Hai tên binh sĩ thẹn quá hoá giận, thét lớn.
Trong nội tâm độc nhãn cũng rất lớn thở phào nhẹ nhõm, bản thân hắn là tay súng bắn tỉa, am hiểu nhất là headshot đối phương từ rất xa.
Nếu như ngay cả loại ưu thế này cũng bị Thái Hòa triệt tiêu...
“Câm miệng cho bố mày được! Bây giờ còn không phải lúc có thể cười đâu!”
Độc nhãn vừa vui vẻ không đến hai giây đồng hồ, lập tức phát hiện trong ống ngắm, không ngờ đã không thấy bóng dáng của bất luận kẻ nào!
Trên sân bay, trống huơ trống hoác...
“Nhân cơ hội chạy trốn hay sao? Chẳng lẽ chiêu lúc nãy là để đánh lạc hướng hay sao?”
Độc nhãn ngồi xổm bên cạnh cửa khoang, nhìn quanh khắp mọi nơi.
Tên binh sĩ súng tự động kia thì chậm rãi thò đầu ra, nhìn lại từ phía dưới lên.
Nhưng trong nháy mắt khi nửa người trên hắn thò ra, lại đột nhiên vứt bỏ súng tự động, hai tay nắm lấy cổ của mình, thật giống như lăng không bị cái gì quất chặt vậy.
“Khặc khặc khặc...”
Trong cổ họng tên binh sĩ cầm súng tự động phát ra tiếng vang khọt khẹc, hắn phí công vươn tay ra muốn chụp lấy binh sĩ cầm ống nhòm ở bên cạnh, nhưng lại đột nhiên vừa trợt về phía trước, cứ như vậy không hiểu ra sao bị nắm kéo ra cửa khoang.
“A a a a...”
Binh sĩ súng tự động bị kéo xuống giữa không trung, sau khi té xuống dưới, mặc dù không bị đập thành thịt vụn, cũng nhất định sẽ bị vô số Zombies cắn nuốt tới sạch sẽ...
Tên binh sĩ cầm ống nhòm thét lên một tiếng, lập tức né thẳng ra phía sau: “Làm thế nào... Xảy ra chuyện gì vậy?”
Rõ ràng kẻ địch đã không thấy tung tích, như thế nào còn gặp phải chuyện quỷ dị như vậy?
Tiếng kêu thảm thiết của tên binh sĩ cầm súng tự động từ gần đến xa, sau đó sau đó vụt tắt, chuyện này tạo thành trùng kích tâm lý thật lớn với tên binh sĩ cầm ống nhòm.
“Chột ca... Xem ra... Bọn họ không phải chạy trốn nha...”
Sắc mặt của binh sĩ cầm ống nhòm cũng đã trắng bệch tránh ở trong buồng phi cơ, nói ra.
“Chuyện này còn cần ngươi nói hay sao?”
Sắc mặt của tên độc nhãn cũng khó coi, mới vừa rồi còn tưởng rằng Thái Hòa chiến rất tệ, nhưng không nghĩ tới sau khi viên đạn này bắn lệch đi, đảo mắt đã không thấy tung tích tăm hơi của kẻ địch.
Không có mục tiêu, năng lực ngắm bắn của hắn mạnh mẽ đến cỡ nào, cũng không phát huy được.
Hết lần này tới lần khác tên binh sĩ cầm súng tự động gặp phải đánh lén, còn nói Thái Hòa không có chạy trốn...
“Chúng ta...” Tên binh sĩ cầm ống nhòm vừa muốn nói cái gì đó, lại đột nhiên cảm giác mắt cá chân như là bị cái gì đó quấn lại, “A! Còn biết quẹo đi vào, còn biết quẹo đi vào hay sao!”
Hắn vừa kêu hai câu, đã bị trực tiếp kéo ra cabin, ở trước mặt độc nhãn bị vứt đi ra ngoài.
Độc nhãn ngây ngốc một chút, sau đó cũng cảm nhận được được một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy lên đầu.
Còn có thể quẹo vào móc người ra hay sao...
Người đàn ông kia rõ ràng là một dị năng giả hệ tinh thần, cuối cùng đây là thủ đoạn gì! Chưa nghe nói qua nha!
“Đều tại Hồ Vĩnh Khoa, chỉ nói qua người ta là dị năng giả hệ tinh thần lợi hại... mịa nó đây là lợi hại sao? Đây rõ ràng là siêu cấp lợi hại mà! Không đúng... Hắn tuyệt đối không thể nào là hệ tinh thần...”
Sắc mặt độc nhãn tái nhợt, trên trán che kín mồ hôi lạnh.
Từ khi Thái Hòa bắt đầu phóng ra cái vòi tinh thần, phi cơ trực thăng cũng đã bắt đầu ở trong trạng thái di động liên tục.
Nhưng hiện giờ cơ bản không thấy bóng dáng Thái Hòa, lại có thể không ngừng mà dùng ra loại thủ đoạn quỷ dị này...
“Bay... Bay lên!”
Trở lại vị trí xuất phát nhanh lên, độc nhãn tranh thủ thời gian kêu lớn một câu.
Nhưng mà khi hắn nhìn về phía chỗ sân bay trực thăng Hải Yến đang đứng, lại đột nhiên thầm nghĩ: “Vốn chính là ta tự mình làm ra quyết định, nếu như bảo lưu lại vật tư, còn mang về chiến lợi phẩm, khẳng định xem như lập công. Nhất là mang về mấy người con gái đẹp mà nói, đoàn trưởng vừa cao hứng, không chừng còn thăng chức cho ta cũng không chừng. Nhưng bây giờ đã chết hai người rồi, cho dù bảo lưu lại vật tư, cũng sẽ bị mắng như tát nước sông Đà... Dùng tính cách của đoàn trưởng, khẳng định ta không có quả ngon để ăn. Không bằng...”
Hắn nhắm ngay Hải Yến đang khiếp sợ nhìn về phía bên này, thấp giọng nói: “Chơi chết nàng, sau đó đổ hết tất cả mọi tội lỗi cho đám người sống sót này là xong. Chết không đối chứng, cho dù đoàn trưởng muốn trách, khẳng định cũng chỉ có thể giận chó đánh mèo tên rác rưởi Hồ Vĩnh Khoa...”
Ngón tay của hắn chậm rãi nhấc lên cò súng, chỉ cần dùng sức bóp xuống một chút nữa, có thể làm cho Hải Yến tử vong tại chỗ...
“Bùm!”
Một bóng người, đột nhiên từ phía dưới nhảy lên trên, trực tiếp xuất hiện ở phía trước cửa khoang.
Trên gương mặt nở một nụ cười, rõ ràng trùng hợp chính là người thanh niên hắn đã từng ngắm chuẩn trong kính kia!
Độc nhãn hết hồn, vô ý thức muốn nổ súng, nhưng mà cảm giác được khẩu súng trong tay đột nhiên bị sức lực vô hình cướp đi.