiếng kêu thảm thiết mờ mờ ảo ảo.
“Tiếng kêu này là...”
Lý Nhã Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên cực kỳ trắng bệch, run rẩy nói: “Tiếng kêu mới vừa rồi kia. Là Hổ ca...”
“Hổ ca cũng xui xẻo...” Gã đàn ông xăm trổ cũng lộ ra vẻ hoảng hốt, phương hướng bọn họ chạy như điên vốn là chạy về phía Hổ ca, nhưng hiện giờ...