Nàng mang theo liêm đao, hai mắt quét về phía mặt hồ. Mà cùng lúc đó, Na Na thì từ trong bóng dáng của nàng chậm rãi đi ra.
Con gấu trúc biến dị này trốn ở dưới nước, cho dù là thị lực hay vẫn là khứu giác, đều tạm thời không thể sử dụng đến.
Ai cũng không biết nó có thể nín thở thời gian bao lâu...
“Ê này, đừng mạo hiểm mà... Đợi chính nó không chịu nổi phải trồi lên cũng được mà?”
Giọng nói của Hải Yến vừa kêu lên, cũng vô ý thức đưa tay muốn nắm lấy cánh tay Yuna, lại đột nhiên cảm giác được phía sau lưng phát lạnh, động tác cũng chậm lại.
Trước mắt chỉ có Yuna mà thôi, Lê Bống cùng Ngô Thanh Vân cùng với Lê Huỳnh Bảo Ngọc, đều đứng ở Hải Yến sau lưng.
Nhưng ở trong nháy mắt đó, nàng lại cảm giác được rõ ràng, chính diện có một đạo ánh mắt khác đang nhìn chằm chằm về phía chính mình.
Trong hư không, giống như cất giấu thứ gì đó không nhìn thấy ...
“Đối thủ chẳng qua là một con gấu con mập ú mà thôi, tại sao phải đi theo tiết tấu của hắn chứ?”
Yuna hừ lạnh một tiếng, nói ra: “Bắt nó từ trong nước, sau đó đánh nó thành mắt gấu trúc chính thức, mới là phong cách của ta!”
“Phong cách loại người như ngươi không có gì đáng giá để tự hào cả... Vừa mới nói xong câu nói này, chẳng lẽ là ảo giác sao...”
Hải Yến khó hiểu liếc nhìn Yuna, âm thầm gật đầu: “Đúng vậy, nhất định là ảo giác, nhất định là bởi vì hôm nay thấy được quá nhiều rắn, cho nên thần kinh hơi quá nhạy cảm đi... Ừm, nhất định là như vậy...”
So với loại suy đoán “Trước mặt thật ra đang có một người không thể nhìn thấy đứng nhìn mình”, đương nhiên là “Ảo giác” lại càng dễ làm cho người ta chấp nhận hơn rồi...
Cách một cái hành lang, Thái Hòa
“Ồ? Đột nhiên phất tay làm cái gì? Đột nhiên làm cho Na Na ra tới làm cái gì?”
Hắn nheo lại con mắt, chăm chú nhìn mỗi một hành động phía bên kia.
Thời điểm trong khi Yuna Ác phất tay, thật ra tinh thần thể Na Na cũng đã bước lên hành lang.
“Na Na tùy tiện đi tới như vậy không có vấn đề gì sao? À... Đúng rồi... gấu trúc ở đáy nước, chỉ có thể thông qua thính giác hoặc là cảm ứng để phán đoán trên mặt nước có người hay không...”
Nhưng bất kể là Thái Hòa hay còn là đám nữ Zombie, cho dù là Hải Yến, cũng đều có thể thoải mái mà chạm xuống đất không một tiếng động.
Cố gắng hết sức giảm xuống tiếng động đến mức thấp nhất, đây là kỹ năng sinh tồn mỗi một người sống sót cũng đã nắm giữ được.
Mà Zombie đi săn, trình độ ở phương diện này lại càng đạt đỉnh cao.
“Thính giác có thể tạo được tác dụng không lớn... như vậy... thì thời điểm khi con gấu trúc này đánh lén ta lần đầu tiên, không phải là dựa vào cảm ứng mới tìm được mình đâu”
Thái Hòa lập tức bừng tỉnh hiểu ra, chẳng trách được Yuna không chút do dự triển khai hành động, xem ra thiếu nữ Zombie này đã chú ý tới điểm này.
“Chẳng lẽ sau khi phân tách ra, sức quan sát cũng tăng lên gấp đôi?” Thái Hòa không khỏi sửng sốt một chút.
Sau khi Na Na Tinh thần thể bước bảy tám thước, khóe miệng Yuna Ác cười mỉm, cười nói: “Ta đi nha.”
Nàng theo sát ở đằng sau Na Na, động tác hết sức nhẹ nhàng.
Thoạt nhìn có vẻ như động tác tùy tiện, nếu như chú ý cẩn thận, sẽ phát hiện nàng cơ bản không có phát ra một chút tiếng bước chân, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Năng lực thiên phú của Zombie, tiềm hành...
Nếu như không phải luôn tập trung ánh mắt vào nàng, thậm chí sẽ có cảm giác Yuna Ác như một đạo bóng dáng hư ảo.
“Thì ra đây là mấu chốt để Zombie có thể phục kích con mồi... Qua một loạt động tác, từ việc ngừng thở, kéo căng thân thể, chậm lại nhịp tim, bước đi buông lỏng nhẹ nhàng, làm cho cảm giác tồn tại của bản thân giảm xuống trên phạm vi lớn, để đạt được mục đích không một động tĩnh đến gần con mồi. Hơn nữa dưới trạng thái này, thậm chí cả cảm ứng cũng có thể lừa gạt qua, quả nhiên là thợ săn trời sinh...”
Yuna Ác lúc hiện giờ, ngay là Thái Hòa cũng có loại cảm giác “Một khi dời đi ánh mắt sẽ mất dấu nàng”, chớ nói chi là gấu trúc biến dị...
Mà lúc này, ở dưới mặt nước...
Sau khi ánh sáng xuyên thấu xuống hồ nước sâu vài mét, đã trở nên rất yếu.
Lại có một cái bóng lớn đột nhiên xẹt qua, cùng với đôi mắt màu đỏ như máu, mặc dù ở dưới ánh sáng yếu ớt nơi này, vẫn có thể trông thấy loáng thoáng.
Hơn nữa chính là bởi vì ở trong mờ tối, cho nên thoạt nhìn mới càng kinh hãi hơn.
Nếu như lúc này có người ở dưới mặt nước, chỉ sợ sẽ bị cái bóng đen này đột nhiên xẹt qua trước mắt hù tới mức sợ chết khiếp.
“Ừng ực...”
Đột nhiên, đạo bóng đen nọ giấu ở sâu trong hồ, lại từ từ đến gần mặt nước. Đôi mắt màu đỏ như máu mở ra trong nước, trong ánh sáng yếu ớt, dường như vẫn mãi nhìn lên trên mặt nước.
“Bùm!”
Hành lang bên cạnh mặt nước đột nhiên nổ tung, đồng thời một đạo bóng dáng cực đại nương theo lấy cột nước như suối phun nhảy dựng lên một cái.
“Ngao ngao!”