Lần trước Lê Bống vì ngăn cản con zombies dị biến, kết quả làm cho sức cùng lực kiệt, cũng đã làm cho Thái Hòa rất buồn bực.
Chuyện giống như vậy, tuyệt đối không thể xảy ra lần thứ hai.
Dù sao đối thủ chỉ là một một con gấu trúc thôi, không cần phải liều mạng tới chết.
Nhân loại đối mặt biến dị thú, ưu thế lớn nhất là cái gì?
Không phải lực lượng, mà là trí tuệ!
“Ngao ngao!”
Gấu trúc biến dị ngay sau khi ném ra thân cây lập tức nhảy lên một cái, thân hình nhìn qua rất ục ịch, một khi hành động lại nhanh thoăn thoắt đến bất ngờ, hành động như gió táp mưa rào!
Nó trực tiếp nhảy xuống phía Thái Hòa, tứ chi mở ra, mang theo tiếng gió rít “vù vù”, vừa nhào tới một cái về phía Thái Hòa muốn chụp lấy hắn!
Mà ngay cả mục tiêu là Thái Hòa cũng cảm nhận được áp lực rất lớn, hắn chỉ kịp nhảy qua phía bên cạnh, đồng thời một cái vòi tinh thần lập tức bắn ra ngoài.
Cái vòi cuốn lên đoàn ánh sáng tinh thần này, sau đó dùng ức kéo một cái!
Xoắn giết tinh thần!
Gấu trúc biến dị đột nhiên mềm nhũn thân thể ở giữa không trung, thân hình cực lớn trực tiếp ngã thật mạnh xuống đất, thậm chí sau khi nó giãy giụa muốn đứng lên, trên mặt đất còn để lại một vết lõm hình gấu trúc trên mặt đất.
“Ngao ngao!”
Gấu trúc tức giận! Nó liên tục công kích thất bại ba lần, đôi mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào Thái Hòa đã thật sự trừng lên!
Nó nhìn chằm chằm Thái Hòa đã nhảy xuống bậc thang, hơi nghiêng người tránh thoát liên hợp trảm kích của Yuna và Ngô Thanh Vân, sau đó dùng phương thức di động hình chữ “s”, lại cực kỳ nhanh hướng phía đuổi tới phương hướng Thái Hòa.
“Ặc, sao lại lại chỉ nhìn chằm chằm ta vậy! Nhân loại ở nơi này đích cũng không chỉ có một mình ta đâu nha!”
Sau khi Thái Hòa nghe thấy tiếng vù vù giống như quả bóng tuyết cực lớn đang lăn tới, vội vàng bước nhanh hơn.
Nhưng cái con gấu trúc biến dị này lại giống như là chỉ nhận ra có một mình Thái Hòa vậy, theo đuổi mãi không bỏ.
“A đúng rồi...”
Rất nhanh Thái Hòa nghĩ ra nguyên nhân. Hiện giờ trong lòng ngực của hắn đang chứa chính thức một khối ổ Virus rắn biến dị còn mới nguyên, con gấu trúc biến dị này không nhìn chằm chằm hắn thì còn nhìn vào ai nữa?
Quả thật là tự mang họa vào thân mà!
Nếu như hiện giờ để ổ Virus rắn biến dị này ra bên ngoài, cho dù không bị gấu trúc biến dị nuốt mất, cũng sẽ bị Hải Yến nhìn thấy rõ ràng...
“A! Đừng đuổi ta nữa mà!”
Thể năng của Thái Hòa đã rất không tồi, nhưng mà so sánh với con gấu trúc biến dị này mà nói, thì vẫn còn kém quá xa.
Không biết có phải nguyên nhân vì nuốt chửng quá nhiều chất gel của zombies hay không, vậy mà con gấu trúc biến dị này còn thông minh hơn so với biến dị thú bình thường rất nhiều.
Nếu như Ca Cao còn có hình thể to lớn giống như lúc trước, phỏng chừng biểu hiện không khác nhau bao nhiêu với con gấu trúc biến dị này.
Bị gấu trúc biến dị đuổi theo chạy tới mấy trăm mét, thể lực của Thái Hòa đã tiêu hao nhanh chóng.
Quốc bảo chỉ cần có khả năng bắt được, sẽ nắm lấy tất cả mọi thứ ven đường, ném về phía Thái Hòa, không để cho hắn có cơ hội thở dốc.
Tảng đá, thân cây, gạch...
“Hít hà!”
Một trận gió táp đuổi sát mà đến, Thái Hòa ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện bầu trời bao la trên đỉnh đầu là đã bị một mảnh bóng đen che lại.
“Đkmn đây là cái gì vậy!”
Thân hình cực lớn máu thịt nhầy nhụa nhìn giống như một sợi dây nịt, thoạt nhìn còn có cảm giác hơi quen quen...
“Đây không phải con rắn biến dị lớn nhất hay sao?!”
Thi thể co rắn biến dị to cỡ thùng nước không ngờ cũng bị gấu trúc biến dị giật ra từ trong tường vây, biến nó thành giống như roi sắt huơ múa khắp nơi.
Con rắn biến dị này có thể so sánh với roi sắt bình thường còn rắn chắc hơn nhiều, thân dài mà cứng rắn, năng lực phòng ngự mạnh mẽ, mà các đốt xương sống lại linh hoạt...
Miệng rắn mở ra thật to còn có thể sử dụng xem như móc câu, nọc độc trên răng nếu đụng phải cũng không phải là nói đùa.
Lưỡi rắn màu đỏ tím thè ra bên ngoài, cũng dường như không có thể tùy tiện đụng chạm vào.
Tím hồng... Nhìn qua loại màu sắc này cũng đã có loại dự cảm chẳng lành, mặc dù không phải kịch độc, cũng chắc chắn sẽ không là thứ gì tốt.
Bởi vì gấu trúc biến dị huơ loạn xác rắn này một trận, các nàng Lê Bống đuổi sát mà đến ở phía sau đương nhiên cũng bị chặn lại.
“Ngắm... Ngắm không được...”
Lê Bống buông xuống súng ngắm, cau mày nói ra.
Mặc dù con gấu trúc này không có sở hữu được dáng người hình chữ S, nhưng lộ tuyến di động thì lại vẫn là hình chữ S,
Lại thêm có thân hình rắn biến dị quấy nhiễu ánh mắt, mặc dù loại thiên phú ngắm bắn từ xa chuẩn xác của Lê Bống cũng có lòng nhưng không đủ sức.
Mặc dù nàng có mấy lần ngắm trúng, nhưng cũng không biết gấu trúc là đang vô tình hay cố ý, lúc này không ngờ vừa vặn lại cùng trên một đường thẳng với Thái Hòa.
Với uy lực của súng ngắm, cho dù có thể đánh trúng gấu trúc, phỏng chừng khoảng cách hắn không xa Thái Hòa cũng sẽ phải chịu liên quan đến.