Cô gái mặt tròn này thở hổn hển giận dữ thét trong lòng. Chỉ dựa vào năng lực và tốc độ nhảy lên của đối phương, nàng cũng có thể đoán được năng lực chiến đấu tay đôi của cô bé này cũng không kém.
Lực lượng nắm đấm không biết như thế nào, nhưng khẳng định sức bật cặp đùi không kém.
“Cũng may trong tay nàng chính là súng, ở trong quá trình chạy đuổi theo ta chắc không thể nổ súng chính xác như trước nữa nha, hơn nữa trong lúc này ánh mắt bị ngăn cản...”
Sau khi xông thành công vào sau khu rừng cây xanh. Tâm tình khẩn trương của Viên Viên thoáng chốc lập tức buông lỏng xuống một chút: “Vào đi, vào đây ngươi nhất định phải chết!”
Nàng nhe răng cười một tiếng, tay nắm súng chậm rãi lui ra phía sau.
“A...”
Sau khi Lê Bống đuổi theo vào khu rừng cây xanh, lập tức sửng sốt một chút.
Tất cả mọi thứ trước mắt đều là nhánh cây rối loạn khắp nơi. Mặc dù ánh mắt của nàng trong đêm tối cũng có thể thấy rất rõ ràng, nhưng ánh mắt vẫn bị cây cối ngăn cản.
Đối phương dùng súng lục giảm thanh, tùy tiện nổ súng chỉ có thể bại lộ vị trí của mình.
Còn đối với phương nổ súng, chính mình lại tìm không thấy nàng...
Trên thực tế Viên Viên cũng đang nghĩ như vậy, nàng đang ngồi xổm trong một bụi cỏ tùng, lẳng lặng nhìn chằm chằm về phía trước.
Đồng thời kính nhìn đêm cũng bị nàng tháo xuống, đeo lên kính mắt: “Những người sống sót bình thường như các ngươi, cho dù có thể cướp được khẩu súng ngắm Thor để dùng, nhưng không được trang bị đầy đủ, làm thế nào có thể liều mạng với chúng ta! Xem ra trong chốc lát ta lập tức bắn nát nhừ khuôn mặt của các ngươi!”
Nếu đối thủ là một gã đàn ông, nói không chừng nàng còn giả vờ nhu nhược.
Nhưng đã cùng là phụ nữ, vậy thì phải xem ai ác hơn ai...
“Chắc không dám đi vào chứ gì...”
Viên Viên tạm thời bỏ súng xuống, đưa tay lục lọi trên mặt đất một chút, nhặt lên một tảng đá.
“Bộp!”
Nàng đột nhiên ném tảng đá ra ngoài, vừa vặn ném vào trên một khóm hoa.
“Như vậy thì vào đi chứ.”
Viên Viên đang muốn cầm lên súng ngắn, lại đột nhiên sờ soạng xuống trống không.
Ngón tay của nàng sờ sẫm trên mặt đất hai cái, lập tức dừng lại động tác, mồ hôi lạnh trên người nàng lập tức tuôn ra ào ào.
“Làm sao tìm được vị trí của ta...”
Mồ hôi của Viên Viên rơi như mưa, nàng biết rõ lúc này họng súng của đối phương đang nhắm thẳng vào nàng.
Không cam lòng mà... Rõ ràng động tác của mình đã rất nhẹ, lại còn dùng phương pháp xử giương đông kích tây nữa mà, vì sao ngược lại còn có thể phát hiện mình vậy!
Nếu như lúc này Viên Viên quay đầu lại sẽ phát hiện, Lê Bống đang nhẹ nhàng mà nhếch lên chóp mũi...
Sau khi ngồi xổm xuống một giây đồng hồ, đột nhiên Viên Viên nhảy chồm về phía trước, nhưng ngay khi nàng sắp chạy đi, một khẩu súng đột nhiên trúng mục tiêu ngay ót nàng.
“Vì sao ngươi lại không sử dụng khẩu súng Thor vậy!”
Hơn nữa cái khẩu súng này còn là khẩu trước kia rơi xuống đất, đã bị Lê Bống nhanh chóng xông lên chụp lấy.
Nàng giẫm một cước ở phía sau lưng cô gái mặt tròn, lại nhếch nhếch lên cái mũi, nói ra: “Còn có lời gì...Ngươi cứ hỏi đi...”
“Hỏi cmm, cùng chết đi!”
Cô gái mặt tròn này nổi lên suy nghĩ tàn bạo, đột nhiên đưa tay sờ về phía bên hông, đưa tay kéo chốt lựu đạn.
Quá trình này thật ra khá phức tạp, nhưng mà năng lực thao tác của cô gái mặt tròn rất mạnh...
“Ha ha, cùng chết đi.”
Viên Viên biểu lộ ra vẻ mặt dữ tợn quát, đồng thời dùng tay phải nắm chặt lấy chân của Lê Bống.
Chỉ cần ba giây, ba giây sau, một cánh tay của cô nàng này cũng sẽ bị nổ bay.
“Lâm Hùng, ta làm vậy cũng xem như đã cố gắng hết sức rồi, nhiệm vụ thất bại, ngươi chớ có trách ta!”
Nhưng nhìn thấy lựu đạn sắp nổ mạnh, Viên Viên lại đột nhiên trông thấy cô gái cái mới nhìn qua này hơi ngơ ngác này cúi đầu nhìn nàng một cái, đồng thời cái chân còn lại lùi ra sau nửa bước ——
“Còn muốn giãy dụa hay sao? Muốn giãy dụa cũng đã muộn!”
Ý nghĩ này vừa mới lóe lên ở trong đầu của Viên Viên một cái, lại trông thấy Lê Bống dường như tức giận.
“Cau mày làm gì vậy! Rõ ràng sắp bị nổ chết rồi, nhưng chỉ là cau mày thôi sao? Ngược lại ngươi giãy dụa thoáng một chút đi, ha ha ha...”
Trong nội tâm Viên Viên cười to nói.
Trái lựu đạn đặt ở dưới Phần eo của nàng, chỉ cần có thể vây khốn Lê Bống vượt qua ba giây, là được rồi!
“Ai cho cô... Cho cô ôm tôi!”
Lê Bống giơ chân lên, sau đó thoáng đá vào trên lưng Viên Viên một cước.
Viên Viên lập tức cảm giác được một cổ sức lực rất lớn truyền đến, giống như bị con tàu hỏa từ trước tông thẳng vào người.
Mặc dù khẳng định không có lợi hại như vậy, nhưng nàng lại khống chế không nổi rời tay, đồng thời bay ngược ra.
Tất cả mọi phản ứng đều không kịp nữa, gần như khi nàng vừa mới cảm giác được dường như chính mình bay lên, lựu đạn cũng đã nổ tung.
“Bùm!”
Đột nhiên giữa không trung sáng lên một đám ngọn lửa lớn, chiếu sáng khắp cả khu rừng cây xanh bừa bộn này.
Lê Bống lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn qua đám lửa này, nhìn thấy một ít khối vụn rớt xuống.
Sau đó nữ Zombie mà bất kỳ lúc nào đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, lại đột nhiên mở miệng nói: “Pháo... Pháo hoa?”