Lời vừa ra khỏi miệng, Tiền Đa Đa phản ứng lại liền lập tức có một loại xúc động muốn cắn đứt lưỡi mình.
Tại sao lại nói ra, khen ngợi trong lòng không phải là tốt rồi sao.
Hai má Tiền Đa Đa nóng lên. Cô vừa bực bội, vừa rũ mắt cắn môi, chỉ cảm thấy xấu hổ.
Cách nửa bước chân, Lục Tề Minh có lẽ cũng không ngờ cô gái này lại đột nhiên có lời như vậy, trầm mặc khoảng hai giây rồi gật đầu, bình tĩnh đáp cô: “Cảm ơn cô đã khen ngợi.”
Không khí có chút ngượng ngùng.
Ánh mắt Tiền Đa Đa đảo quanh, không lâu sau lại vội vàng chuyển chủ đề: “Thấy anh vừa nãy vất vả quá, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Vừa nói vừa dịch người sang một bên nhường chỗ trống bên cạnh mình.
“Không cần đâu.” Lục Tề Minh khẽ từ chối: “Vừa nãy đổ mồ hôi nhiều, tôi đứng là được rồi.”
Tiền Đa Đa nghe vậy đành im lặng đứng dậy theo.
Lục Tề Minh: “Cô Tiền ngồi đi.”
Tiền Đa Đa xấu hổ. Thầm nghĩ một người to lớn như anh đứng trước mặt, làm sao cô có thể ngồi yên ổn được.
Để người khác nhìn thấy còn tưởng người nổi tiếng làm bộ làm tịch, ức hiếp đội trưởng đặc nhiệm phục vụ nhân dân.
“Cái ghế này hơi cứng, tôi ngồi lâu không thoải mái, đứng một lát coi như nghỉ ngơi.” Tiền Đa Đa nghiêm túc nói bừa. Vừa nói vừa dừng nửa giây lại hỏi người đàn ông cao lớn đối diện: “Đội trưởng Lục định đi đâu vậy?”
“Về phía tòa nhà văn phòng.” Lục Tề Minh nói: “Còn công việc.”
“Ồ.” Tiền Đa Đa gật đầu.
“Còn cô?” Ánh mắt Lục Tề Minh hạ xuống nhìn khuôn mặt ửng hồng rực rỡ của cô.
“Không biết, có lẽ về ký túc xá ngủ thêm một lát…” Tiền Đa Đa suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Vừa nãy nghe đồng chí Tiết nói, tôi ra vào doanh trại có thể trực tiếp quẹt thẻ. Ý là không cần phải báo cáo riêng với các anh nữa đúng không?”
“Không cần báo cáo.” Lục Tề Minh nhàn nhạt nói: “Thông tin cá nhân của cô đã được nhập vào hệ thống, thẻ ra vào chính là giấy thông hành của cô.”
“Tuyệt quá. Trước đây tôi còn lo lắng vào đây rồi sẽ không ra ngoài được nữa…” Tiền Đa Đa lẩm bẩm khóe miệng cong lên một đường cong: “Có thể tự do ra vào, cuộc sống sẽ tiện lợi hơn nhiều.”
Nụ cười của cô thanh khiết dịu dàng, ý cười lan vào hai má lúm đồng tiền rất có sức lan tỏa.
Ánh mắt Lục Tề Minh bất giác trở nên dịu dàng, đáp cô: “Quân đội hiện đại đều rất nhân văn. Các cô đại diện cho doanh nghiệp và chính quyền địa phương đến quân đội thăm hỏi, chúng tôi đương nhiên sẽ cố gắng hết sức cung cấp về mặt sinh hoạt cho các cô. Tự do, tiện lợi, trải nghiệm sống và sự thoải mái đều là những điều cơ bản nhất.”
“Được thôi.” Tiền Đa Đa nhún vai nửa đùa nửa thật nói: “Xem ra người lạc hậu thông tin là tôi, trước đây có quá nhiều hiểu lầm về các anh.”
“Tiếp xúc không nhiều, có hiểu lầm rất bình thường.” Lục Tề Minh nói: “Ngày tháng cô ở doanh trại sau này còn dài, hy vọng trải nghiệm này sẽ thay đổi một số quan điểm của cô.”
“Quan điểm của tôi đã thay đổi rất nhiều rồi đấy chứ.” Tiền Đa Đa cười híp mắt nói.
Lục Tề Minh: “Ví dụ?”
Tiền Đa Đa đếm trên đầu ngón tay: “Ví dụ, trước đây tôi cứ tưởng điều kiện sống trong doanh trại của các anh rất gian khổ nhưng bây giờ phát hiện môi trường doanh trại của các anh rất tốt, khắp nơi đều có các công trình phụ trợ hiện đại, mỗi người đều sạch sẽ gọn gàng ăn mặc chỉnh tề. Lại ví dụ, trước đây tôi cứ tưởng các anh lâu ngày cách biệt với thế giới bên ngoài chắc chắn đều rất khép kín, nhưng bây giờ phát hiện các anh thực ra cũng là một nhóm người rất bình thường, nên cười thì cười nên náo thì náo, cũng không khác biệt nhiều so với người bình thường chúng tôi…”
Nói đến đây cô đột nhiên dừng lại mở to mắt hạ thấp giọng: “Đặc biệt là cái vị lãnh đạo lớn nhất của các anh ấy. Quân hàm của ông ấy cao như vậy, tuổi tác thâm niên đều rõ ràng như vậy, tôi vốn dĩ cứ tưởng ông ấy sẽ rất quan cách nhưng không ngờ lại bình dị dễ gần như vậy. Vừa nãy lúc gặp mặt nụ cười trên mặt ông ấy không ngừng, thật sự rất thân thiết.”
Đối diện với đôi mắt sáng ngời kia Lục Tề Minh không khỏi bật cười giọng điệu nhàn nhạt mà tùy ý: “Cô nói là tư lệnh Tiêu?”
Tiền Đa Đa gật đầu âm lượng rất nhỏ: “Ừm, là ông ấy.”
“Thủ trưởng Tiêu tính cách hoạt bát thích vận động, thỉnh thoảng rảnh rỗi còn cùng chúng tôi lập đội đánh bóng.” Lục Tề Minh nói: “Mỗi chiều bốn giờ rưỡi đến sáu giờ là thời gian huấn luyện thể lực cố định, toàn bộ sĩ quan binh lính đều tham gia. Sau này cô chắc chắn sẽ có cơ hội nhìn thấy thủ trưởng Tiêu lên rổ ba bước.”
Tiền Đa Đa nghi ngờ về cách nói này: “Tuổi của thủ trưởng Tiêu gần bằng bố tôi rồi còn lên rổ ba bước được sao? Tôi tuy không hiểu bóng rổ nhưng kiến thức thể lực cơ bản thì vẫn có.”
Lục Tề Minh: “Cô không tin ad?”
Tiền Đa Đa suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Anh nói thủ trưởng Tiêu thích vận động tôi tin. Nhưng tuổi này thì ông ấy không thể có thể lực tốt như vậy…”
Lục Tề Minh nghiêng cổ ánh mắt dần dần lộ ra một tia hứng thú giọng điệu nhàn nhạt: “Cô Tiền có muốn đánh cược với tôi không?”
Khuôn mặt trắng trẻo của Tiền Đa Đa lộ ra vẻ mặt mờ mịt: “Đánh cược? Cược cái gì?”
“Cược xem thủ trưởng Tiêu có lên rổ ba bước được không.” Lục Tề Minh nói: “Cô thắng thì tôi bao cô ăn một tuần. Cô thua thì cô bao tôi. Sao hả?”
Lời vừa dứt Tiền Đa Đa không khỏi có chút buồn cười.
Cô cảm thấy đồng chí Giải phóng quân quá thật thà đến mức đánh cược cũng không biết mưu lợi cho mình, cô tốt bụng khuyên nhủ: “Đội trưởng Lục, tôi là người ngoài, thẻ ăn là đơn vị các anh nạp tiền cho tôi, tôi một xu cũng không phải bỏ ra, các anh là người trong đơn vị lại phải tự bỏ tiền thật vào đó. Lấy cơm căn tin ra làm tiền cược, anh không thấy mình thiệt thòi lắm sao?”
“Nhà nước có trợ cấp bữa ăn cho căn tin quân đội. Mỗi bữa chúng tôi tự bỏ ra hai ba tệ.” Lục Tề Minh nhìn cô: “Không đắt, vẫn có thể tự mua được.”
Được thôi.
Nghe xong lời này Tiền Đa Đa thầm nghĩ: Thắng thua gì cô cũng có lợi vậy có gì mà không đồng ý?
Dù sao mới vào doanh trại chưa khám phá ra hoạt động giải trí gì, đánh cược coi như cho vui.
“Được thôi.” Tiền Đa Đa đáp: “Tôi cược với anh.”
“Vừa hay. Chiều nay chúng tôi có một trận bóng rổ nội bộ, tư lệnh Tiêu là cầu thủ dự bị trong đội của tôi.” Lục Tề Minh nói: “Bốn giờ rưỡi chiều nhà thi đấu bóng rổ trong nhà – bên phải thao trường, cô Tiền nhất định nhớ đến nhé.”
“Vâng. Đội trưởng Lục yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đến đúng giờ.” Tiền Đa Đa nói.
“Tôi đợi cô.”
Hai người rất tùy ý trò chuyện vài câu.
Một lát sau, Lục Tề Minh ước chừng thời gian cũng gần hết, liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Liếc mắt một cái thấy trên chiếc ghế dài sau lưng cô gái có mấy mảnh vỏ trứng đã bóc.
“Quả trứng tôi cho cô, giờ cô mới ăn sao?” Lục Tề Minh khẽ nhíu mày quay đầu nhìn Tiền Đa Đa.
“Đúng vậy.” Tiền Đa Đa thành thật trả lời: “Vừa nãy ở tòa nhà tổng hợp tham gia nghi thức chào đón mãi không có thời gian ăn.”
Lục Tề Minh nghe xong không nói gì nữa, đi tới cúi người nhặt những mảnh vỏ trứng kia vào lòng bàn tay.
Góc độ này Tiền Đa Đa không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ thấy một khuôn mặt nghiêng góc cạnh rõ ràng và đôi bàn tay nhặt vỏ trứng.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ, lòng bàn tay đường vân rõ ràng.
Nhìn đôi bàn tay to đặc biệt mạnh mẽ của người đàn ông khiến Tiền Đa Đa ngẩn người ra, trước mắt lại hiện lên cảnh tượng mấy phút trước anh như một con thú hoang bước vào trạng thái săn mồi rồi nhanh chóng leo qua bức tường cao mười mét…
Một thoáng hoàn hồn.
“Vừa ăn xong trứng gà, tôi tiện tay để ở đây, vốn dĩ định lúc đi sẽ mang ra thùng rác vứt.” Ý thức được anh đang giúp mình dọn rác, sắc mặt Tiền Đa Đa lập tức ửng hồng, vô cùng ngại ngùng, “Để tôi tự làm cho…”
Lục Tề Minh khẽ động cánh tay, gạt tay cô đang định giật lấy vỏ trứng ra.
“Cô là con gái, đừng có lúc nào cũng ăn đồ lạnh.” Anh không ngẩng đầu nói, “Không tốt cho sức khỏe của cô.”
“Tôi cũng không phải lúc nào cũng ăn đồ lạnh…” Tiền Đa Đa tùy tiện đáp một câu, vừa nói vừa dừng nửa giây, đôi mắt đen láy nhìn anh, “Nhưng mà vẫn cảm ơn đội trưởng Lục quan tâm.”
Lục Tề Minh nghe vậy động tác khựng lại, ngay sau đó liền chậm rãi đứng thẳng người, nhìn cô nói: “Cô Tiền là khách. Tôi tận tình là chủ nhà nên quan tâm cô cũng là điều nên làm.”
Tiền Đa Đa cười một tiếng nói: “Đội trưởng Lục tạm biệt, chiều gặp lại.”
“Ừ, chiều gặp lại.”
Chào tạm biệt xong Tiền Đa Đa quay người rời đi.
Lục Tề Minh dõi theo bóng lưng cô gái chậm rãi rời đi, một lát sau thu hồi ánh mắt, ném vỏ trứng trong tay vào thùng rác bên cạnh sân tập.
Đi được hai ba bước nhớ lại câu “chiều gặp lại” mềm mại dịu dàng kia.
Lục Tề Minh vô thức cong khóe miệng.
Chưa bao giờ mong đợi một trận bóng rổ đến thế. Giống như trái dại trong rừng sâu đang mong chờ một cơn mưa định mệnh.
*
Về đến phòng 406 khu nhà cán bộ, Tiền Đa Đa ngửa người nằm vật ra giường.
Chiều rộng của chiếc giường đơn này chỉ hơn 90 cm, không rộng rãi lắm.
Tiền Đa Đa nhìn trần nhà ngẩn người, đầu ngón tay vu.ốt ve tấm ga giường mềm mại không dứt rồi đột nhiên nghĩ: Một chiếc giường nhỏ hẹp như vậy cô nằm còn thấy chật chội vậy những đồng chí nam cao to vạm vỡ trong quân đội làm sao ngủ được?
Đặc biệt là những người có vóc dáng cao lớn như Lục Tề Minh.
Vai rộng chân dài cao gần mét chín, chắc anh chỉ có thể nằm co quắp chân cũng không duỗi thẳng được nhỉ?
Nghĩ đến đây Tiền Đa Đa không khỏi tưởng tượng cảnh Lục Tề Minh co rúm thân hình cao lớn như một con chim cút khổng lồ thu mình trên chiếc giường đơn phì cười.
Một loạt suy nghĩ lung tung rối rắm bay loạn xạ.
Vốn định ngủ bù nhưng lăn qua lộn lại trên giường một hồi vẫn không buồn ngủ. Tiền Đa Đa cũng không ép mình nữa, dứt khoát cầm điện thoại lên lướt Weibo rồi lướt dòng bạn bè để giết thời gian.
Từ khi ký hợp đồng với công ty, Tiền Đa Đa đã giao Weibo của mình cho team quản lý. Bình thường cô rất ít khi đăng nhập tài khoản lớn này, mấy lần quên sạch mật khẩu vẫn phải thông qua số điện thoại đã đăng ký mới tìm lại được.
Tiền Đa Đa dùng tài khoản phụ mở trang cá nhân của @TiềnĐaĐa.
Toàn là video ẩm thực do trợ lý nhỏ đăng, nội dung ghim đầu được cập nhật tối qua, từ “Bộ sưu tập khám phá ẩm thực” chuyển thành chuyển tiếp bài đăng từ @Văn phòng Chính phủ Nam Thành về hình ảnh tuyên truyền hoạt động “Bước vào bếp ăn” hỗ trợ quân đội.
Tiền Đa Đa nhấp vào ảnh lớn xem rồi tiện tay nhấp vào khu bình luận.
Người dùng @Hũ tiền của Tiền Đa Đa: Hàng đầu!!!
Người dùng @Tiền Đa Đa hôm nay lật thẻ tôi chưa: Bảo bối lâu lắm rồi không đăng ảnh đẹp! Xin ảnh xin ảnh! Cần món ăn cho tinh thần lắm rồi [khóc lớn] [ánh mắt đáng thương]
Người dùng @Tiền Đa Đa khi nào lấy tôi: Vợ xinh đẹp, xem video gần đây của vợ sao lại có quầng thâm mắt rồi [ôm] Đừng vất vả quá nhé không chúng em sẽ đau lòng đó!
Người dùng @Tôi là phụ kiện chân của Tiền Đa Đa: Oa, cô giáo được mời tham gia hoạt động ủng hộ quân đội sao?
Người dùng @Dế Yuke: Cái này là bỏ mạng theo chính trị hả? Năm sau bầu bí thư thôn tôi chắc chắn vote cho cô! [đầu chó] [hi hi] [vỗ tay]
…
Fan và cư dân mạng bàn tán xôn xao.
Ngón tay Tiền Đa Đa trượt xuống, đang lướt khu bình luận thì đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.
Trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến viết ba chữ “Triệu Tĩnh Hy”.
Cô nghe máy.
“Alo?”
“Làm gì đấy?” Giọng Triệu Tĩnh Hy nghe có vẻ uể oải rõ ràng là vừa mới tỉnh dậy không lâu.
“Đang nằm ở ký túc xá này.” Tiền Đa Đa ngáp một cái vươn vai không nhịn được than thở với bạn thân: “Mày không biết đâu, ở đây sáu giờ hơn đã bắt đầu thổi kèn báo thức hát quân ca, tao sáu giờ hơn đã tỉnh rồi.”
Triệu Tĩnh Hy bên kia ngạc nhiên: “Mấy người quân nhân đó mỗi ngày dậy sớm như vậy làm gì vậy?”
“Nghe nói là phải tập thể dục buổi sáng, tập hợp điểm danh rồi chạy bộ gì đó.” Tiền Đa Đa thở dài: “ồn ào quá, cả tòa nhà ký túc xá đều bị rung lắc.”
“A…” Triệu Tĩnh Hy giọng điệu thông cảm: “Mỗi sáng họ đều phải tập thể dục à? Vậy chẳng phải là mày không ngủ nướng được nữa rồi sao, khổ thân.”
“Coi như đến đây điều chỉnh giờ giấc đi.” Tiền Đa Đa tâm trạng tốt cười nói: “Xem có sửa được cái thói quen xấu thức khuya bao nhiêu năm nay của mình không.”
Triệu Tĩnh Hy chỉ có thể ủng hộ tinh thần cô: “Cố lên nhé bảo bối.”
“Ừm.” Tiền Đa Đa dừng lại hỏi Triệu Tĩnh Hy: “À đúng rồi mày tìm tớ có chuyện gì vậy Tĩnh Hy?”
“Chiều tao muốn đi Sam’s Club một lát. Mày đi cùng không?” Triệu Tĩnh Hy hỏi.
Sam’s Club mà Triệu Tĩnh Hy nhắc đến là một chuỗi cửa hàng thành viên, trụ sở tại bang Arkansas, Mỹ, với chi nhánh trải rộng khắp thế giới.
Siêu thị này có rất nhiều hàng nhập khẩu, đồ bán có một đặc điểm là số lượng lớn, bột mì gạo đều bán từ mười cân trở lên, tổng giá cao nhưng giá đơn vị quy đổi lại tương đối rẻ, các gia đình mua tích trữ có thể ưu tiên chọn để dự trữ.
Tiền Đa Đa suy nghĩ hai giây rồi nói: “Chiều tao khá rảnh, đi dạo cùng mày thì được. Nhưng mà đồ dùng sinh hoạt trước đây của tao đều mua đủ rồi, hình như không có gì cần mua nữa.”
“Mua đồ ăn vặt chứ. Kẹo dẻo, hoa quả khô, nước dừa, siêu thị đó có nhiều đồ ăn vặt nổi tiếng trên mạng lắm.” Triệu Tĩnh Hy nghiêm túc đề nghị: “Tao còn có thể làm cameraman giúp mày quay video nữa, tiêu đề tác phẩm tao nghĩ xong hết rồi, tên là ‘Mua đồ ăn vặt ở Sam’s Club? Đa Đa gợi ý chọn lọc’.”
Tiền Đa Đa bị chọc cười phì: “Thôi đi. Sam’s Club có trả tiền cho tao đâu, tao không giúp mấy nhà tư bản công ty niêm yết này quảng cáo miễn phí đâu.”
Triệu Tĩnh Hy cạn lời: “Vậy rốt cuộc mày có đi không? Không đi tao hẹn trai đẹp.”
Lời này khơi dậy sự tò mò của Tiền Đa Đa. Cô nghi ngờ: “Trai đẹp nào?”
Triệu Tĩnh Hy cười bí ẩn khẽ nói: “Một em trai ca sĩ nhạc folk. Quen ở quán bar.”
“Không phải chứ chị em?” Tiền Đa Đa trợn mắt: “Tao ở đây vừa bắt đầu cuộc sống huấn luyện quân sự thì mày đã có bạn trai rồi?”
“Ê, chú ý cách dùng từ của mày đi, không phải bạn trai.” Triệu Tĩnh Hy nhấn mạnh: “Chỉ là một đối tượng mập mờ trông cũng được thôi.”
Triệu Tĩnh Hy và Tiền Đa Đa tuy là bạn thân chí cốt nhưng quan điểm tình cảm của hai người có sự khác biệt.
Biết được ao cá của nữ vương biển cả xinh đẹp lại có thêm một chú cá nhỏ là ca sĩ, Tiền Đa Đa cũng không lấy làm lạ chỉ cười nói: “Vậy chúng ta bây giờ đi ra ngoài thôi.”
Triệu Tĩnh Hy nghẹn lời: “Sớm vậy sao? Tao còn muốn ngủ đến mười hai giờ rồi ra ngoài ăn trưa luôn.”
“Vậy muộn quá rồi.” Tiền Đa Đa nói: “Chiều tao có việc phải về quân khu sớm.”
“Lại nói bừa. Mới ngày đầu tiên, mày có việc gì chứ?”
Tiền Đa Đa nhớ đến lời hẹn với người bạn Quân Giải phóng của mình thì cười híp mắt đáp: “Về xem trận bóng rổ.”
*
Cúp điện thoại, Tiền Đa Đa xách túi đeo chéo rời khỏi khu ký túc xá.
Theo ký ức tối qua trên xe của Lục Tề Minh, cô đi qua hành lang rồi vòng qua sân tập, thành công đến cổng doanh trại.
Từ xa nhìn lại, những người lính gác có súng đứng thẳng tắp như hai cây tùng xanh cắm thẳng lên trời uy nghiêm.
Dù đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần nhưng Tiền Đa Đa vẫn không tránh khỏi căng thẳng. Cô thầm hít sâu một hơi rồi lấy thẻ cảm ứng từ trong túi ra, nắm chặt trong tay rồi đi về phía cổng.
Năm mươi mét, ba mươi mét, mười mét…
Chú ý thấy Tiền Đa Đa đi tới, lính canh và lính trực ở phòng gác cổng chỉ liếc nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt, không có phản ứng gì thêm.
Tiền Đa Đa kìm nén tâm trạng căng thẳng áp thẻ sát vào khu vực cảm ứng.
“Tít—- Xin chào Tiền Đa Đa, mời qua.”
Theo tiếng máy móc lạnh lẽo vang lên, cửa xoay ở lối đi bộ mở ra, trái tim treo lơ lửng của cô đột nhiên thả lỏng, nhanh chân bước ra.
Bắt một chiếc xe công nghệ đi Sam’s Club.
Đúng giờ này là thời gian cao điểm của dòng người tại các siêu thị lớn.
Tường kính phản chiếu ánh nắng vàng nhạt, cửa tự động mở ra đóng lại với dòng người đẩy xe mua sắm. Dưới mái che mờ sương, nhân viên khuyến mãi thẻ thành viên vung vẫy tờ rơi, tạo nên những luồng khí nhỏ.
Một khung cảnh náo nhiệt.
Tiền Đa Đa nắm chặt quai túi xách đi dạo qua dạo lại, giữa chừng còn bị một ông lão tóc bạc chặn lại hỏi đường, cô tươi cười kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ.
Đợi gần hai mươi phút ở cửa siêu thị, một bóng dáng yểu điệu quyến rũ cuối cùng cũng chậm rãi đến.
“Làm ơn đi, quý cô Triệu Tĩnh Hy xinh đẹp của tôi.” Tiền Đa Đa nói giọng bất đắc dĩ lại chiều chuộng, giả vờ giận dỗi, “Chỗ mày đến gần tao hơn nhiều mà lại để tao đợi lâu như vậy?”
“Lúc gọi điện tao còn chưa dậy nữa.” Triệu Tĩnh Hy khoác tay Tiền Đa Đa nũng nịu, “Mày xem, tao còn chưa trang điểm đã vội ra gặp mày rồi, chân ái trong chân ái. Mày tha thứ cho tao một lần đi, lát nữa tao mời mày ăn burrito thịt bò!”
Tiền Đa Đa liếc xéo cô: “Tao còn muốn uống nước dừa.”
“Không vấn đề!”
Sam’s Club là một siêu thị kho hàng lớn, hai tầng hầm là bãi đậu xe, hai tầng trên bán hàng hóa.
Hai cô gái sau khi vào cửa mục tiêu rõ ràng, đi thẳng đến khu thực phẩm mua hàng.
Nhìn chiếc xe đẩy chất đầy hàng hóa, Tiền Đa Đa không khỏi khẽ nhíu mày nói với Triệu Tĩnh Hy: “Mày mua thêm chút rau củ quả đi, mấy đồ ăn liền này không có dinh dưỡng gì đâu.”
“Tao có giống mày khéo tay hay làm đâu, món Trung món Tây món tráng miệng gì cũng biết làm.” Triệu Tĩnh Hy vừa nói vừa ném một hộp mì bò Thường Đức lớn vào giỏ xe đẩy, “Mấy đồ ăn liền này hợp với tao nhất.”
Lời này khiến Tiền Đa Đa trong lòng không vui.
Cô khẽ thở dài một tiếng, một lát sau đột nhiên nảy ra ý kiến đề nghị: “Hay là mày thật sự tìm một người bạn trai đi?”
Động tác của Triệu Tĩnh Hy cứng đờ, quay đầu lại vẻ mặt trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của cô giống như nhìn thấy ma.
“Mày không phải nói đàn ông chỉ là công cụ sưởi ấm giường thôi sao? Vậy mày tìm một người đàn ông biết nấu ăn chẳng phải vừa sưởi ấm giường vừa sưởi ấm dạ dày sao?” Tiền Đa Đa thật lòng vì Triệu Tĩnh Hy suy nghĩ, “Coi như tìm một người bảo mẫu nam chăm sóc mình.”
Triệu Tĩnh Hy nhướn mày trầm ngâm vài giây rồi nói: “Mày đừng nói, ý tưởng này của mày cũng có chút khả thi đấy.”
Sau đó Triệu Tĩnh Hy lấy điện thoại từ chiếc túi xách Chanel của mình ra cúi đầu nhắn tin.
Tiền Đa Đa ghé đầu nhìn một cái hỏi: “Mày đang làm gì vậy?”
Triệu Tĩnh Hy: “Hỏi em trai hát nhạc folk có biết nấu cơm không.”
Tiền Đa Đa: “…”
Cô im lặng một lát rồi do dự nói: “Mày đừng trách tao nhiều chuyện. Mấy ca sĩ nhạc folk chưa nổi tiếng phần lớn đều không có nguồn thu nhập ổn định.”
“Cái đứa trẻ con chưa yêu đương bao giờ như mày thì biết gì? Tìm em trai là để hưởng thụ cái thân hình tươi non mơn mởn, ai thèm quan tâm có tiền hay không.” Triệu Tĩnh Hy cong khóe môi tùy tiện nói: “Hơn nữa bài hát nó viết cũng không tệ, rất hợp gu tao. Tao gửi cho mày nghe nhé?”
“Cảm ơn. Không hứng thú.”
“Xì.” Triệu Tĩnh Hy giơ một ngón trỏ lên chọc vào đầu Tiền Đa Đa, “Chán.”
*
Ăn trưa cùng Triệu Tĩnh Hy xong lại đi dạo thêm hai tiếng, hơn ba giờ chiều Tiền Đa Đa xách chiến lợi phẩm của mình bắt taxi về Thạch Thủy.
Nước dừa Sam’s Club ngọt thanh mát lạnh, mỗi lần đi Tiền Đa Đa đều mua một thùng.
Trên đường đi về khu ký túc xá cũng thật trùng hợp vừa hay gặp hai chiến sĩ bếp ăn.
“Này, cô Tiền Đa Đa?” Một người lính hậu cần mặc đồng phục huấn luyện ngụy trang ngẩn người ra, trên mặt lập tức nở một nụ cười bất ngờ: “Cô vừa mua đồ về ạ?”
“Đúng vậy.” Tiền Đa Đa cũng cười, ánh mắt cẩn thận đánh giá khuôn mặt trẻ tuổi của chiến sĩ mang theo chút áy náy nói: “Xin lỗi cho hỏi anh là…”
“Tôi là Văn Hạo! Sáng nay ở căn tin chúng ta gặp nhau rồi! Hạo Tử!”
“Ồ ồ tôi nhớ ra rồi.” Tiền Đa Đa cười: “Chào anh.”
“Còn tôi nữa cô Tiền. Tôi là Tiêu Hoành Hoa!” Một cậu bé khác tuổi còn nhỏ hơn cũng lên tiếng, giơ ngón tay chỉ vào mình: “Cô còn nhớ tôi không?”
Tiêu Hoành Hoa Tiểu Hồng Hoa… Tiền Đa Đa có ấn tượng khá sâu sắc với cái tên này gật đầu: “Nhớ rồi.”
Hạo Tử nhìn chiếc túi lớn trên tay Tiền Đa Đa nhíu mày: “Cái này nhìn nặng quá, hay là chúng tôi giúp cô xách nhé!”
Tiền Đa Đa vội vàng từ chối: “Không cần không cần…”
“Sau này mọi người đều là người nhà cả.” Vừa nói Hạo Tử vừa giật lấy chiếc túi nhựa: “Cô Tiền, cô đừng khách sáo với chúng tôi.”
“…Được thôi.” Tiền Đa Đa vô cùng cảm kích: “Cảm ơn các anh.”
Cứ như vậy, Văn Hạo và Tiêu Hoành Hoa giúp Tiền Đa Đa xách đồ về ký túc xá.
Tiền Đa Đa lấy ra năm sáu gói bánh quy nấm truffle đen đưa cho họ nói: “Vất vả cho các anh rồi, cái này các anh mang về ăn đi.”
“Sao được.” Tiêu Hoành Hoa nghiêm mặt: “Ba điều kỷ luật tám điều chú ý nói rồi, không được lấy của dân một kim một sợi!”
Tiền Đa Đa: “…”
Tiền Đa Đa nghẹn lời, cố gắng nhét mấy gói bánh quy vào túi áo của hai người rồi nói: “Sau này mọi người đều làm việc ở bếp ăn là đồng đội cùng nhau chiến đấu, các anh không phải cũng nói tôi là người nhà sao, người nhà còn nhiều chuyện như vậy làm gì? Cầm lấy, không cầm là không coi tôi là đồng đội.”
Hai chiến sĩ nhỏ tuổi hết lần này đến lần khác từ chối không được, cuối cùng đành phải nhận lấy.
Tiền Đa Đa lúc này mới hài lòng cong khóe môi, nhớ ra điều gì đó lại nói: “À đúng rồi nghe nói hôm nay các anh có trận bóng rổ?”
“Hả? Cô Tiền, sao cô biết?” Tiêu Hoành Hoa cười toe toét: “Chúng tôi đang chuẩn bị đi về phía nhà thi đấu bóng rổ.”
Tiền Đa Đa tùy tiện nói: “Các anh cũng đi xem thủ trưởng Tiêu đánh bóng sao? Lên rổ ba bước?”
“Thủ trưởng Tiêu?” Văn Hạo gãi đầu rồi phản ứng lại: “À đúng rồi, tư lệnh là cầu thủ dự bị, hôm nay chắc cũng sẽ ra sân. Nhưng mà chúng tôi không phải đến xem ông ấy.”
Tiền Đa Đa tò mò: “Vậy các anh đến xem ai?”
“Xem đội trưởng Lục đó!” Hai mắt Tiêu Hoành Hoa sáng rực, hăm hở nói: “Đội trưởng Lục đánh bóng giỏi lắm, ở đây nhiều người là fan của anh ấy lắm. Đội trưởng Lục nổi tiếng là người có chỉ số IQ bóng rổ cao, ném rổ chuẩn, tỷ lệ ném ba điểm trúng đích trên 80%.”
“Chính xác đến vậy sao?”
“Chắc cũng tám chín phần mười.” Tiêu Hoành Hoa tiếp lời: “Hai năm trước anh ấy dẫn đội đại diện cho quân khu Nam Thành tham gia giải bóng rổ quân đội toàn quốc, đánh bại đội Bát Nhất, còn giành được danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất trận.”
Tiền Đa Đa nhướn mày nói: “Lợi hại vậy sao?”
Có phải hơi quá không.
“Đúng vậy ạ.” Tiêu Hoành Hoa sợ cô không tin lại nói: “Cô Tiền lát nữa có việc gì không? Nếu không có việc gì cô đi xem trận đấu với chúng tôi đi, dù sao cũng rảnh mà.”
“Các anh đi trước đi, tôi lát nữa sẽ đến.” Tiền Đa Đa nói.
“Vâng ạ.” Hai chiến sĩ trẻ vừa nói vừa cười rời đi.
Tiền Đa Đa để đồ xong, ngồi trên ghế nghỉ ngơi một lát, hơi suy nghĩ rồi mím môi, cuối cùng lấy mấy chai nước dừa ra mở cửa rời đi.
*
Bốn giờ hai mươi phút chiều, Tiền Đa Đa ôm chai nước dừa đến cửa nhà thi đấu bóng rổ.
Chưa vào cửa thì hơi nóng từ khe cửa đã ập vào mặt xua tan cái lạnh mùa đông.
Khẽ ngước mắt nhìn vào trong chỉ thấy trong nhà thi đấu bóng rổ đã có không ít người, có cầu thủ thi đấu cũng có khán giả xem. Tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng bóng rổ đập sàn nảy lên từng đợt.
Giữa sân, các cầu thủ của hai đội đang khởi động.
Trong nhà bật lò sưởi nhiệt độ hơi cao, những người tham gia đều cởi áo khoác dày nên chỉ mặc áo đấu riêng biệt, mùi hormone lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.
Tiền Đa Đa do dự một lát ở cửa, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi đẩy cửa bước vào tùy tiện tìm một góc khuất ở khán đài ngồi xuống.
Lần nữa ngước mắt cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Lục Tề Minh đang quay lưng về phía khán đài, chạy nước rút đổi hướng, quần bóng rổ kiểu rộng rãi, mơ hồ lộ ra đường nét cơ bắp đùi và mông căng tròn, mồ hôi lăn dài theo đường cong cổ dài, vạch ra một vệt nông trên cơ bắp vai nhô cao.
Còn…
Khá… quyến rũ.
Chẳng hiểu sao, Tiền Đa Đa cảm thấy miệng khô lưỡi đắng kỳ lạ. Cô lặng lẽ thở ra, cố tỏ ra bình tĩnh cúi đầu nhìn điện thoại.
Thời gian càng gần 4 giờ 30, trọng tài đã vào vị trí.
Lục Tề Minh vặn vẹo cổ cử động gân cốt, lần cuối cùng sắp xếp chiến thuật với đồng đội bên cạnh rồi đến vị trí chỉ định. Sau đó nghĩ đến điều gì đó ánh mắt anh như có như không quét về phía khán đài một bên.
Trong vài giây ngắn ngủi, ánh mắt anh ngưng lại rồi khẽ nheo mắt.
Góc khán đài.
Đèn trắng treo trên trần rọi ánh sáng rực rỡ, bóng sáng đan xen, phủ lên gương mặt trắng ngần và trang phục màu nhạt của cô gái. Hàng mi cô khép hờ, yên tĩnh nhẹ nhàng như một đóa linh lan lạc nhầm vào chiến trường.
Bỗng nhiên tiếng còi xé tan không khí cuộc chiến sắp bùng nổ.
Lục Tề Minh thu hồi ánh mắt, sắc mặt trong nháy mắt lạnh lẽo như băng.
Trận đấu bắt đầu.
Tấn công phòng thủ cướp bóng.
Hai đội giao tranh quyết liệt chỉ vài giây sau khi bắt đầu trận đấu, Lục Tề Minh với động tác giả gọn gàng lách người qua trung phong đối phương, mang về hai điểm mở màn cho đội nhà.
Bảng điện tử đột nhiên nhảy số, khán đài bùng nổ tiếng hoan hô khoa trương.
Tiền Đa Đa vốn không hứng thú với các môn thể thao bóng, nhưng lúc này dường như bị lây nhiễm, thần kinh cô căng lên, ánh mắt không rời sân đấu dù chỉ một giây.
Đội đối phương thấy tình hình bất lợi, bắt đầu phản công mạnh mẽ.
Lục Tề Minh mặt lạnh như băng, nắm bắt thời cơ, dùng động tác quấn người cướp bóng, mạnh mẽ chặn đứng cú úp rổ nhanh của tiền đạo đối phương rồi xoay người tung cú ném ba điểm.
Con số trên bảng điện tử lại nhảy lên: 11:0
“Bóng đẹp!” Tiêu Hoành Hoa trên khán đài kích động đứng dậy hét lớn: “Tuyệt vời!”
…
Sau vài phút, hiệp một kết thúc.
Đội của Lục Tề Minh đã kéo tỷ số lên 30, gần như định đoạt thắng thua của trận đấu.
Đúng lúc này một giọng nói từ bên ngoài nhà thi đấu bóng rổ vọng vào cười nói: “Lại bận đến giờ mới xong, chỉ có thể đến đánh hiệp hai thôi!”
Tiền Đa Đa theo tiếng nhìn sang là Tiêu Thành Huy.
Vị thiếu tướng hơn năm mươi tuổi này mặt mày tươi rói, sau khi vào cửa liền c.ởi quân phục, đổi sang chiếc áo ba lỗ đồng phục bóng rổ rồi chạy nhanh về phía sân đấu.
Chỉ thấy thủ trưởng Tiêu cười nói vài câu với đám thanh niên ở khu vực chờ sân, sau đó cũng ngồi xuống, giơ tay vỗ mạnh vai Lục Tề Minh nói với anh vài điều.
Lục Tề Minh khẽ cười, tiện tay vén áo lên lau mồ hôi, dưới ánh đèn lay động, tám múi bụng rắn chắc được phác họa rõ nét, đường nhân ngư biến mất ở mép cạp quần bóng rổ…
Tiền Đa Đa cứng đờ lẩm bẩm “phi lễ chớ nhìn”. Vội vàng dời mắt, tiếp tục nhìn điện thoại của mình.
Thời gian nghỉ giữa hiệp dường như hơi lâu.
Cô xem video ngắn rồi một lát lại lướt Tiểu Hồng Thư, mãi vẫn không nghe thấy tiếng còi vang lên.
Đang định quan sát tình hình trên sân thì vừa ngước mắt lên đã thấy Lục Tề Minh không biết từ lúc nào đã rời khỏi khu vực chờ, đang đi về phía cô.
Anh mặc chiếc áo ba lỗ bóng rổ màu đen rộng rãi, tóc ngắn ướt đẫm mồ hôi bị anh tiện tay vuốt hết ra sau để lộ vầng trán bóng loáng đầy đặn.
Đường nét sắc sảo, xương lông mày cao thẳng còn dính vài giọt máu do va chạm vừa nãy.
Thật giống một chàng trai đầy nhiệt huyết, ngông cuồng tự tại.
Tiền Đa Đa đang miên man suy nghĩ thì trung tá trẻ mặc đồng phục bóng rổ đã đến trước mặt cô.
“Tư lệnh Tiêu khá bận, thường thì chỉ đến đánh hiệp hai.” Lục Tề Minh rũ mắt nhìn cô: “Cô Tiền cần đợi một lát.”
“…Ồ.” Tiền Đa Đa theo bản năng đáp một câu.
Sau đó cô nhớ ra điều gì đó, cầm chai nước dừa trên ghế đưa cho anh rồi cười thân thiện dịu dàng: “Này. Tôi mang nước đến cho anh uống đây.”