Vài ngày trôi qua, thân thể Ngô Thanh Vân đã điều chỉnh cũng không sai biệt lắm.
Thái Hòa cũng bắt đầu đưa chất gel rắn biến dị cho nàng sử dụng, mỗi ngày một khối, tiến hành theo chất lượng từng bước một, mới không làm cho ngoại hình xảy ra đột biến gì.
Ngoại hình những Zombies dị biến kia thật sự biến đổi quá lớn, bất kể ngụy trang thế nào, cũng có thể liếc nhìn ra không phải là nhân loại.
Chuyện này hoàn toàn không khớp với ước nguyện ban đầu của Thái Hòa muốn bảo vệ các nàng...
Như bây giờ, mặc dù xảy ra thay đổi, cũng phải biến đổi ở trong một phạm vi có thể khống chế.
Khối Ổ siêu Virus của rắn biến dị, Thái Hòa tạm thời thu vào.
Thứ này, chỉ có thể dùng trong lúc khẩn cấp nhất...
“Cảm giác...” Ngô Thanh Vân nghĩ một lát, nói ra, “Dường như sức chiến đấu mặt biến dị thú đột nhiên tăng mạnh, còn mặt zombie cũng đang từ từ yếu lại...”
Nói, nàng còn cố ý ưỡn ngực lên.
“Không tệ, cũng cực kỳ ấn tượng, có tiến bộ!” Thái Hòa nịnh bợ nàng một câu, nói tiếp, “Nói cách khác, cơ thể xem như bị đánh vỡ cân đối triệt để so với trước kia.”
“Rất nhanh toàn thân chị đại có thể mềm mại không xương giống như rắn. Đạt đến loại trình độ này, lúc ấy không chỉ khả năng công kích rất hết sức linh hoạt, tỷ lệ công kích trúng chỗ hiểm cũng sẽ giảm xuống.”
Yuna dựa vào trên bờ vai Ngô Thanh Vân, phân tích nói.
“Linh hoạt là một chuyện...” Thái Hòa nói đi, “Nhưng đã lựa chọn muốn phát triển theo phương hướng Xà mỹ nữ, cũng phải phát huy xà đặc tính chủng tộc vô cùng tinh tế mới được.”
“Nói rắn mà nói... Coi như là sát thủ lãnh huyết trời sinh nha? Tiềm hành, răng nọc độc một kích giết chết...” Yuna nhếch lên cằm, đột nhiên lúc này hào hứng, “Em cũng đã từng nói với anh! Dùng thể chất của chị đại hiện giờ, một vài động tác độ khó cao cũng có thể thi triển ra rất dễ dàng...”
“Ví như một trăm lẻ tám thức hay sao?” Ngô Thanh Vân mờ mịt hỏi ngược lại.
“Không phải đâu... Đang nói đến võ thuật...”
Yuna liếc nhìn Thái Hòa, nói ra: “Hiện giờ chị đại cũng không thể làm cái gì, trong cơ thể nàng đang trong thời kì mấu chốt.”
“Ừm... Ừm...” Lê Bống đồng ý gật gật đầu.
“Em có hiểu gì không, vì sao cũng gật đầu theo... Đúng rồi, em à, trí nhớ của em...”
Thái Hòa vừa hỏi một câu, chỉ thấy Lê Bống rụt đầu chui vào ổ chăn, che đầu lại.
“Ặc... Được rồi, xem như anh chưa từng hỏi.”
Thái Hòa thuận tay vỗ vỗ cái mông Lê Bống còn vểnh lên ở bên ngoài, thở phào ra một hơi.
Cô bé này, muốn biến trở về nhân loại... Nhưng mà chuyện này, có dễ như vậy hay sao...
Lúc này, ở trên đường phố khoảng cách hơn ngàn mét với khách sạn, hai bóng người đang đang bốn mắt nhìn nhau.
Gã đàn ông hút thuốc ngậm điếu thuốc lá đã đốt tới tàn, một chân run run giống như lên cơn động kinh.
Trong tay hắn còn cầm một bộ thi thể Zombie, bộ thi thể Zombie này bị xoắn lại rất quỷ dị, đã chết tới không thể chết thêm.
Mà người đứng ở trước mặt hắn, đúng là cô gái mặt tròn kia.
So với gã đàn ông hút thuốc, ngược lại nhìn qua nàng rất sạch sẽ, thật giống như chưa ra tay vậy.
“Chẳng phải thời điểm khi hành động ta phải đã nói rồi hay sao? Đừng chạy loạn! Đừng chạy loạn mà! Viên Viên, ngươi nói cho ta biết, “Gã đàn ông hút thuốc thấp giọng giận dữ thét lên, “Vì sao, vì sao đại đao đột nhiên đã không thấy tăm hơi!”
Cô gái mặt tròn nhướng mày lên, uất ức nói: “Ta làm sao biết được! Bị nhiều Zombies bao vây như vậy, làm sao ta chú ý được hắn? Hơn phân nửa là thời điểm khi ngủ gà ngủ gật bị ăn rồi.”
“Nếu thật là ăn thịt rồi, vậy ta còn bớt lo!”
Gã đàn ông hút thuốc phát điên nắm tóc một cái: “Lý đội trưởng nói với ta mang theo hắn có tác dụng lớn, nhưng hiện giờ xem ra ngoại trừ thêm phiền toái ra, dường như không có tác dụng gì cả...”
“Chẳng phải hắn ở trong lúc ngủ, cơ bản ở trong trạng thái mộng du hay sao?” Cô gái mặt tròn đột nhiên nói ra.
“Đúng vậy, cho nên ta mới bực bội như vậy chứ! Ai biết hiện giờ hắn mộng du đi tới nơi nào!” Gã đàn ông hút thuốc mắng.
“Nghĩ lại xem, dị năng của Lâm Hùng là cái gì?”
Cô gái mặt tròn đột nhiên lộ ra một tia nụ cười ngọt ngào, nói ra.
Gã đàn ông hút thuốc đầu tiên là sững sờ, sau đó bừng tỉnh hiểu ra nói: “Thì ra là như vậy... Viên Viên, không nhìn ra ngươi còn rất lợi hại mà...”
Bóng đêm bao phủ xuống, sông ngòi rừng rậm hoàn toàn yên tĩnh, nhưng ở dưới biểu hiện yên tĩnh này, lại có vô số sóng ngầm đang bắt đầu khởi động.
Một cái bóng đen ngồi xổm trên ban công, nhìn chằm chằm thật chặt vào ngõ tắt nhỏ phía dưới.
Cặp mắt đỏ tóc rối bời ở dưới, ở trong đêm giống như tỏa sáng lên vậy, ánh sáng lập loè tàn bạo khát máu.
Thu liễm hết tất cả khí tức, giống như là một pho tượng đơn thuần biến mất trong bóng đêm.
Mà ngay cả ánh mắt, đã bị tóc rối bời che lại, bị che dấu ở dưới một cái bóng.
Đây là một con dã thú hình người đang lẳng lặng cùng đợi con mồi xuất hiện...
“Vèo!”
Đột nhiên, khác một đạo bóng người xuất hiện ở đầu hẻm, hắn vặn vẹo trước con hẻm nhỏ tăm tối, sau đó hít hít cái mũi.