Huấn Luyện Viên Zombies (Dịch)

Chương 923 - Chương 923: Xung Đột Không Quân Đoàn

Chương 923: Xung Đột Không Quân Đoàn Chương 923: Xung Đột Không Quân Đoàn

“Những con quái vật này, cũng chỉ có thể kiêu ngạo trên mặt đất, trên trời giống như chúng ta, bọn nó chỉ có thể nhìn lên. Không có biện pháp nào.”

Binh sĩ nổ súng cười ha hả nói.

Nhìn dưới mặt đất những Zombies kia ngửa đầu đang nhìn mình, biểu lộ tên lính này có vẻ rất đắc ý.

Nhưng không châm chọc được mấy lần. Sắc mặt của binh sĩ lập tức trở nên hơi không được tự nhiên.

Con mắt màu đỏ như máu đều không có một chút cảm tình âm hàn, lạnh như băng, cuồng bạo của những Zombies kia...

Hơn nữa ngay từ đầu bọn nó còn luống cuống bất an, khi phi cơ trực thăng bồi hồi thời gian càng dài, dường như bọn nó cũng dần dần yên tĩnh trở lại.

Nhưng loại yên tĩnh này, lại làm cho binh sĩ cảm giác rất không thoải mái.

“Mẹ kiếp, những con quái vật này!”

Binh sĩ hơi hoảng hốt mắng một câu, sau đó nhắm ngay dưới nóc nhà lại bóp cò.

Viên đạn bắn xuống dưới liên tiếp, nhưng chỉ là quét trúng một con Zombies trong đó động tác hơi chậm.

Vai Zombie bị thương, lộ ra nụ cười sáng ngời, nhưng lại cũng không phát điên như loại Zombies bị thương, ngược lại tiếp tục lạnh lùng theo dõi hắn.

Bắn ra máu tươi nước, vừa mấy con Zombie chậm rãi đưa mắt nhìn sang con Zombie bị thương này, sau đó mạnh mẽ vây tới.

Thanh âm nhấm nuốt và xé rách lập tức vang lên, nhưng trừ những hành động này ra, lại không có bất luận động tĩnh gì...

Nhìn thấy phần còn lại của chân tay đã bị cụt văng tứ tán, tên binh sĩ này nhíu mày: “Thật sự là quái vật con mịa nó rồi, những con quái vật này... Sớm muộn gì ta sẽ diệt sạch sẽ bọn nó!”

“Thấy chưa, bọn họ ở trên sân bay trực thăng bên kia! Ở nơi này chắc chính là tòa nhà Bitexco!”

Một tên binh lính khác thì vẫn đang cầm kính viễn vọng nhìn quanh mọi nơi, sau khi team của Thái Hòa đang chờ trực thăng ở đó, thì lập tức quay đầu lại kêu.

Trong buồng phi cơ, lúc này một gã đàn ông thân hình cao lớn khỏe mạnh ăn mặc y phục hàng ngày, còn đang ngồi, áo khoác da trên người thoạt nhìn đã rất cũ.

Hắn hớt một mái tóc húi cua, một đạo vết sẹo từ đỉnh đầu vẫn kéo dài xuống, xẹt qua mắt trái đóng chặt.

Mà mắt phải mở to, thì ánh mắt đục ngầu, thoạt nhìn bộ dạng dường như rất là chán chường.

Trong miệng tên độc nhãn này ngậm điếu thuốc, mặc dù giọng điệu bình thường, thoạt nhìn cũng là tương đối kiêu ngạo: “Những người Hồ Vĩnh Khoa đã nói đến là mấy người trên sân bày tòa nhà kia hay sao?”

“Có. Một người thanh niên, ba cô gái, còn có một đứa trẻ. Xem ra, sức chiến đấu chủ yếu chắc là người thanh niên kia. Nhưng trong ba cô gái này, có một cô gái cầm một thanh... Liêm đao, có khả năng cũng hơi có bản lãnh nha.” Tên lính lại quay đầu lại nhìn chằm chằm vào team của Thái Hòa trong chốc lát nói ra.

“Ha ha, đây là người bảo vệ mà Hồ Vĩnh Khoa đã nói hay sao? Cầm một thanh liêm đao... Chắc làm nghề cắt cỏ sau này thành chém Zombies hay sao?”

Độc nhãn lộ ra một nụ cười trào phúng, khinh thường cười nói: “Hồ Vĩnh Khoa chính là cái bao cỏ, phái nhiều người đi theo hắn, kết quả còn muốn dựa vào người khác hộ tống... Người chết rồi, làm mất mặt quân đoàn không quân chúng ta, rõ ràng còn dám tự chủ trương, đồng ý trả thù lao cho người ta. Thật là làm cho bố mày chán ghét!”

“Đưa súng cho ta!”

Độc nhãn nhận lấy súng ngắm, ngồi xổm chỗ cửa khoang, nhắm vào phía team của Thái Hòa.

Tầm mắt của hắn trước tiên đảo qua ở trên người Yuna, sau đó tập trung lên trên người Thái Hòa: “Dị năng giả hệ tinh thần... Cho dù lợi hại, cũng không bù được viên đạn.”

Đang ở trên thiên thai nhìn qua phi cơ trực thăng Thái Hòa đột nhiên nhướng mày, bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác như là bị độc rắn nhìn chằm chằm.

Hắn hơi nghi hoặc nhìn về phía chiếc phi cơ trực thăng này, ánh mắt thoáng chốc lập tức lạnh xuống.

“Quả nhiên thật đúng là hệ tinh thần, năng lực cảm ứng linh hoạt giống như mũi chó.”

Xuyên thấu qua ống ngắm, ánh mắt độc nhãn nhìn chằm chằm vào Thái Hòa: “Ha ha, thật đúng là đã giết người, ánh mắt ngoan độc này, cùng bộ dáng kia cũng không phải rất giống. Cô gái bên cạnh hắn, ngược lại xinh đẹp mỗi người một vẻ.”

“Như thế nào, chột ca có phải ngươi thích rồi hay không?”

Người binh lính kia cầm kính viễn vọng, cũng thấy mà nuốt nước miếng.

“Vốn con gái còn sống đã không nhiều, cô gái xinh đẹp lại càng ít, ngươi cứ nói đi?

Tên Hồ Vĩnh Khoa kia là một thằng ẻo lả, nói cho bọn hắn thù lao, nói tên đầu lĩnh chính là tên dị năng giả hệ tinh thần, cũng không có nói với đoàn trưởng đi những cô gái này có xinh đẹp hay không.” Độc nhãn vẫn chưa thỏa mãn nhìn chăm chú trong chốc lát, sau đó cười lạnh, chậm rãi thả xuống họng súng, “Thời điểm khi đoàn trưởng đồng ý trả thù lao, biểu lộ kia, người ở nơi này, có khả năng ngay cả Hồ Vĩnh Khoa cũng nhìn không hiểu.”

Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía hai tên lính này, hỏi: “Các ngươi đã hiểu ra chưa?”

Bình Luận (0)
Comment