Huhu, Đều Do Em Tự Nguyện Ăn Đó

Chương 2

Dượng của Tiền Đa Đa vốn là quân nhân đã về hưu.

Trong tiềm thức, cô luôn có chút định kiến về nghề nghiệp “nhà binh”.

Người dượng ấy nghiêm khắc cứng nhắc, ít khi cười, đơn vị đóng quân ở Bắc Cương, mỗi năm về Nam Thành đếm trên đầu ngón tay, tổng thời gian ở nhà chưa bao giờ quá ba mươi ngày.

Tiền Đa Đa thân với chị họ – con gái út của nhà dượng, hai cô bé thường xuyên chơi cùng nhau.

Trong ký ức tuổi thơ của cô, chị họ gần như không có ấn tượng gì về bố, mỗi lần nhắc đến dượng đều tỏ ra lạnh nhạt.

Nhìn thông báo kết bạn từ “ứng viên số 11”, Tiền Đa Đa chần chừ giây lát. Thay vì nhấn nút “Đồng ý”, cô bật dậy khỏi giường, mở cửa phòng bước ra.

Nhà cô ở tầng thấp của khu chung cư cao cấp. Ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu rải rác vào phòng khách qua cửa kính.

Trương Tuyết Lan đang ngồi trên sofa vừa sưởi nắng vừa chơi game đánh bài trên điện thoại.

“Mẹ.” Tiền Đa Đa giơ điện thoại lên hỏi, “Mẹ quen người này thế nào vậy?”

“Dì Tôn giới thiệu đấy, bảo là xuất chúng lắm. Yên tâm đi, dì ấy là bạn thân từ nhỏ của mẹ, nhìn con lớn lên, không đời nào hại con đâu.” Trương Tuyết Lan nhấm nháp hạt dưa, liếc mắt nhìn điện thoại con gái rồi cười tủm tỉm, “Đã kết bạn rồi hả?”

“Chưa ạ.”

“Vậy thì thêm bạn nhanh đi, nói chuyện thử xem nào.”

Tiền Đa Đa mím môi như muốn nói lại thôi. Khi quay về phòng, cô chợt nhớ điều gì đó dừng chân lại: “Thuốc của ông nội…”

“Ngâm rồi.” Trương Tuyết Lan mải mê với ván bài, không ngẩng mặt lên, “Lát nữa bảo bố con mang đi, con lo chuyện của con trước đi.”

*

Quay lại phòng, Tiền Đa Đa mở lại thông báo kết bạn.

Do dự vài giây, cô bấm nút “Đồng ý”.

Hộp thoại chat hiện ra, phía trên chỉ có dòng thông báo hệ thống “Đã thêm bạn thành công”, ngoài ra hoàn toàn trống trơn.

Tiền Đa Đa gõ gõ màn hình điện thoại, thấy bên kia không có phản hồi liền nhún vai bỏ qua.

Cô chuyển sang giao diện game, chọn tướng, thi triển chiêu thức, “chém giết” khắp chiến trường.

Vừa kết thúc ba trận thì cuộc gọi video WeChat bất ngờ hiện lên.

Tiếng chuông vang lên đột ngột. Nhìn thấy tên người gọi là bạn thân Triệu Tĩnh Hy nên cô bấm nhận.

“Bây giờ mày không bận chứ?” Màn hình hiện lên khuôn mặt xinh đẹp được phóng đại với mái tóc thẳng nhuộm màu, đôi môi đỏ quyến rũ như đóa hồng mùa đông.

“Không, đang chơi game thôi.” Tiền Đa Đa vừa trả lời vừa duỗi người vươn vai.

“Nhanh lên, giúp tao chọn kiểu nào đẹp hơn?” Camera bên kia lật lại, hiện lên hình ảnh hai mẫu nail: kiểu pháp trắng loang màu và kiểu điêu khắc đen kim loại.

“Bên trái nhạt quá.” Tiền Đa Đa có con mắt thẩm mỹ khá tốt, “Đen kim hợp với mày hơn.”

“Biết rồi.”

Triệu Tĩnh Hy đang xếp hàng ở tiệm nail, rảnh rỗi liền tranh thủ tán gẫu qua video.

Vô tình, Tiền Đa Đa nhắc đến “ứng viên số 11”.

Nghe xong, Triệu Tĩnh Hy tò mò: “Sĩ quan quân đội? Cao 1m9? Có ảnh không?”

“Không.”

“Sao không xin bác một tấm?”

“Thôi bỏ đi.” Phòng bật lò sưởi hơi ngột ngạt, Tiền Đa Đa đứng dậy mở cửa sổ. Vài sợi tóc bay loạn xạ trước mặt, “Cũng chỉ là chiều lòng mẹ thôi, chắc không đi đến đâu đâu.”

Triệu Tĩnh Hy: “Nhỡ đâu ổn thì sao?”

Tiền Đa Đa khẽ cười: “Tao không muốn yêu quân nhân.”

“Tại sao?”

“Nhóm người này quá lý tưởng hóa. Trách nhiệm nặng nề, ràng buộc nhiều.” Giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định, “Quan trọng nhất là đa phần họ không có tính lãng mạn, không phù hợp để yêu đương.”

Triệu Tĩnh Hy gật đầu đồng tình: “Ừa, quân nhân thường khô khan lắm. Sống chung với đàn ông nhạt nhẽo nghe đã thấy chán.”

Hai cô gái tiếp tục buôn chuyện rôm rả.

Kết thúc cuộc gọi, Tiền Đa Đa chơi thêm vài ván game rồi buồn ngủ. Cô quẳng điện thoại, đổ người lên giường ngủ thiếp đi.

*

Tiền Đa Đa tỉnh dậy thì trời đã xế chiều. Hoàng hôn buông xuống, vài con chim vỗ cánh bay ngang qua nền trời đang dần tối.

Bốp bốp – tiếng gõ cửa vang lên. Giọng Trương Tuyết Lan vọng qua cánh cửa: “Đa Đa, dọn cơm đi con.”

“Dạ.” Vừa ngủ dậy, Tiền Đa Đa tóc tai rối bù, giọng còn ngái ngủ đáp lời.

Cô rút dây sạc, màn hình điện thoại tự động sáng lên.

Có mấy tin nhắn WeChat chưa đọc.

Lướt qua những tin nhắn rác từ các trang công cộng, cô lần lượt xóa chúng đi.

Đang xóa thì đột nhiên một avatar màu đen thuần túy lọt vào tầm mắt.

Tiền Đa Đa dừng tay, mắt hơi nheo lại, nhấn vào xem.

Lục Tề Minh: [Xin chào.]
Lục Tề Minh: [Chiều nay bận việc, xin lỗi.]

Đọc xong hai dòng tin nhắn, Tiền Đa Đa hơi bối rối. Cô nghĩ thầm: “Mới kết bạn mà đã xin lỗi cái gì vậy?”

Nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ lịch sự trả lời: [Xin chào.]

Vừa gửi tin nhắn đi, tiếng mẹ lại vang lên: “Lề mề nữa là cơm nguội hết đấy, nhanh lên nào!”

Tiền Đa Đa đáp lại lớn tiếng.

Nhớ lại lời mẹ hứa chỉ cần gặp lần này thôi, cô suy nghĩ một chút rồi quyết định… giải quyết nhanh cho xong chuyện.

Tiền Đa Đa nhanh chóng soạn tin nhắn: [Anh Lục ơi, thứ Bảy tuần này anh rảnh buổi chiều không ạ?]

Lục Tề Minh: [Có]

Tiền Đa Đa: [Vậy 3h30 chiều thứ Bảy, chúng ta gặp ở tiệm bánh “Hộp Kẹo Mây” trên đường Hán An nhé?]

Lục Tề Minh: [Được]

[Vâng ạ!]

Gửi xong, Tiền Đa Đa thở phào nhẹ nhõm.

Bữa tối, ba người quây quần bên mâm cơm.

Tiền Đa Đa xới cơm cho bố mẹ, để ý thấy chìa khóa xe bố để trên bàn liền hỏi: “Bố đã mang thuốc cho ông nội rồi ạ?”

“Ừ.” Tiền Hải Sinh – cựu cán bộ quản lý doanh nghiệp nhà nước, phong thái điềm đạm của một lão thành cách mạng. Ông mỉm cười với con gái: “Ông nội cứ khen hoài, bảo cháu gái ngoan lắm, lần nào cũng nhớ mang thuốc cho ông.”

Tiền Đa Đa vốn là bảo bối của cả nhà. Hai năm trước, ông nội phát hiện ung thư bàng quang, trải qua phẫu thuật và 10 đợt hóa trị, sức khỏe suy yếu hẳn. Cứ hai tuần cô lại phải đến bệnh viện lấy thuốc Bắc cho ông.

Nghe bố kể lời khen của ông nội, Tiền Đa Đa nghẹn cổ. Cô cúi mặt xuống: “Đấy là trách nhiệm của con mà.”

Trương Tuyết Lan gắp cho cô miếng hải sâm, hỏi nhỏ: “Đã kết bạn WeChat rồi hả?”

“Vâng ạ.” Tiền Đa Đa gật đầu, “Con hẹn thứ Bảy gặp mặt rồi.”

“Đã hẹn gặp rồi cơ à?” Trương Tuyết Lan mừng rỡ, “Tốt lắm, tốt lắm!”

Tiền Hải Sinh chợt hiểu ra, quay sang hỏi vợ giọng trầm xuống: “Là cậu thanh niên hôm trước em kể đó hả?”

Trương Tuyết Lan liếc mắt đắc ý.

Tiền Hải Sinh bật cười, lén giơ ngón cái tỏ ý hài lòng, rõ ràng cũng đặt nhiều kỳ vọng vào “ứng viên số 11” này.

Tiền Đa Đa hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của bố mẹ, chỉ chăm chú ăn cơm. Còn cái avatar màu đen kia, cô chẳng buồn mở lại lần nào nữa.

*

Nam Thành là thành phố không quá lớn, không sánh được với sự phồn hoa của Vân Thành hay kinh đô, quan niệm của thế hệ trước vẫn còn khá truyền thống nhưng cũng chẳng nhỏ, với dân số lên tới 20 triệu, áp lực cạnh tranh khiến bất kỳ ai mơ ước sống an nhàn đều phải từ bỏ giấc mơ.

Sáng thứ Bảy, Tiền Đa Đa có công việc – một buổi livestream quảng cáo cho siêu thị thực phẩm tươi sống địa phương.

Cô dậy từ sớm, hoàn thành phần trang điểm và đến địa điểm đúng giờ.

Khả năng ăn nói của Tiền Đa Đa chỉ ở mức bình thường. Trong những năm làm blogger toàn thời gian, cô chủ yếu tập trung vào review ẩm thực, hiếm khi nhận livestream. Lần này, nhãn hàng đặc biệt yêu cầu hợp tác với cô.

Không có năng khiếu thì phải bù lại bằng nỗ lực gấp đôi.

Tiền Đa Đa chuẩn bị rất kỹ cho buổi livestream. Sau bốn tiếng phát sóng, cô đạt được doanh số ấn tượng.

Khi kết thúc, đồng hồ đã điểm 3 giờ chiều.

Bên bàn trang điểm, chuyên viên đang gỡ tóc giả cho cô. Điện thoại của Tiền Đa Đa mở sẵn trang trò chuyện với Triệu Tĩnh Hy.

Triệu Tĩnh Hy: [Mày chủ động hẹn gặp luôn cơ à? Ghê đấy Tiền Đa Đa, phải nhìn mày bằng nửa con mắt mới được!]

Tiền Đa Đa: [Tao chỉ thấy nhắn tin qua lại tốn thời gian của cả hai thôi.]

Triệu Tĩnh Hy: [Hiểu rồi!]

Tiền Đa Đa: [Nhớ kế hoạch của bọn mình chứ?]

Triệu Tĩnh Hy: [Tất nhiên! Nếu “số 11” ưa nhìn thì mày nhắn số 1, tao sẽ để mày ngồi thêm vài phút ăn bánh. Nếu xấu quá thì mày nhắn số 2, tao lập tức gọi điện “giải cứu” mày ngay!]

Tiền Đa Đa: [OK]

Gỡ bỏ đôi mi giả khó chịu, Tiền Đa Đa vuốt lại mái tóc xoăn dày như rong biển, chào tạm biệt đồng nghiệp rồi rời đi.

*

Đường Hán An là điểm “sống ảo” nổi tiếng ở Nam Thành, cả con phố ngập tràn những tiệm bánh ngọt và quán cà phê với tông màu dopamine rực rỡ, bắt mắt, là địa điểm tụ tập ưa thích của giới trẻ.

Nhưng lý do Tiền Đa Đa chọn nơi này chỉ đơn giản là vì nó cách siêu thị cô vừa livestream rất gần, chỉ mất năm phút lái xe.

Đỗ xe vào chỗ quy định, cô đi bộ một đoạn ngắn rồi dừng trước cửa tiệm “Hộp Kẹo Mây”.

Chiều thứ Bảy, tiệm bánh khá đông khách, chủ yếu là các cô gái đến chụp hình check-in.

Vì thế, Tiền Đa Đa chỉ liếc nhìn một vòng đã phát hiện ngay bàn ghế hình cây nấm gần cửa sổ.

Bên đó ngồi một người đàn ông.

Trong không gian ấm áp, anh chỉ mặc độc chiếc áo len đen thuần, không điểm xuyết bất kỳ màu sắc nào, cũng chẳng quan tâm đến phong cách thời trang. Ánh đèn vàng vẽ nên đường nét vai rộng và dáng người cao lớn.

Toàn thân anh toát lên vẻ chỉn chu, lạnh lùng, uy nghiêm, khí chất sắc bén đầy tính xâm lấn, hoàn toàn tương phản với không gian ngọt ngào đầy sắc hồng xung quanh.

Tiền Đa Đa đứng hình, ánh mắt dính vào đoạn tay áo anh xắn lên – cánh tay gầy nhưng rắn chắc, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ rệt, trên cổ tay lờ mờ vết sẹo cũ đáng sợ.

Khiến người ta liên tưởng đến những từ khóa như “hoang dã”, “săn mồi” và “xâm lấn”.

Thành thật mà nói thì cô hơi bị choáng ngợp.

Cả tiệm bánh chỉ có mỗi người đàn ông ngồi một mình này, Tiền Đa Đa đã đoán ra anh là ai.

Chỉ có thể trách bản thân không chuẩn bị tâm lý trước.

Đã nghĩ một quân nhân cao 1m9 sẽ rất áp lực nhưng không ngờ chỉ riêng khí chất và ngoại hình đã đủ khiến người ta rùng mình…

Trong phút mơ màng, ánh mắt Tiền Đa Đa vô thức trượt lên vài phân nữa.

Một gương mặt góc cạnh hiện ra. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm, hàng lông mày uốn lượn tự nhiên, đôi môi không quá mỏng cũng không quá dày, toát lên vẻ gợi cảm ẩm ướt. Đẹp thì đẹp nhưng đường nét quá sắc sảo, góc cạnh quá rõ ràng khiến tổng thể trông lạnh lùng đến khắc nghiệt.

Chẳng dễ gần chút nào.

Tiền Đa Đa lén nhìn người đàn ông vài giây rồi khẽ quay người, lẩn vào một góc khuất.

Sợ nhận nhầm người sẽ thành trò cười, cô không vội tiếp cận mà định nhắn tin hỏi trước. Ai ngờ vừa mở khóa màn hình, một giọng nói trầm ấm như sứ xương vang lên phía sau:

“Tiền Đa Đa?”

Bình Luận (0)
Comment