Cái này có thể nói là làm một công đôi việc!
Chỉ có điều muốn thành công, chỉ sợ không phải chuyện rất dễ dàng...
Thái Hòa nhìn xuyên qua rãnh sâu, nhìn về phía thế giới tinh thần của Yuna: “Em đã từng nói, muốn phục chế toàn bộ những thứ này một lần, cần tốn hao bao nhiêu tinh lực...”
...
“Xem ra, tối nay hắn sẽ không tỉnh lại.”
Hải Yến che lại cổ áo, ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn về phía Thái Hòa bị đặt ở trên ghế sa lon, nói ra.
Nàng liếc nhìn về phía các nàng Lê Bống, biểu lộ có vẻ hơi không được tự nhiên. Không có Thái Hòa, một mình ở chung với các nàng, Hải Yến luôn cảm thấy có cảm giác như dê lạc vào bầy sói...
“Tỉnh lại đi Tiểu Yến, đều là nữ sinh mà thôi, cuối cùng ngươi đang sợ cái gì vậy!”
Gặp Hải Yến lại ôm lấy đầu của mình liều mạng lắc đầu, Lê Huỳnh Bảo Ngọc hiếu kỳ nhìn nàng một cái, lại đưa mắt nhìn sang Thái Hòa .
Ánh mắt của con Zombie tiểu loli này chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng ở bộ phận đặc biệt nào đó, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng: “Thừa dịp hắn hôn mê bất tỉnh, ít nhất có thể tùy tiện nhìn món điểm tâm của ta...”
Mà Lê Bống thì mờ mịt về phía Yuna ở bên người, đột nhiên đưa tay đẩy nàng: “ Ngươi... Ngươi làm sao vậy?”
Yuna chậm rãi mở mắt ra, mặc dù chỉ là trong một nháy mắt, nhưng vẫn là làm cho Lê Bống nhìn thấy cặp mắt của nàng.
Con ngươi một con đỏ hồng, một con trắng, hơn nữa dường như là mắt vạn hoa vậy, đang liên tục chuyển biến...
“A...” Lê Bống vừa muốn kêu ra tiếng, lập tức đưa tay bịt miệng lại.
Nàng mở to hai mắt, trong ánh mắt vẫn mãi ngơ ngác, có thêm một phần kinh ngạc: “Dường như... Dường như ở trong ánh mắt của Yuna... Còn nhìn thấy Hòa Ca.”
Thái Hòa hôn mê bao lâu, Yuna cũng đã trầm mặc bấy lâu...
Mặc dù không có thật sự ngủ, nhưng nàng vẫn tựa vào bên người Thái Hòa, nhắm mắt lại.
“Thái Hòa không tỉnh lại còn chưa tính, như thế nào Yuna cũng vậy...”
Ngô Thanh Vân lúc đầu hơi tò mò, nhưng nàng vừa muốn vươn tay ra chạm nhẹ vào Yuna, đã bị Lê Bống bắt lại cổ tay đang sờ tới một cái.
“Có chuyện gì vậy?” Ngô Thanh Vân nghi hoặc nhìn về phía Lê Bống hỏi.
Vẻ mặt Lê Bống mờ mịt, nhưng mà nghĩ đến cảnh tượng mới vừa rồi nhìn thấy ở trong ánh mắt Yuna, nàng cũng chậm rãi lắc đầu.
“Ê-a..aaa...”
Ngô Thanh Vân lúc trước không hiểu ra sao, nhưng mà cảm giác được ngờ ngợ, hình như là có cái gì, đang chậm rãi trở nên bất đồng...
Là một loại cảm ứng rất vi diệu, tồn tại ở trong liên lạc tinh thần...
Hai người bọn họ nhìn nhau, lại nhìn về phía Thái Hòa và Yuna ...
Mãi cho đến khi sắc trời dần tối, Thái Hòa mới từ trong hôn mê thanh tỉnh lại.
Nhưng mà sau khi Thái Hòa tỉnh dậy, thoạt nhìn tinh thần lại không tốt chút nào, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
Ở trong một đêm thế giới tinh thần bề bộn, có thể không trắng bệch hay sao?
Nhưng còn may, tốc độ khôi phục tinh thần lực của Thái Hòa vốn cũng đã so với dị năng giả hệ tinh thần bình thường còn nhanh hơn nhiều lắm, mặc dù trong thế giới tinh thần tiêu hao liên tục, nhưng mà đang trong quá trình bổ sung liên tục.
“Hòa Ca... Anh... Anh không có việc gì chứ?”
Lê Bống vẫn mãi nhìn chăm chú Thái Hòa, thấy hắn vừa mở mắt, lập tức đến ân cần hỏi thăm.
“Không có việc gì...” Thái Hòa cười trả lời, thuận tay vuốt vuốt tóc của nàng.
“Nhưng vì sao như là đại chiến ba trăm hiệp ở trong mộng vậy...”
Ngô Thanh Vân duỗi ra ngón tay, quẹt qua ở trên môi Thái Hòa, cười hỏi: “Có phải là làm loại mộng kỳ quái gì rồi hay không?”
“So sánh với đại chiến ba trăm hiệp cũng không xê xích gì nhiều... Hơn nữa thật sự là mộng rất kỳ diệu...”
Thái Hòa cố gắng chống người ngồi dậy, sau đó đưa ánh mắt về phía Yuna.
Ánh mắt của hắn rất chờ mong, hơn nữa cũng rất hưng phấn.
Ở trong thế giới tinh thần, thật sự là hắn đã trải qua không ít.
Giúp Yuna giải quyết tâm ma, làm cho chấp niệm của nàng đối với chuyện bị phản bội, và bị lây nhiễm cũng tiêu tan, đây là một chuyện đáng để vui mừng.
Còn một chuyện khác, đó chính là giúp nàng giải quyết vấn đề hai nhân cách rối loạn một cách triệt để.
Về phần giải có quyết thành công hay không, thì cũng phải chờ lúc này...
Khi hai mắt Yuna nhắm chặt bỗng từ từ mở ra, một loại khí tức hoàn toàn khác so với bình thường, lập tức làm cho Lê Bống và Ngô Thanh Vân đều sửng sốt một chút.
Bình thường trên người Yuna, tóm lại có một loại cảm giác không phối hợp, dường như không quá giống với một Zombie bình thường.
Nhưng giờ phút này, trong lúc nàng mở to mắt, mặc dù màu sắc đôi mắt vẫn giống hệt với người thường, nhưng mà lộ ra cổ khí tức cuồng bạo.
Khóe miệng hơi nhếch lên, thoạt nhìn phảng phất đang cười, nhưng ở ở trong nó cười này, lại mang một ít lạnh lẽo khi mãnh thú đối xử với con mồi nhỏ yếu.
“Loại cảm giác này... Quả nhiên không hổ là Zombie Cấp Thủ Lĩnh...”