Nghe Lục Tề Minh nói xong, Tiền Đa Đa đứng sững tại chỗ, có chút không tin vào những gì vừa nghe.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao anh lại ở đây?
Tiền Đa Đa vừa khó hiểu vừa ngạc nhiên, không nhịn được hỏi: “Anh Lục, anh đến đây có việc sao?”
“Đây là đơn vị của tôi.” Lục Tề Minh nói.
“…”
Đứng ngây người mấy giây, Tiền Đa Đa mới phản ứng lại, ngạc nhiên đến mức giọng nói cũng cao hơn mấy phần: “Đây là đơn vị của anh sao? Vậy trước đây trên WeChat sao anh không nói?”
Vẻ mặt Lục Tề Minh không thay đổi, đáp: “Cô chỉ hỏi về môi trường xung quanh doanh trại chứ không hỏi tôi có làm việc ở đây không.”
Tiền Đa Đa cắn môi, khẽ nhíu mày.
Cô đúng là không hỏi kỹ.
Nhưng hôm đó cô đã đặc biệt nói với anh địa chỉ doanh trại, hỏi han tình hình cụ thể, người bình thường sẽ thuận miệng nói một câu “Trùng hợp thật, nơi cô đến chính là doanh trại của chúng tôi” chứ?
Hay là nói anh cố ý giấu giếm cô, muốn xem vẻ mặt ngơ ngác đến rớt cả cằm của cô?
Trong đầu Tiền Đa Đa rối bời, đủ loại suy đoán kỳ lạ nảy ra.
Lúc này, Lục Tề Minh liếc mắt thấy chiếc vali bên cạnh Tiền Đa Đa, tùy tiện nói: “Tiểu đội trưởng Thành, mở cốp xe ra.”
“Vâng ạ.” Chiến sĩ trẻ trong xe cười đáp, giọng điệu thoải mái.
Lời vừa dứt, cửa cốp sau chiếc xe việt dã quân sự liền mở ra.
Lục Tề Minh không nói gì, chân dài bước một bước, nghiêng người xuống xe.
Chưa đợi Tiền Đa Đa kịp phản ứng thì đã thấy người đàn ông mặc quân phục thẳng thớm đi đến trước mặt cô, một tay nhấc chiếc vali của cô lên.
Tiền Đa Đa không khỏi trợn tròn mắt.
Chiếc vali 29 inch vừa nặng vừa lớn, cô kéo bằng bánh xe đa năng còn thấy khó khăn, nhưng trong tay anh lại nhẹ như bông, chẳng tốn chút sức lực nào.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh.” Mặt cô hơi đỏ lên, đưa tay định giằng lấy, “Để tôi tự bỏ vào là được rồi…”
“Không sao.” Lục Tề Minh nghiêng người đi vòng qua, một tay đặt chiếc vali lên xe, tùy ý phủi tay hai cái rồi quay đầu nhìn cô, “Cô lên xe đi.”
Ánh mắt Tiền Đa Đa liếc qua hai người lính gác mặt không biểu cảm kia, thấp giọng lo lắng: “Anh chắc là tôi cứ thế này mà vào được chứ?”
“Các cô phải ở đây một tháng, hồ sơ cá nhân đều đã được kiểm duyệt rồi.” Giọng Lục Tề Minh dịu dàng, trong giọng nói mang theo ý an ủi, “Cho dù cô trực tiếp đi vào, chỉ cần xuất trình giấy tờ, đối chiếu xong xác nhận thông tin không sai thì lính gác cũng sẽ không ngăn cô.”
Tiền Đa Đa nghe xong nghiêm túc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “À, ra là vậy.”
Lên xe, hai người ngồi ở hai bên ghế sau.
Lần đầu tiên ngồi xe quân sự, Tiền Đa Đa chỉ cảm thấy vừa mới lạ vừa bất an, lưng thẳng tắp ngồi nghiêm chỉnh, đến tiếng thở cũng không dám thở mạnh.
Thấy vẻ mặt câu nệ của cô, khóe miệng Lục Tề Minh bất giác cong lên rồi hỏi: “Sao đồng chí Tiết không đến đón cô?”
“Anh ấy bảo tôi trước khi đến thì báo với anh ấy một tiếng, nhưng tôi nghĩ quân nhân các anh bình thường công việc đều rất bận nên tôi tự vào được thì không làm phiền anh ấy đón…” Tiền Đa Đa lúng túng nói đến đây hơi dừng lại rồi khẽ nói: “Không ngờ cuối cùng lại làm phiền đến các anh, thật ngại quá.”
“Tiện đường thôi.” Lục Tề Minh nhàn nhạt đáp một câu.
Ngồi vững rồi, chiếc xe việt dã lại nổ máy.
Khi đầu xe quân sự cách thanh chắn điện tử còn nửa mét, Lục Tề Minh nghiêng đầu nhìn cô rồi nói: “Đưa chứng minh thư cho tôi.”
Tiền Đa Đa khựng lại, nhớ tới anh nói lính gác phải kiểm tra thân phận nên vội vàng lục trong túi xách đeo bên mình ra giấy tờ đưa cho anh.
Lục Tề Minh nhận lấy, hàng mi rũ xuống.
Chứng minh thư của cô gái được bọc trong một chiếc bao hoạt hình, vị trí ảnh vừa vặn bị đầu con ếch che khuất.
Lục Tề Minh khẽ nhướn mày.
“…” Tiền Đa Đa lúng túng đưa ngón tay cọ cọ mũi.
Ngay sau đó, cô nghiêng người rồi tiến lại gần Lục Tề Minh một chút, đầu ngón tay thon trắng kẹp lấy giấy tờ trong bao nhẹ nhàng rút ra đưa chứng minh thư cho anh.
Lục Tề Minh không nói gì nhận lấy rồi xuống xe đi đến phòng trực ban ở cổng làm thủ tục.
Lấy lại bao đựng thẻ, cô dừng lại một chút rồi vẫn không nhịn được nhỏ giọng hỏi người ở cabin lái: “Thời gian tôi ở đây, chứng minh thư có phải giữ lại ở đơn vị các anh không?”
“Không đâu cô gái.” Tiểu đội trưởng trẻ tuổi trong cabin lái cười tươi rói trả lời cô: “Chỉ là kiểm tra thân phận thôi, dùng xong sẽ trả lại cô.”
Nghe vậy, Tiền Đa Đa yên tâm cười nói: “Vậy thì tốt, không có chứng minh thư thật sự rất bất tiện.”
Tiểu đội trưởng nhìn Tiền Đa Đa thấy cô gái này trạc tuổi mình mà người lại xinh đẹp dịu dàng, cũng không có vẻ xa cách hay kiêu căng của một blogger nổi tiếng nên không khỏi sinh ra vài phần tò mò.
“Này cô gái, lần này cô sẽ đến thăm doanh trại của chúng tôi trong bao lâu?”
“Trong văn kiện viết là một tháng chủ yếu là nấu cơm cho các anh để các anh được nếm thử món ăn quê nhà.”
“Vậy thì có phúc rồi ha ha.”
Sau vài câu trò chuyện xã giao, ánh mắt tiểu đội trưởng liếc về phía phòng trực ban, cuối cùng cũng đi vào chủ đề chính của cuộc tám chuyện lần này.
Anh ta hạ thấp giọng: “Nhìn thế này thì cô và đội trưởng Lục trước đây đã quen nhau rồi đúng không?”
Tiền Đa Đa im lặng nửa giây rồi nghĩ thầm: Nếu Lục Tề Minh có ý giấu giếm thì vừa nãy hẳn là không chủ động chào hỏi cô vậy nên cô liền cười gật đầu: “Ừm.”
Nghe thấy câu trả lời này, tiểu đội trưởng lập tức càng hăng hái một đôi mắt đen láy sáng rực lên: “Hai người là…”
“Bạn bè.” Tiền Đa Đa rất tự nhiên trả lời.
Tiểu đội trưởng có vẻ hơi thất vọng không muốn chấp nhận nên lại hỏi một lần nữa: “Chỉ là bạn bè thôi sao?”
Cô gái cười híp mắt: “Đúng vậy.”
“Ồ.” Hầy, phí công anh ta kích động nửa ngày cứ tưởng gặp được chị dâu tương lai rồi chứ.
Tiểu đội trưởng trẻ tuổi thở dài như ông cụ non lắc đầu.
Mấy phút sau, Lục Tề Minh đi rồi lại về.
Xe vừa chuyển bánh, Tiền Đa Đa vô thức ngẩng đầu, thấy ở góc dưới bên phải kính chắn gió là một tấm thẻ thông hành hình chữ nhật, rõ ràng lànmới phát — cạnh viền sắc nét, lớp ép plastic còn mới nguyên.
Vào đến cổng, phía trước tòa nhà văn phòng là một khoảng đất trống rộng rãi, ở chính giữa có bệ cắm cờ và lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay trong nắng.
Chiếc xe việt dã quân sự tiếp tục đi theo đường xe chạy rồi rẽ một khúc cua, trước mắt hiện ra một thao trường rộng lớn vô biên với đủ loại vũ khí mà Tiền Đa Đa không nhận ra được phủ vải đen xếp hàng chỉnh tề, khẩu hiệu quân sự có thể thấy ở khắp mọi nơi và cuối hàng rào thép gai vọng lại tiếng chó quân khuyển sủa…
Cảnh tượng trước mắt hùng vĩ tráng lệ khiến Tiền Đa Đa giống như bà Lưu vào vườn Đại Quan, nhìn đến ngẩn ngơ mà phải cố gắng lắm mới kìm được ha.m mu.ốn lấy điện thoại ra chụp ảnh kỷ niệm.
An ninh quốc phòng là trách nhiệm của mọi người.
Đồng chí Tiết đã gửi cho mỗi blogger ẩm thực tham gia hoạt động ủng hộ quân đội “Những điều cần chú ý khi vào doanh trại” mà trong đó điều đầu tiên chính là khu quân sự trọng yếu nghiêm cấm quay phim chụp ảnh nên Tiền Đa Đa nhớ rất rõ.
Lại mấy phút sau, cuối cùng chiếc xe việt dã quân sự dừng lại trước gara.
“Xuống xe ở đây thôi.” Lục Tề Minh nói. “Vâng.” Tiền Đa Đa đáp lời rồi vội vàng đẩy cửa xe nhảy xuống.
Mặt trời tháng mười một không hề gay gắt, ánh nắng xuyên qua kẽ lá xanh chiếu xuống khuôn mặt trắng nõn của cô.
Hôm nay nhiệt độ có xu hướng tăng lên mà Tiền Đa Đa lại mặc dày nên lúc này trán đã hơi đổ mồ hôi.
Cô đưa tay lau mồ hôi rồi nhìn quanh, lúc này mới nhận ra mình đã phạm sai lầm là vẫn nên nói một tiếng với đồng chí Tiết. Doanh trại này rộng đến vô biên mà cô chỉ là một đầu bếp mới đến, nhỡ đâu xông vào khu quân sự cấm thì sao? Hơn nữa cô còn không biết mình ở đâu nữa.
Bực bội, Tiền Đa Đa vội vàng lấy điện thoại ra tìm một số đã lưu trước rồi gọi đi.
Tút tút tút—
Mấy giây rồi mà không ai nghe máy.
Tiền Đa Đa hơi sốt ruột nhíu mày cúp máy, chuẩn bị gọi lại lần nữa. Đúng lúc này, một tiếng bước chân quen thuộc truyền đến từ sau lưng.
Cô quay đầu lại thì ra là Lục Tề Minh.
Thấy người đàn ông tay vẫn đẩy chiếc vali lớn của mình, Tiền Đa Đa vội vàng đưa tay nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Một lúc sau, Lục Tề Minh khẽ lên tiếng hỏi cô: “Cô đang gọi điện cho đồng chí Tiết sao?”
“Vâng.” Tiền Đa Đa nhíu mày: “Tôi không biết mình ở đâu nên chỉ có thể nhờ đồng chí Tiết đến giúp dẫn đường hoặc nói cho tôi một địa điểm cụ thể cũng được… Vấn đề là đồng chí Tiết vẫn không nghe máy, chắc đang bận.”
“Tôi có thể dẫn đường cho cô.” Lục Tề Minh bất ngờ nói một câu như vậy.
“…” Tiền Đa Đa ngẩng mắt ngạc nhiên nhìn anh.
“Tôi biết cô ở đâu.” Anh vừa nói vừa tùy tay cầm lấy cần kéo vali của cô, động tác tự nhiên đến mức gần như khiến Tiền Đa Đa có cảm giác hai người đã là bạn thân nhiều năm: “Đi theo tôi.”
Trong lòng tuy có nghi ngờ nhưng cô cũng chẳng có thời gian suy nghĩ kỹ.
Tiền Đa Đa nhanh chóng đi theo anh.
Đi chưa được mấy bước, cô mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
Ngẩng đầu nhìn về phía trước, người đàn ông mặc quân phục bước đi vững vàng và bình tĩnh, dáng người cao lớn uy nghiêm, khí chất trong sáng, đường vai sắc bén như cắt đôi những đám mây trên bầu trời.
Một bóng lưng rất gọn gàng đến cả sau gáy cũng thẳng thớm đẹp đẽ.
Cô mím môi cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng thăm dò hỏi: “Anh Lục cũng phụ trách công việc liên quan đến hoạt động ‘Bước vào bếp ăn quân đội’ sao?”
Lục Tề Minh đáp: “Tôi có biết một chút.”
Câu trả lời này rất tinh tế.
Tiền Đa Đa nghe ra ý ngoài lời của anh bèn nghi hoặc lẩm bẩm: “Nếu không phụ trách vậy sao anh biết tôi ở đâu?”
“Trước đây tôi nghe đồng chí Tiết nhắc đến một lần.” Lục Tề Minh trả lời tự nhiên, tốc độ nói cũng bình thản như thường: “Trí nhớ của tôi cũng không tệ nên vừa vặn nhớ được.”
“Vậy sao.” Nghe anh nói vậy, Tiền Đa Đa cũng không nghi ngờ gì nhiều liền gật đầu không hỏi thêm nữa.
*
Đi theo sau Lục Tề Minh đến chỗ ở, Tiền Đa Đa tiện thể quan sát xung quanh toàn bộ doanh trại.
Sau này cô phải ở đây cả tháng nên làm quen trước vẫn tốt hơn.
Rời khỏi gara, Lục Tề Minh chú ý thấy mồ hôi mỏng li ti trên trán cô gái rồi lại nhìn vầng thái dương chói chang trên đỉnh đầu, anh hơi suy nghĩ một chút rồi dẫn cô đi vào một con đường rợp bóng cây.
Con đường rợp bóng cây thực ra là một đường hầm dài mà hai bên đường hầm là các bảng tin tuyên truyền, dây leo xanh uốn lượn quấn quanh khung đường hầm ngăn cách không gian này với ánh nắng.
Tiền Đa Đa nhìn quanh.
Nội dung của những bảng tin tuyên truyền này đỏ đến tím toàn là những nội dung như “Hai hội nghị” “Đại hội đại biểu nhân dân” “Quán triệt sâu sắc tư tưởng Chủ tịch” mà bên cạnh mỗi bảng tin đều có biểu tượng đảng.
Cô không nhịn được cười rồi tùy tiện nói: “Lớn như vậy đây là lần đầu tiên vào quân đội, cũng coi như mở mang kiến thức rồi, đúng là khác với những gì tôi tưởng tượng nhiều.”
Lục Tề Minh nghe vậy nghiêng đầu nhìn Tiền Đa Đa, trong tầm mắt hiện ra gò má trắng nõn của cô, đường sống mũi thẳng thon và đôi môi hồng hào lấp lánh ánh sáng.
Anh phát hiện cô dường như thích son môi tông hồng.
Màu sắc tươi tắn rất hợp với làn da mà cũng khiến khí chất của cô càng thêm dịu dàng quyến rũ.
Làn da cô quá mỏng và quá trong khiến người ta liên tưởng đến những quả chín mọng ngọt ngào trong cánh đồng thu mà chỉ cần đầu ngón tay chạm vào là vỡ, nước quả tràn ra.
Bỗng nhiên Lục Tề Minh cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, anh không lộ ra vẻ gì mà chỉ hít một hơi rồi đoán là cà vạt quân phục chưa thắt chặt nên đưa tay khẽ kéo hai cái.
“Doanh trại trong tưởng tượng của cô nên như thế nào?” Anh kìm nén sự rung nhẹ ở yết hầu rồi bình tĩnh hỏi.
“Cụ thể thì tôi cũng không nói rõ được.” Tiền Đa Đa nghiêng đầu đáp: “Có lẽ xem phim truyền hình nhiều quá nên cảm thấy đó là một thao trường lớn, bụi đất mù mịt.”
Lục Tề Minh khẽ nhếch môi: “Thao trường cô nói ở đây đương nhiên cũng có, lúc huấn luyện ai nấy mặt mày lấm lem.”
Tiền Đa Đa nói: “Nhưng nhìn chung ở đây môi trường vẫn rất tốt, vừa có hồ nhân tạo vừa có đình, sân thượng, mấy thiết kế sân vườn này nhìn ra là đã tốn công sức rồi.”
“Làm những thứ này là vì sức khỏe tinh thần của mọi người.” Giọng Lục Tề Minh bình thường: “Năm tháng dài đằng đẵng ở trong một môi trường đơn điệu, cường độ công việc cao, nhiệm vụ nặng nề mà không có chút gì đẹp mắt thì dễ sinh bệnh.”
Tiền Đa Đa nghe xong không chút keo kiệt khen ngợi: “Đơn vị các anh rất nhân văn.”
“Dù sao quân nhân cũng là người mà người có nhu cầu, thời đại đang tiến bộ nên tất cả mọi thứ đương nhiên cũng nên theo kịp thời đại.”
Cứ như vậy vừa trò chuyện vừa đi dọc theo hành lang, mấy phút sau một tòa nhà gạch trắng năm tầng lọt vào mắt Tiền Đa Đa.
Cô dừng bước.
“Đến rồi.” Lục Tề Minh nói.
Tiền Đa Đa chú ý đến ba chữ “Ký túc xá” phía trên tòa nhà liền gật đầu rồi bước chân chuẩn bị đi vào.
Ai ngờ vừa đến cửa, liền gặp hai người đàn ông cao lớn mặc quân phục từ bên trong đi ra.
Cả hai tay đều cầm một tập tài liệu, đến gần thấy Lục Tề Minh thì khựng lại, sau đó liền chào một tiếng: “Đội trưởng Lục cũng tăng ca à?”
Lục Tề Minh gật đầu rồi hỏi hai người: “Đi đến tòa nhà văn phòng sao?”
“Ừm, còn một dự án phải hoàn thành nốt, hôm nay tranh thủ làm xong thì tuần sau sẽ thoải mái hơn.” Một sĩ quan đeo kính nói xong, dường như cảm thấy điều gì nên liếc mắt sang bên cạnh, lúc này mới chú ý thấy bên cạnh đội trưởng Lục nhà mình lại có một cô gái xinh đẹp như hoa, cả người ngẩn ra.
“Đội trưởng Lục, đây là…” Hai người lộ vẻ nghi hoặc.
“Chào hai anh, tôi là Tiền Đa Đa.” Tiền Đa Đa vội vàng tự giới thiệu rồi cười híp mắt nói với hai người: “Tôi đến tham gia hoạt động ủng hộ quân đội ‘Bước vào bếp ăn quân đội’.”
Nghe thấy lời này, Đậu Tử Ngạo và Thất Lãng lúc này mới phản ứng lại.
Quân đội vốn là nơi toàn đàn ông nên mọi người bình thường không có nhiều cơ hội tiếp xúc với các cô gái bên ngoài. Đậu Tử Ngạo và Thất Lãng ngoài đời chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như Tiền Đa Đa nên bị nụ cười ngọt ngào của cô làm cho có chút ngại ngùng, vội vàng đáp lời: “Chào cô, chào cô. Hoan nghênh đầu bếp đến giúp chúng tôi cải thiện bữa ăn.”
Tiền Đa Đa: “…”
Tiền Đa Đa cố gắng giữ nụ cười: “Vâng, muốn ăn gì cứ nói với tôi, góp ý nhiều vào, tôi nhất định cố gắng giúp mọi người làm tốt từng món ăn.”
Sau một hồi trò chuyện gượng gạo, hai chàng trai rụt rè lại chào đội trưởng nhà mình một tiếng rồi quay người rời đi.
Đợi hai người đi xa, Tiền Đa Đa quay đầu nhìn Lục Tề Minh hỏi: “Anh Lục, anh đưa tôi đến ký túc xá nam sao?”
“Ừm.” Lục Tề Minh khựng lại một chút dường như sợ cô không vui nên nhẹ giọng giải thích: “Đơn vị chúng tôi số lượng nữ quân nhân ít mà ký túc xá nữ chỉ có một tầng nên hiện tại đã đầy người rồi. Nhà khách lại sắp sửa phải sửa chữa nên chỉ có thể làm phiền cô ở tạm ký túc xá cán bộ.”
“Ra là vậy.” Tiền Đa Đa nghe xong gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi hỏi một câu quan trọng: “Trong ký túc xá có nhà vệ sinh riêng không?”
“Có.”
“Còn phòng tắm thì sao?”
“Có.”
Tòa ký túc xá này đều có nhà vệ sinh riêng nên rất tốt, tránh được sự ngại ngùng khi mở cửa gặp đàn ông.
Tiền Đa Đa nghe xong liền yên tâm vỗ vỗ ngực rồi nở nụ cười tươi rói: “Vậy thì không vấn đề gì. Cảm ơn anh đặc biệt đưa tôi đến đây. Anh nói cho tôi biết ở tầng mấy, phòng số bao nhiêu tôi tự lên là được.”
Lục Tề Minh nhìn cô: “Tôi cũng ở tòa này.”
À đúng rồi.
Anh cũng là cán bộ nam.
Tiền Đa Đa khựng lại một chút hai giây sau mới nghẹn ra một câu trả lời: “Trùng hợp thật.”
Buổi tối, gió nhẹ lại nổi lên.
Tòa ký túc xá này không có thang máy nên hai người đi trước về sau dọc theo cầu thang lên trên. Lục Tề Minh xách chiếc vali lớn đi trước, bước chân nhẹ nhàng như đi trên đất bằng, còn Tiền Đa Đa đeo chiếc túi nhỏ đi sau cố gắng điều chỉnh nhịp thở đang gấp gáp vì vận động.
Cô nghĩ thầm: May mà có đồng chí quân đội nhiệt tình này, nếu thật sự để cô một mình vác chiếc vali lớn leo mấy tầng thì chắc chắn sẽ mệt đến giữa đường bỏ cuộc.
Cô lại không nhịn được cảm thán: Anh bạn Lục Tề Minh này thật tốt bụng, khỏe mạnh lại có sức lực.
Leo lên tầng bốn, Tiền Đa Đa đấm nhẹ vào đầu gối đang mỏi nhừ rồi ngẩng đầu nhìn thì tạ ơn trời đất, đồng chí quân đội có sức khỏe phi thường kia không đi lên nữa mà đi thẳng về phía một cánh cửa phòng ký túc xá.
“Chính là phòng này. 406.” Lục Tề Minh nói với giọng điệu nhàn nhạt.
Chìa khóa vẫn cắm trên cửa anh “cạch” một tiếng vặn khóa mở cửa phòng cho cô rồi tiện tay bật công tắc đèn trên tường.
Ánh sáng trắng dịu nhẹ trong nháy mắt lan tỏa khắp phòng.
Tiền Đa Đa nắm chặt quai túi đeo vai rồi bước vào.
Căn phòng này diện tích không lớn, bố cục ký túc xá độc thân bình thường nhất, có nhà vệ sinh riêng và bình nóng lạnh. Ngoài ra, trong phòng còn có một tủ quần áo lớn, một giường đơn, một tủ đầu giường, một bàn làm việc, hai chiếc ghế, một máy điều hòa và một chiếc TV 55 inch.
“Điều kiện ở đây khá gian khổ, không thể so sánh với nhà cô được.” Lục Tề Minh nói bên cạnh cô: “Xin thứ lỗi.”
“Tốt lắm rồi, tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi.” Tiền Đa Đa cong khóe môi nhìn anh rồi nghĩ đến điều gì đó lại cười hỏi: “À đúng rồi, anh nói anh cũng ở tòa này vậy phòng số bao nhiêu?”
Lục Tề Minh nhìn cô ánh mắt trong sáng dịu dàng: “Cô hỏi cái này làm gì?”
Tai Tiền Đa Đa nóng lên rồi ngượng ngùng lẩm bẩm: “Nơi này rộng lớn như vậy mà tôi mới đến, chỉ quen biết anh…”
Người ta thường nói có người quen thì dễ giải quyết công việc hơn.
Anh là người quen duy nhất của cô. Nhỡ đâu sau này trong quá trình ở đây gặp phải tình huống bất ngờ gì thì một mình cô có lẽ không giải quyết được.
Cửa sổ ký túc xá không đóng kín gió nhẹ lùa vào, hơi lạnh thổi tung một góc tấm rèm cửa màu xanh đậm khiến những sợi tóc mái trước trán Tiền Đa Đa cũng khẽ lay động theo.
Ánh mắt Lục Tề Minh lướt qua vành tai và khuôn mặt ửng hồng của cô gái, không hiểu vì sao trong lòng bỗng nhiên cảm thấy đặc biệt tốt.
“Tôi ở phòng 408.” Lục Tề Minh nói với cô.
Ánh mắt Tiền Đa Đa khẽ dao động.
Phòng cô là 406, vậy phòng 408 chắc là ở rất gần đi?
Anh lại nói: “Ngay bên cạnh phòng cô Tiền.”
*
Căn phòng này chính là nơi ở của Tiền Đa Đa trong một tháng tới.
Dù sao cũng là nơi ở riêng tư của con gái nên Lục Tề Minh – một người đàn ông trưởng thành đương nhiên không tiện ở lại quá lâu. Sau khi giúp cô để vali xong, anh liền chuẩn bị rời đi.
Vì lịch sự Tiền Đa Đa tiễn Lục Tề Minh ra cửa cười vẫy tay: “Anh Lục tạm…” Nói đến đây cô khựng lại rồi lẩm bẩm: “Ở đây gọi anh là ‘anh Lục’ hình như không hợp lắm. Vừa nãy tôi nghe những người khác gọi anh là đội trưởng Lục… Vậy đội trưởng Lục tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
“Cạch”, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, Tiền Đa Đa dựa lưng vào cửa thở ra một hơi rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc mang theo.
Vừa nãy khi vào phòng cô đã quan sát rồi, căn phòng này sạch sẽ ngăn nắp, rõ ràng là đã được dọn dẹp trước. Rất tốt, đỡ cho cô dọn dẹp vệ sinh.
Quần áo được treo vào tủ, quần dài để ở tầng dưới, còn đồ dùng vệ sinh cá nhân thì bày vào giá để đồ trong nhà vệ sinh.
Còn một đống lớn lọ lọ chai chai dùng để dưỡng da và trang điểm thì tạm thời để trên bàn làm việc…
Tiền Đa Đa hóa thân thành một chú ong chăm chỉ bận rộn sắp xếp đồ đạc trong phòng, đúng lúc này thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là đồng chí Tiết gọi.
Cô bắt máy: “Alo đồng chí Tiết ạ?”
“Chào cô Tiền, xin lỗi cô, vừa nãy tôi không nghe máy.” Giọng Tiết Vệ lịch sự mà áy náy, sau đó lại hỏi: “Cô sắp đến chưa?”
Tiền Đa Đa đáp: “Tôi đến phòng ở ký túc xá rồi.”
“Hả?” Tiết Vệ kinh ngạc đến lạc cả giọng: “Sao cô biết phòng ký túc xá của mình ở tòa nào tầng mấy vậy?”
“Tôi hỏi một chút, liền có một người tốt bụng đã đưa tôi đến.” Tiền Đa Đa mặt không đổi sắc nói: “Là ở phòng 406, tòa nhà ký túc xá cán bộ đúng không ạ?”
“…Đúng vậy.”
“Vâng, vậy là tôi không đi nhầm.”
“…Cô tìm được chỗ ở là tốt rồi, tiếp đãi không chu đáo, mong cô Tiền thông cảm.” Tiết Vệ vừa khó hiểu vừa không thể hỏi cặn kẽ nên chỉ nói tiếp: “Thẻ ăn của cô và người kia ngày mai mới làm xong, bữa tối hôm nay nếu hai người muốn ăn ở căn tin thì có thể dùng thẻ của tôi.”
“Bây giờ vẫn còn sớm, chuyện bữa tối anh không cần lo cho tôi đâu.” Tiền Đa Đa cười nói.
“Vậy được thôi cô đi đường xa đến đây cũng vất vả rồi, tối nay cứ nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai chúng ta gặp nhau nói chuyện về quy trình sau nhé. Tạm biệt cô.”
“Chào anh.”
Cúp điện thoại, Tiền Đa Đa cảm thấy chân hơi mỏi nên cúi người ngồi xuống mép giường. Liếc mắt nhìn quanh, cô phát hiện chiếc chăn trên giường màu xanh quân đội
được gấp thành hình vuông vắn như đậu phụ, rất ngay ngắn và cứng cáp.
Chiếc chăn màu xanh quân đội này cùng với chiếc ga giường kẻ ô giản dị khiến Tiền Đa Đa nhớ đến những ngày tham gia huấn luyện quân sự thời đại học.
Cô chớp mắt.
Mọi thứ trong doanh trại đều xa lạ mà mới mẻ.
Con gái đi ra ngoài thường mang theo nhiều đồ nên chiều hôm đó Tiền Đa Đa phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới dọn hết đồ trong vali ra.
Căn phòng ký túc xá độc thân vốn lạnh lẽo, ngăn nắp và mang đậm tính quân sự, sau khi cô đặt một hộp kẹp tóc dâu tây ở đây, bày thêm mấy hộp đựng đồ trang sức hoạt hình ở kia thì lập tức trở nên đầy ắp vẻ nữ tính.
Dọn dẹp xong cô mệt mỏi ngã xuống giường.
Nhìn chằm chằm vào chiếc đèn sợi đốt trên trần nhà một lúc, Tiền Đa Đa khẽ mím môi rồi cầm điện thoại mở khung chat WeChat.
Tiền Đa Đa: [Nằm nghỉ một lát.jpg]
Triệu Tĩnh Hy: [Đến nơi rồi à? Môi trường thế nào, chụp ảnh cho tao xem với]
Tiền Đa Đa: [Khu quản lý quân sự, nghiêm cấm chụp ảnh]
Triệu Tĩnh Hy: [Ôi ôi, tao quên mất]
Triệu Tĩnh Hy: [Ở đó đất có nhiều lắm không?]
Tiền Đa Đa: [Phụt]
Tiền Đa Đa: [Trước đây tao cũng tưởng ở đây nhiều bụi lắm, ai ngờ môi trường ở đây tốt thật! Cây xanh được chăm sóc rất tốt!]
Triệu Tĩnh Hy: [Oa!]
Triệu Tĩnh Hy: [Vậy phòng mày ở thế nào?]
Tiền Đa Đa: [Nhìn chung cũng khá tốt. Có nhà vệ sinh riêng, điều hòa, TV, bình nóng lạnh, tủ quần áo, bàn ghế đều đầy đủ cả.]
Triệu Tĩnh Hy: [Không tệ không tệ, từ hôm nay bắt đầu hành trình quân ngũ vui vẻ của mày nhé, ha ha ha]
Triệu Tĩnh Hy: [Bây giờ cảm thấy thế nào? Có phải giống như đang quay show thực tế về quân đội không?]
Tiền Đa Đa: [Không có nhân viên ánh sáng, quay phim, stylist, càng không có kịch bản đâu nha]
Triệu Tĩnh Hy: [Che miệng cười.jpg]
Triệu Tĩnh Hy: [Tối ăn ở căn tin quân đội à?]
Tiền Đa Đa: [Chưa chắc.]
Tiền Đa Đa: [Ở đây ăn cơm đều phải dùng thẻ, giống căn tin trường học ấy, thẻ của tao vẫn chưa làm xong…]
Triệu Tĩnh Hy: [Không được thì ra ngoài ăn, chắc họ sẽ không hạn chế tự do của mày đâu]
Tiền Đa Đa: [Ừ ừ]
Hai cô gái lại tán gẫu một lúc.
Trầm ngâm vài giây, Tiền Đa Đa chớp mắt rồi cuối cùng cũng gõ ra một dòng chữ: [Tĩnh Hy, mày có tin trên đời này thật sự có cái gọi là “duyên phận” không?]
Triệu Tĩnh Hy: [Tin chứ]
Triệu Tĩnh Hy: [Sao tự nhiên mày lại nói cái này?]
Tiền Đa Đa: [Hôm nay tao gặp Lục Tề Minh rồi. Anh ấy làm việc ngay trong khu này…]
Triệu Tĩnh Hy: [?]
Tiền Đa Đa: [Hơn nữa phòng tao ở ngay cạnh phòng anh ấy]
Triệu Tĩnh Hy: [???]
Triệu Tĩnh Hy: […Tao nhất thời không nói nên lời]
Tiền Đa Đa: [Cũng không có gì đâu, tao chỉ có cảm xúc nhất thời nên nói chuyện với mày thôi]
Triệu Tĩnh Hy: [Trường hợp như này tao thật sự chưa từng thấy, chỉ có thể nói là có duyên ngàn dặm cũng gặp.]
Tiền Đa Đa: [Tao cũng thấy vậy. Chống cằm.jpg]
Tán gẫu vu vơ một hồi. Chẳng bao lâu sau, bên tai vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Có người gõ cửa phòng.
Tiền Đa Đa tắt màn hình điện thoại rồi đi đến cửa hỏi: “Xin hỏi ai đấy ạ?”
“Là tôi.”
“…” Nghe ra giọng của người kia, trong mắt Tiền Đa Đa thoáng hiện một tia ngạc nhiên rồi cô mở cửa.
Lục Tề Minh xuất hiện ở cửa, bộ quân phục trên người đã đổi thành một chiếc áo khoác dày màu tối, trông anh sạch sẽ mà gọn gàng. Ánh nắng chiều chiếu đến, bóng anh đổ dài xuống như một dòng sông đen thẳng tắp tĩnh lặng.
“Đội trưởng Lục có việc tìm tôi sao?” Tiền Đa Đa khẽ cười với anh rồi thăm dò hỏi.
“Nghe Tiết Vệ nói thẻ ăn của cô vẫn chưa làm xong.” Lục Tề Minh rũ mắt nhìn cô với giọng điệu nhẹ nhàng: “Tôi chuẩn bị ra ngoài ăn tối, cô Tiền có muốn đi cùng không?”