Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 906 - Chương 906: Tìm Được Hải Yến

Chương 906: Tìm Được Hải Yến Chương 906: Tìm Được Hải Yến

“Từ chỗ nào truyền đến...”

Thái Hòa lo lắng đứng ở chỗ giao nhau giữa hai hành lang, nhìn thấy nó rồi.

Lúc này Lê Bống từ phía sau tiến lên, kéo lại Thái Hòa cánh tay một cái, mang theo hắn chạy vào phía sâu trong hành lang: “Ở bên cạnh...”

Dùng thính giác nhạy cảm của Zombie, đương nhiên so với phán đoán của Thái Hòa còn chính xác hơn.

Nàng lôi kéo Thái Hòa liên tục rẽ trái rẽ phải, sau đó xông vào cửa một căn phòng.

“Đkmn...”

Phía sau cửa, rõ ràng là một gian phòng biểu diễn.

Sân khấu loạn xạ xà bần, cùng với từng dãy thính phòng...

Trong lúc này thoạt nhìn rất giống là làm tiết mục biểu diễn kịch nói, nhưng mà mặc dù là “Loại nhỏ”, cũng lớn hơn so với gian phòng bình thường nhiều lắm.

Trên nóc sân khấu thật cao, trên mặt đất thiết bị rơi lả tả, tùy tiện có thể thấy được chướng ngại vật...

“Bùm!”

Lại là một tiếng súng vang lên, trong bóng tối,Thái Hòa nhạy cảm bắt được một ít ánh lửa loáng lên rồi biến mất.

“Tiểu Yến!”

Thái Hòa lo lắng chạy về phía trước, đồng thời kêu lên.

Đây là để kinh sợ kẻ địch, cũng để nhắc nhở Hải Yến vị trí hiện giờ của hắn, để tránh ngộ thương hắn...

“Vù!”

Một trận gió táp đột nhiên từ đỉnh đầu đánh úp lại, ở trong thính phòng Thái Hòa cơ bản không kịp né tránh.

Suy nghĩ hắn vừa động, trên trăm cái cái vòi tinh thần lập tức kết thành một tấm lưới lớn vô hình ở đỉnh đầu của hắn...

“Ầm!”

Phảng phất không tiếng động, nhưng mà ở trong đầu Thái Hòa nổ tung một tiếng vang ầm ầm thật lớn, làm cho đầu óc của hắn lập tức đau nhức kịch liệt một trận!

“Ầm ập ầm ập !”

Ám khí Đột nhiên bay tới đã rơi vào bên chân Thái Hòa, nhìn qua hình dáng là một cái ghế, nhưng ở trong nháy mắt va chạm với lưới cái vòi tinh thần của hắn, đã bị nện đến biến hình triệt để.

Chơi cứng lần này, làm cho tinh thần lực của Thái Hòa tiêu hao thật nhiều trong nháy mắt, trơ mắt nhìn thấy bóng người lao tới phía Lê Bống, lại giãy dụa lên không đứng dậy được.

Thái Hòa gian nan đưa tay chụp vào thành ghế bên người, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng hốt, cố gắn chống đỡ nhìn chằm chằm bóng người: “Đừng... Đừng vào nàng...”

Phương thức di động của bóng người phảng phất giống như dịch chuyển tức thời, ở trong ánh mắt mê muội của Thái Hòa, thật giống như “Thoáng hiện”, trong nháy mắt lập tức xuất hiện ở một vị trí khác.

Trong ánh sáng u ám, dường như bóng người lại bắt được một cái ghế, một tiếng “Răng rắc” kéo lên cảnh tượng bừa bộn trong thính phòng này.

“Ầm!”

Bóng người trước mắt phan mạnh cái ghế về phía của Lê Bống, từ Thái Hòa phương hướng bắn ra một cái vòi tinh thần.

Đánh lệch phương hướng cái ghế, đã rơi vào vị trí cách Lê Bống năm thước, làm một mảnh bừa bộn này sụp xuống triệt để.

Mà ở trên cánh tay bóng người, thì xuất hiện một đạo miệng vết thương không sâu.

Toàn thân Thái Hòa như nhũn ra dùng sức lắc lắc cái đầu, miệng hơi mở ra, thoạt nhìn giống như là vừa mới nhịn một tuần lễ ngồi chơi quán net, chỉ cần nhắm mắt lại, sẽ ngã xuống tại chỗ.

Có thể miễn cưỡng để cho cái vòi tinh thần trúng mục tiêu, đã là cực hạn trước mắt của Thái Hòa, độ chính xác và uy lực thật sự khó có thể cam đoan.

“Hòa... Hòa Ca...”

Lê Bống nhìn thấy Thái Hòa suy yếu, ánh mắt chuyển mạnh về phía bóng người, trong ánh mắt bỗng nhiên hiện ra một tầng màu đỏ nhàn nhạt.

Trong ánh sáng u ám, Lê Bống tay không tấc sắt đột nhiên bộc phát ra một cổ khí tức lạnh lẽo.

Trong phòng biểu diễn giống như là đột nhiên thổi vào một cơn gió lạnh, nhiệt độ thoáng chốc rơi xuống vài độ.

Nàng tay giơ lên, đẩy tóc dài ra sau tai, trên gương mặt tinh xảo này, mặc dù ánh mắt vẫn mờ mịt như lúc trước, nhưng tầng ánh sáng đỏ ngầu này, lại làm cho không người nào dám nhìn thẳng!

Khí thế Zombie Cấp Thủ Lĩnh!

Khi bóng người kia còn đang nhìn vào cánh tay của mình, nửa người trên của Lê Bống hơi nghiêng về phía trước một cái, cả người giống như một mũi tên, mạnh mẽ bắn về phía trước.

Zombie đặc biệt cuồng bạo, khát máu, cùng với đối mặt kẻ địch thì chưa từng có lùi bước, điên cuồng quyết không lui về phía sau, lúc này, cùng khuôn mặt ngây ngốc hơi bình tĩnh này của Lê Bống, kết hợp lại với nhau hoàn mỹ!

“Em à...”

Thái Hòa gắt gao cầm lấy thành ghế, khẩn trương nói.

Thật ra tinh thần lực của hắn cũng không có hao hết sạch, nhưng giống như là đột nhiên vận chuyển tiêu hao quá nhanh làm cho máy móc hỏng mất vậy, bây giờ hắn là có sức như không sử dụng được.

Trong lúc Lê Bống phóng tới bóng người, bóng người này cũng đã phản ứng kịp.

Hai đạo bóng người đang va chạm vào nhau trong u ám, chợt nghe hai tiếng nổ mạnh “Thình thịch” truyền đến, thật nhiều bị mảnh vụn đánh nát vun vẫy ra khắp mọi nơi.

Trong hỗn loạn, một đạo bóng người từ phía sau đến gần Thái Hòa, bắt được cánh tay của hắn một cái.

“Trong này sẽ bị ngộ thương.”

Thanh âm hơi suy yếu của Hải Yến truyền đến, Thái Hòa nhìn lại, trong hoảng hốt thấy tóc nàng rơi lả tả, nửa bên mặt đều bị máu tươi nhuộm đỏ, dường như bị thương rất nặng.

Bình Luận (0)
Comment