“Trên tường còn đổ máu...”
Thái Hòa nhìn thoáng qua cảnh tượng trên tường, máu tươi trên tường giống như là đang còn sống vậy, đang liên tục nhúc nhích...
“Đợi lúc tỉnh nhất định phải hướng dẫn Yuna rõ ràng một chút, cái loại trí nhớ kỳ dị này cũng không nên có trong thế giới tinh thần của nàng...”
Chẳng biết tại sao. Mặc dù bối cảnh rất kinh hãi, nhưng trong này lại không có một bóng người, không có có bất kỳ Zombie nào tồn tại.
Mãi cho đến khi Thái Hòa đi đến một căn nhà lầu trên tường đều là màu máu đỏ sậm, mới đột nhiên nhìn thấy một bóng người.
Bóng người kia lóe lên rồi biến mất, biến mất ở đầu hành lang tối thui...
“Ặc... Không thể nào là Yuna chứ?” Thái Hòa nghi hoặc theo sát phía sau.
Tiến vào trong hành lang, sau khi xem xong bản đồ điện tử, Thái Hòa lại lắp bắp kinh hãi lần nữa.
Cầu thang lên lầu này thật giống như nội tạng đang nhúc nhích, mà hành lang giống như là một mảnh thực quản dài hẹp...
“Cô bé Yuna này, bình thường đang suy nghĩ cái gì vậy trùi...”
Cũng may chỉ là tinh thần thể. Đây cũng chỉ là thế giới tinh thần hư ảo, trên thực tế cũng không có cảm giác chán ghét gì.
Thái Hòa theo ở phía sau, muốn đuổi theo bóng người kia.
Bất kể là muốn hiểu rõ Yuna, hay chính là muốn ra khỏi đây lúc này, Thái Hòa cũng không thể buông tha manh mối này.
“Dùng tinh thần lực của Yuna, chắc là không đến mức làm loại chuyện này. Ta suy nghĩ một chút...”
Thái Hòa vừa đuổi theo bóng người, vừa suy nghĩ trong đầu: “Sau khi tiến vào trạng thái cuồng bạo, tinh thần lực của ta so với bất luận sau khi uống chất kích thích gì, còn muốn tập trung hơn. Nhưng trong nháy mắt khi hôn mê. Rồi lại so với bất luận người nào còn muốn yếu ớt hơn. Có khả năng trong loại chuyển đổi này, nhận được tiềm thức đến từ Yuna gọi về? Nhưng mà, kêu gọi ta, là Yuna Ngốc, hay chính là Yuna Ác đây?”
Lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy dường như trên bậc thang truyền đến động tĩnh gì.
Chờ hắn đuổi theo tới, vừa vặn nhìn thấy một bóng người đang dần dần tan biến.
“Ồ? Nguyễn Đen Vâu? Người bạn học kia của Yuna hay sao?”
Thái Hòa tranh thủ thời gian chạy tới, lại phát hiện mình cơ bản không chạm được bóng người này.
Mà bóng người này cũng dường như là hoàn toàn nhìn không nhìn thấy hắn, rất nhanh lập tức tan biến.
“Chỉ là ảo ảnh trong trí nhớ hay sao... nếu hắn ở trong này...”
Rất nhanh Thái Hòa lập tức kịp phản ứng, chuyện đã xảy ra trong căn nhà này đã, đúng là cảnh tượng Yuna bị đánh lén lúc trước!
Hắn vừa nhớ lại vị trí tìm được Yuna lúc trước, vừa tăng tốc chạy tới.
Sau hơn mười, Thái Hòa lập tức xuất hiện ở bên ngoài túc xá tìm được Yuna lúc trước.
Mà thời điểm khi hắn đẩy ra cửa phòng, lại phát hiện Lý Văn Thông tập kích nàng lúc trước, đã trói tại Yuna đang hôn mê ở bên giường.
Lúc này hắn đang siết chặt nắm đấm, nhắm ngay miệng vết thương trên tay Yuna, nặn đi ra máu tươi của mình, nhỏ giọt trên tay Yuna.
Nhìn thấy máu tươi sắp nhỏ xuống, Thái Hòa vọt mạnh tới.
“Cút cho ta!”
Không nghĩ tới va chạm này của Thái Hòa, không ngờ “Lý Văn Thông” thật sự bay ngược ra, đâm nặng nề vào trên tường.
“Ồ?”
Vốn Thái Hòa đã nghĩ tới hai loại khả năng, hoặc là, hắn không cách nào chạm vào Lý Văn Thông, không cách nào thay đổi, cũng không cách nào tham dự vào đoạn trí nhớ này của nàng;
Hoặc là, “Lý Văn Thông” chỉ là hình chiếu tinh thần, bị hắn chạm vào sẽ lập tức biến mất...
Nhưng bất luận như thế nào, cũng không nên xuất hiện loại tình huống này mới đúng...
Lý Văn Thông lau mặt đã hư thối một cái, nhe răng cười chậm rãi bò lên.
“Trí nhớ này, dường như đã tùy tiện bị bóp méo rồi!”
Thái Hòa cúi đầu nhìn thoáng qua Yuna, phát hiện không ngờ nàng thật sự tỉnh lại, đang dùng ánh mắt hơi mê mang nhìn mình: “Ta... Ta làm sao vậy...”
“Anh sao biết em làm sao vậy nha! Anh còn muốn biết cuối cùng em muốn cái gì đây...”
Trong nội tâm Thái Hòa rống lớn một câu, ánh mắt lại chuyển hướng về phía “Lý Văn Thông”.
Đáy lòng hiểu rõ đối phương chỉ là ảo ảnh tinh thần, cho nên gương mặt nhe răng cười thấy thế nào đều hơi không được tự nhiên.
“Ngay lúc đó miệng hắn không có lớn như vậy nha! Mặc dù thật sự là tên ngu xuẩn, nhưng người trước mắt này, nhìn thế nào đều là bản tăng cường vậy... Xem như đây là gương mặt thể hiện căm hận sao!”
Hình như là để xác minh suy đoán của Thái Hòa, “Lý Văn Thông” đang cười như điên đột nhiên há to miệng.
Ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Thái Hòa, “Lý Văn Thông” từ hình người chậm rãi biến thành một con quái thú cực lớn hình thù kỳ quái.
Ngoại trừ đầu vẫn còn là “Lý Văn Thông”, thân thể đã hoàn toàn biến thành tổ hợp của vô số tay chân và thân thể.
“Loại quái vật này thật sự là mới nhìn thấy lần đầu, hăn chưa từng bao giờ thấy trước kia rồi...”
Không đợi Thái Hòa than thở xong, con quái vật này đột nhiên lập tức đánh tới phía Thái Hòa...
“Ê ê ê này!”
Ngay từ đầu Thái Hòa còn bình tĩnh đứng ở tại chỗ, nhưng rất nhanh hắn cũng cảm giác được một cổ áp lực: “Bộ nó là hiện thực thật sao! “