Huhu, Đều Do Em Tự Nguyện Ăn Đó

Chương 26

Lời của Lục Tề Minh như mấy cú đấm nặng nề giáng vào đầu Tiền Đa Đa khiến cô choáng váng.

Cô vừa xấu hổ vừa lúng túng, chỉ cảm thấy phần gà xé phay trong tay biến thành một củ khoai lang nóng bỏng. Im lặng hồi lâu mới ấp úng nói: “… Trước đây tôi không biết, không biết đồ ăn thừa này là các anh dùng để cho chó nghiệp vụ ăn.”

Dưới ánh sáng, đôi mắt đen láy của Lục Tề Minh nhìn chằm chằm vào cô vẫn còn sót lại một tia cười, khóe mắt hơi cong lên đầy vẻ trêu chọc.

Tiền Đa Đa bị anh nhìn đến mặt càng nóng, khẽ cắn môi.

Gà xé phay là đội trưởng Thôi chuẩn bị rửa sạch, sau đó dùng làm thức ăn cho chó đương nhiên không thể đưa cho Lục Tề Minh ăn nữa…

“Thật sự xin lỗi.” Mặt Tiền Đa Đa đỏ bừng cúi thấp đầu khẽ nói: “Tôi vốn dĩ là có ý tốt, không ngờ lại thành ra chuyện buồn cười thế này… Tôi mang trả lại cho đội trưởng Thôi ngay.”

Nói rồi cô bưng gà xé phay đứng dậy muốn đi.

Ai ngờ vội vàng lại hóa vụng.

Trong lòng Tiền Đa Đa rối bời, bước chân đi nhanh lại không vững, trong lúc thất thần bị chân ghế vấp phải kêu nhỏ một tiếng khiến hộp cơm trong tay cũng nghiêng theo thân thể lảo đảo.

Thân thể đập vào khung giường kim loại trong không gian vang lên tiếng rung nhẹ.

Lục Tề Minh cách cô chỉ nửa mét. Thấy vậy, sợ cô ngã nên theo bản năng đưa tay đỡ cô.

“…”

Tiền Đa Đa hồn vía lên mây, hoảng loạn nghiêng đầu nhìn thấy mười ngón tay thon dài mạnh mẽ giữ chặt cánh tay cô, lực đạo trầm ổn trong nháy mắt ngăn cản cô ngã.

Trong chớp mắt khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại nhanh chóng.

Một người hoảng hốt ngước mắt lên, một người lo lắng rối bời hàng mi khẽ rũ xuống, hơi thở gấp gáp trong khoảnh khắc nào đó quấn quýt giao nhau.

“…” Đối diện với đôi mắt đen thẳm của người đàn ông tim Tiền Đa Đa bỗng thấy tim mình đập loạn nhịp.

Cô mấp máy môi muốn nói gì đó.

Đúng lúc này ánh sáng trắng của đèn điện đột ngột biến mất.

Trong khoảnh khắc bóng tối ập đến, Tiền Đa Đa hơi mở to mắt, cảm nhận được sự trói buộc mạnh mẽ từ bàn tay người đàn ông trên cánh tay mình ngày càng lớn.

Vốn đã hoảng loạn, bóng tối đột ngột ập đến khiến cô càng thêm luống cuống.

Gần như theo phản xạ bản năng, Tiền Đa Đa khẽ vặn cổ tay muốn thoát khỏi ngón tay Lục Tề Minh.

Ai ngờ do quần áo mùa đông quá dày nên một cái giật mình vụng về của cô lại làm chiếc cốc nước nóng trên bàn đổ ập xuống sàn.

“Choang!”

Chiếc cốc thủy tinh mỏng manh rơi xuống đất vỡ tan tành.

Tiền Đa Đa giật mình bởi tiếng động đó, cổ tay theo bản năng càng dùng sức rút về.

“Đừng động.” Giọng người đàn ông vang lên sát bên tai đâm vào thần kinh Tiền Đa Đa, giọng hơi trầm mang theo sự quan tâm và lo lắng khó nhận thấy: “Giẫm phải mảnh vỡ sẽ bị thương.”

Tiền Đa Đa lập tức cứng đờ.

Khoảng cách quá gần khiến mùi xà phòng mát lành trên người anh trở nên nồng nàn hòa lẫn với nhiệt độ cơ thể nóng rực như lửa hun nóng khiến đầu óc cô có chút không tỉnh táo.

Vài giây cực kỳ ngắn ngủi mà dài như nửa thế kỷ.

Đợi cô gái trước mặt bình tĩnh lại, Lục Tề Minh mới lại lên tiếng nhẹ nhàng mang theo ý an ủi: “Chắc chỉ là nhảy cầu dao điện, sẽ có điện lại nhanh thôi. Cô không cần sợ.”

Tim Tiền Đa Đa đập như sấm, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.

Sau đó cảm thấy mười ngón tay người đàn ông đang nắm cánh tay cô chậm rãi buông ra.

Tầm nhìn dần quen với bóng tối xung quanh, Tiền Đa Đa khẽ chuyển mắt nhìn thấy ánh trăng lọt qua khe rèm chiếu xuống gương mặt điển trai của anh tạo thành những vệt sáng tối đan xen.

Anh đứng ngay trước mặt cô gần trong gang tấc, ánh mắt rũ xuống sâu như biển đen chăm chú nhìn cô.

Một giây trước khi ánh mắt giao nhau, Tiền Đa Đa ngẩn người.

Lại đợi thêm khoảng ba giây.

Tốc độ phản ứng của quân đội đối với các sự cố bất ngờ nhanh đến mức vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường. Giống như việc nhảy cầu dao điện đột ngột vừa rồi, ánh sáng lại bật lên cũng rất đột ngột.

Trong chớp mắt cả căn phòng sáng rực.

Bản năng của con người là hướng về ánh sáng.

Cảm giác an toàn trở lại, thần kinh căng thẳng của Tiền Đa Đa đột nhiên thả lỏng. Nhìn Lục Tề Minh lần nữa, cô chú ý đến điều gì đó đột nhiên mở to mắt thốt lên: “Áo của anh!”

Nghe vậy, Lục Tề Minh khẽ rũ mắt nhìn quanh người mình.

Thì ra vừa nãy cô gái suýt ngã, nước nộm gà xé phay trong tay hắt văng tung tóe bắn hết lên người anh.

“Anh đã tắm rồi vậy bộ quần áo này chắc là anh vừa thay ra nhỉ…” Tiền Đa Đa vô cùng áy náy thành thật nói: “Làm bẩn quần áo anh rồi, xin lỗi.”

“Lát nữa cởi ra vò hai cái là được.” Lục Tề Minh không để ý: “Không sao.”

Tiền Đa Đa lại nhìn vệt nước và mảnh vỡ thủy tinh trên sàn càng thêm xấu hổ, hận không thể đào một cái lỗ chui xuống đất.

Cô quả thực là người gây thêm phiền phức.

Khóe mắt liếc thấy cây chổi dựa vào tủ quần áo, Tiền Đa Đa vội vàng đặt gà xé phay xuống, đứng dậy chuẩn bị quét những mảnh vỡ thủy tinh và vụn thủy tinh trên sàn trước sau đó mới lau vết nước.

Nhưng giây tiếp theo, Lục Tề Minh đã nhanh hơn cô một bước, cầm chổi cúi người quét dọn.

“Hay là để tôi làm đi.” Tiền Đa Đa đứng bên cạnh trơ mắt nhìn mặt đỏ bừng: “Anh đi giặt quần áo trước đi. Mẹ tôi nói quần áo dính dầu mỡ phải giặt ngay, nếu không để lâu sẽ khó tẩy.”

“Không vội.” Lục Tề Minh quét nhà mà không ngước mắt lên, nói: “Thanh cay mua cho cô ở trong tủ đầu giường ngăn kéo thứ nhất. Cô có thể lấy ra ăn.”

Tiền Đa Đa rất bất lực lại không thể xông lên giật chổi nên đành ủ rũ đi đến bên cạnh tủ đầu giường.

Đứng lại cúi người kéo ngăn kéo thứ nhất ra.

Quả nhiên. Ngăn kéo sạch sẽ chỉ có một túi ni lông trắng đựng hai gói thanh cay vị thịt cừu xiên que lặng lẽ nằm bên trong.

Nhìn số lượng cũng khá nhiều.

Tiền Đa Đa lấy thanh cay ra, tiện tay lật ra mặt sau nhìn một cái. Bên cạnh mã vạch ở mặt sau túi có dán một nhãn giá rất nhỏ: 6 tệ.

“Gói thanh cay to như vậy mà chỉ có 6 tệ?” Cô ngạc nhiên: “Rẻ quá.”

“Nhà nước có trợ cấp hàng hóa trong siêu thị quân đội nên rẻ hơn bên ngoài.”

“Thì ra là vậy.” Tiền Đa Đa gật đầu rồi cầm gói thanh cay lên, quay đầu nhìn một cái vừa hay thấy Lục Tề Minh đang hốt sạch mảnh vỡ vào ky hốt rác rồi đổ vào thùng rác.

Tiền Đa Đa không khỏi chớp mắt.

Nhớ lại trước đây nghe Triệu Tĩnh Hy than thở về đàn ông, cô ấy nói bây giờ nhiều người đàn ông trước khi kết hôn dựa vào mẹ chăm sóc, sau khi kết hôn dựa vào vợ chăm sóc, cả đời coi mình là “hoàng đế”. Sống đến sáu mươi tuổi cũng không làm được bao nhiêu việc nhà, chân tay không nhanh nhẹn, ngũ cốc không phân biệt.

Điều khiến Tiền Đa Đa bất ngờ là động tác quét nhà của Lục Tề Minh rất nhanh nhẹn. Chỉ cần nhìn động tác anh cầm chổi và ky hốt rác là có thể thấy không phải là người mà Triệu Tĩnh Hy nói đến cơm bưng nước rót.

Quét nhà đổ rác xong, Lục Tề Minh đặt chổi và ky vào chỗ cũ rồi vào phòng vệ sinh lấy ra một chiếc cây lau nhà.

Đặt xuống đất vài ba nhát đã lau sạch vết nước trên sàn.

Tiền Đa Đa lặng lẽ quan sát bóng dáng kia, quỷ xui thần khiến lên tiếng nói: “Đội trưởng Lục, trông anh có vẻ rất giỏi làm việc nhà.”

Bên kia.

Lục Tề Minh vừa rửa xong cây lau nhà từ phòng vệ sinh đi ra, nghe vậy anh nghiêng đầu nhìn cô một cái.

“Cô Tiền đang khen tôi sao?” Anh rất bình tĩnh hỏi.

“Ừm…” Tiền Đa Đa cứng đờ nửa giây, khô khốc cười hì hì hai tiếng với anh: “Coi như vậy đi.”

“Tôi mười tám tuổi đã rời nhà vào trường quân đội, quanh năm ở ngoài chỉ có thể tự chăm sóc bản thân.” Lục Tề Minh nói: “Giặt quần áo, dọn dẹp vệ sinh, sắp xếp nội vụ đều là những kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất.”

Tiền Đa Đa nghe xong những lời này chân thành tán thưởng anh: “Xem ra quân nhân các anh đều rất siêng năng.”

“Không dám nói tất cả nhưng ít nhất phần lớn đều không quá lười.”

“Cũng đúng. Nếu không khi kiểm tra nội vụ không đạt tiêu chuẩn thì người chịu khổ cũng là chính các anh.” Tiền Đa Đa cười đáp một câu.

Lục Tề Minh nhìn gói thanh cay trong tay cô, khóe miệng khẽ cong lên đề nghị: “Thử không?”

Lúc này Tiền Đa Đa vừa hay cũng hơi đói.

Cô gật đầu xé bao bì, lấy ra một xiên thịt chay vị cay cắn thử.

“Hương vị thế nào?” Lục Tề Minh hỏi.

Tiền Đa Đa nhai nhai hai cái rồi mắt sáng lên, ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh: “Thật sự rất ngon đó!” Nói đến đây cô cảm thấy một mình ăn có chút áy náy, vội vàng đưa xiên que cay trong tay sang cho anh: “Anh cũng ăn cùng đi.”

“Cô cứ ăn đi.”

Lục Tề Minh lại lấy ra một chiếc cốc thủy tinh mới, lấy ấm đun nước rồi rót đầy nước nóng: “Thanh cay này vị hơi nồng, ăn xong dễ khát. Cô uống nhiều nước vào.”

Nhìn chiếc cốc nước nóng bốc hơi nghi ngút, Tiền Đa Đa mím môi không nhịn được lại khẽ giải thích: “Vừa nãy cúp điện đột ngột quá nên tôi hơi căng thẳng, thêm nữa quần áo mùa đông dày nên…” Nói rồi cô dừng lại nửa giây, bày ra thái độ nghiêm túc nhất: “Cái cốc của anh bao nhiêu tiền? Tôi chuyển khoản cho anh. Hoặc tôi mua một cái y hệt đền cho anh?” 

“Không cần.” Lục Tề Minh rất tùy ý nói: “Chỉ cần cô không bị thương là được.”

Tiền Đa Đa không biết trả lời thế nào nên đành ngồi xuống, tiếp tục lặng lẽ ăn thanh cay của mình.

Mùi nộm gà xé phay rất nồng, dính vào bộ đồ thể thao của Lục Tề Minh khiến cả người anh đều nồng nặc mùi dầu ớt.

Sợ để lại ấn tượng lôi thôi cho vị khách lần đầu đến chơi nên anh mở cửa tủ quần áo, tùy tiện lấy ra một chiếc áo khoác huấn luyện.

Tiền Đa Đa vừa ăn thanh cay vừa không có việc gì khác để làm, ánh mắt bất giác đuổi theo bóng dáng cao lớn kia.

Chỉ thấy anh lấy áo ra rồi quăng lên giường, sau đó quay lưng lại kéo khóa áo rồi cởi chiếc áo thể thao dính dầu mỡ ra.

Áo khoác rơi xuống, thân trên chỉ mặc áo ba lỗ đen lộ ra một cách phóng khoáng.

Toàn bộ nửa thân trên tạo thành một hình tam giác ngược tiêu chuẩn, cổ dài, vai rộng, eo thon. Hai cánh tay trần bên ngoài lớp vải đen đẹp đẽ mà rắn chắc, mỗi khối cơ bắp trên đó đều căng phồng mạnh mẽ như có sinh mệnh bám chặt vào xương…

Ánh mắt Tiền Đa Đa đột nhiên khựng lại.

Cô biết đàn ông trong quân đội vốn quen sống đơn giản, không kiêng kỵ nhiều khi thay đồ.

Trong trường hợp có á.o l.ót bên trong thì quay lưng cởi áo khoác cũng không có gì đáng chê trách. 

Nhưng cô liếc mắt một cái đã thấy trên gáy Lục Tề Minh có một vết sẹo kỳ lạ.

Khác với vết sẹo ngoằn ngoèo như con rết trên mu bàn tay anh, vết sẹo này không giống như do vật sắc nhọn để lại mà giống như bị vật nóng cọ xát gây bỏng.

Vết sẹo nằm ở vị trí kín đáo, khoảng bốn ngón tay dưới gáy nên bình thường mặc quần áo, thậm chí áo bóng rổ cũng không lộ ra.

Nhìn vết sẹo không rõ nguồn gốc kia, Tiền Đa Đa tò mò không nhịn được khẽ khàng thăm dò hỏi: “Vết sẹo sau lưng anh…”

Lời vừa dứt, người đàn ông bên mép giường hơi khựng lại, vô thức nghiêng đầu nhìn ra sau một cái: “Vết dưới gáy ấy hả?”

“Ừm.” Tiền Đa Đa gật đầu.

“Vết đạn.” Lục Tề Minh trả lời không chút cảm xúc.

“Vết đạn?” Ba chữ này nghe rất lạ tai, Tiền Đa Đa ngẩn người ra một lát, không thể giải thích được ý nghĩa cụ thể hơn ngay lập tức. Cô khẽ nhíu mày hỏi tiếp: “Vết đạn là ý gì?”

“Ý là viên đạn của địch không trúng tôi mà chỉ sượt qua, để lại vết cháy của vết đạn trên người tôi.” Lục Tề Minh nói.

Nghe vậy tim Tiền Đa Đa đột nhiên thắt lại: “Là anh bị thương khi thực hiện nhiệm vụ trước đây sao?”

Lục Tề Minh mặc áo khoác huấn luyện vào, quay đầu nhìn cô, ánh mắt tĩnh lặng như một vùng biển sâu mang theo một chút dò xét đánh giá và cảnh giác mơ hồ.

Anh chỉ trả lời: “Lâu rồi.”

Ba chữ nhẹ nhàng. Rõ ràng anh không muốn nhắc nhiều hoặc không thể nhắc nhiều.

Tiền Đa Đa chợt nhận ra người này từng nói công việc của họ có tính chất tuyệt mật, liền áy náy cắn môi giải thích: “Tôi không cố ý hỏi nhiều, không có ý gì khác. Anh đừng hiểu lầm, cũng đừng nghĩ nhiều…”

Lục Tề Minh thu hết vẻ kinh hoàng và lúng túng trên mặt cô vào mắt, không nói gì nữa.

Liếc nhìn bát gà xé phay trên bàn, anh lấy ra một bộ bát đũa inox tiêu chuẩn từ tủ acrylic rồi ngồi xuống mép giường, gắp một miếng bỏ vào miệng.

Tiền Đa Đa nhìn thấy cảnh này suýt chút nữa bị nghẹn thanh cay trong miệng.

Cô mở to mắt, chỉ cảm thấy khó tin: “Vốn dĩ là đồ thừa. Sắp cho chó nghiệp vụ ăn rồi mà anh còn ăn à?”

“Có phải là cướp từ bát nó đâu.” Lục Tề Minh cúi đầu ăn không thèm nhấc mắt: “Cùng lắm tôi mua thức ăn cho chó đền cho nó.”

Tiền Đa Đa: “…”

Đây là chuyện đền thức ăn cho chó sao?

Nhìn vẻ mặt người đàn ông ăn uống không chút để ý, Tiền Đa Đa khẽ lẩm bẩm: “Các anh đúng là chẳng câu nệ gì cả.”

Lục Tề Minh nghe vậy khẽ nhếch mép cười một cái rồi đột nhiên nói: “Hồi đại học tôi đi huấn luyện dã ngoại ở sa mạc Gobi cũng có đội hậu cần chuyên nấu cơm cho chúng tôi. Dựng bếp dã chiến, trong cơm đủ loại protein cao mà chúng tôi vẫn phải ăn.”

Tiền Đa Đa có chút không hiểu, ngơ ngác nói: “Ngoài trời cũng có nhiều protein cao như vậy sao? Bữa ăn của các anh tốt thật.”

Lời vừa dứt Lục Tề Minh im lặng gần hai giây mới dừng đũa, ngước mắt nhìn cô.

Anh hứng thú hỏi: “Cô nương, cô nghĩ protein cao là hải sản thịt bò sao?”

Tiền Đa Đa càng bối rối: “Chẳng lẽ không phải sao?”

“Protein cao mà tôi nói là gián, kiến, rết, bọ cạp.”

“…”

Mắt Tiền Đa Đa trợn tròn kinh hãi ho khan.

Lục Tề Minh nhìn cô tiếp tục thờ ơ nói: “Tôi nhớ rất rõ một lần cả lớp chúng tôi ai cũng gắp được gián và bọ cạp từ trong bát cơm ra. Có một thằng nhóc thừa lúc giáo viên không chú ý liền lén đổ cơm đi rồi sau đó bị phát hiện, giáo viên bắt cả lớp chúng tôi cùng nhau đi tìm bát cơm nó đổ vào cát, nhặt từng hạt, từng hạt một. Nhặt xong rồi lại cùng nhau chia nhau ăn.”

Nói đến đây anh khẽ cười một tiếng: “Ai cũng ăn phải đầy một miệng cát.”

Tiền Đa Đa nghe xong có chút bất bình thay Lục Tề Minh: “Một mình cậu ta đổ cơm, tại sao lại bắt cả lớp các anh cùng nhau chịu trách nhiệm cho sai lầm cá nhân của cậu ta? Các anh cũng vô tội quá.”

“Trong quân đội cá nhân là tập thể, tập thể là cá nhân.” Lục Tề Minh nói.

Được thôi.

Khó trách không ghét bỏ món nộm gà xé phay này là đồ ăn cho chó…

Tiền Đa Đa lại gắp một miếng thanh cay bỏ vào miệng, vừa chậm rãi nhai, vừa lặng lẽ nhìn người đàn ông bên cạnh ăn thịt gà.

Công bằng mà nói tốc độ ăn của Lục Tề Minh tuy nhanh nhưng lại không có vẻ thô lỗ, vội vàng.

Không biết có phải vì anh tuấn tú nổi bật hay vì khí chất lạnh lùng mà dáng vẻ ăn uống này của anh thật sự rất dễ nhìn.

Nhìn một hồi, Tiền Đa Đa không nhịn được tiến lại gần anh một chút hỏi: “Anh thấy món nộm gà xé phay này ngon không?”

“Ngon.”

Lục Tề Minh đánh giá rất khách quan: “Tay nghề của đội trưởng Thôi ngày càng cao.”

Tiền Đa Đa cắn một miếng thanh cay, im lặng vài giây rất tự nhiên nói: “Phần nước sốt là tôi pha.”

Nghe vậy, động tác trên tay Lục Tề Minh đột nhiên khựng lại, sau đó ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô.

“Buổi chiều tôi không có việc gì nên đi dạo một vòng quanh bếp, vừa hay thấy họ đang nấu cơm.” Tiền Đa Đa nói: “Lúc đó món gà xé phay này vừa luộc xong rồi xả nước lạnh để trên thớt, tôi tiện tay pha một bát nước sốt rồi trộn luôn.”

Lục Tề Minh chăm chú nhìn cô một lát, sau mới chậm rãi nói: “Khó trách đồng nghiệp tôi nói tối nay đồ ăn ở căn tin vượt quá trình độ bình thường.”

Tiền Đa Đa nghe thấy lời này trong lòng vui như mở hội, khóe miệng bất giác cong lên nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh. Cô nói: “Đâu có, đội trưởng Thôi và các anh ấy đều là chuyên gia cả. Nhưng tôi thấy mấy đồng chí ở bếp ăn đều mới hai mươi mấy tuổi, người nhỏ nhất mới mười tám. Bắt một đám con trai mười, mấy hai mươi tuổi ngày ngày nhốt trong bếp nấu cơm quả thực cũng làm khó người ta rồi.” 

Lục Tề Minh nhìn nụ cười ngọt ngào của cô gái cũng khẽ cong khóe miệng: “Xem ra cô và đám nhóc ở bếp ăn quan hệ không tệ.”

“Ừ!” Tiền Đa Đa không tiếc lời khen ngợi các đầu bếp: “Mọi người đều rất tốt hoạt bát cởi mở, ai cũng như em trai tôi vậy.”

“Vừa nãy cô nói các cô chia thành hai tổ.” Lục Tề Minh hỏi: “Tổ cô có những ai?”

Tiền Đa Đa thành thật trả lời: “Tổ của tôi có đội trưởng Thôi Dục Vinh, đồng chí Tiêu Hoành Hoa, đồng chí Văn Hạo, đồng chí Vương Phi, còn có đồng chí Trương Đại Thiên.”

Lục Tề Minh chuyên về tác chiến thực tế nên bình thường ít qua lại với người ở bộ phận hậu cần, trong những cái tên mà Tiền Đa Đa nhắc đến thì anh chỉ có ấn tượng với ba người. Một là đội trưởng bếp ăn Thôi Dục Vinh, hai người còn lại là Văn Hạo và Tiêu Hoành Hoa.

“Tiểu Thôi là người cũ ở bếp ăn cũng là đầu bếp giỏi nhất. Anh ấy chính trực, có trách nhiệm năng lực, quản lý cũng xuất chúng, hợp tác với anh ấy thì cô chắc sẽ đỡ lo lắng hơn.” Lục Tề Minh nói.

“Ừm nhìn ra đội trưởng Thôi rất lợi hại.” Tiền Đa Đa vừa nói vừa đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vai hơi rũ xuống khẽ thở ra một hơi: “Nhưng thứ sáu này đã phải thi đấu rồi mà tôi còn chưa nghĩ ra tổ mình sẽ làm món gì nữa.”

Cô khổ não nhíu mày, khuôn mặt nhăn nhó như một chiếc bánh bao, trông có vẻ ngây thơ đáng yêu khó tả.

“Hôm nay mới thứ hai.” Lục Tề Minh nói: “Cứ từ từ nghĩ vẫn kịp.”

“Nghĩ sớm một chút có thể chuẩn bị sớm hơn.”

Lục Tề Minh khẽ nhướn mày: “Cô rất để ý đến thắng thua của cuộc thi này sao?”

“Tôi không để ý đến thắng thua, vốn dĩ là hoạt động ủng hộ quân đội, quan trọng là tham gia.” Tiền Đa Đa khẽ lẩm bẩm: “Chỉ là… tôi thấy đội trưởng Thôi và mọi người hình như rất để ý đến thành tích.”

Lục Tề Minh cười: “Đàn ông trong quân đội trong xương cốt đều có tính sói. Không hiếu thắng không bình thường.”

“Được thôi, tôi hiểu.” Tiền Đa Đa thở dài: “Cho nên tôi mới cảm thấy có áp lực.”

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Tiền Đa Đa ngồi trong phòng đơn của Lục Tề Minh nói chuyện phiếm với anh một cách vu vơ, chớp mắt đã đến mười giờ tối.

Nhận ra trời đã tối hẳn, cô bật sáng màn hình điện thoại nhìn giờ kinh hô: “Trời đã muộn thế này rồi! Đội trưởng Lục, ngày mai các anh còn phải tập thể dục buổi sáng, tôi không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa!”

Nói xong cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế.

Hai gói thanh cay cô ăn hết một gói, còn một gói trong túi ni lông. Lục Tề Minh cũng đứng dậy đưa túi ni lông cho cô rồi nói: “Cái này cầm lấy.”

Tiền Đa Đa vốn định nói không cần nhưng lời đến miệng lại do dự, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn đội trưởng Lục đã mời tôi ăn thanh cay.”

“Không có gì.”

Lục Tề Minh tiễn Tiền Đa Đa đến cửa.

Tiền Đa Đa nắm lấy tay nắm cửa, vừa định mở cửa ra ngoài thì khóe mắt liếc thấy hình như trên cổ người đàn ông dính một chút vôi tường màu xanh trắng, liền đưa ngón trỏ ra khẽ chọc vào không trung tốt bụng nhắc nhở: “Hình như trên cổ anh có chút bụi.”

Lục Tề Minh tiện tay quệt một cái.

Vị trí đó nằm ngoài tầm mắt anh, tay chệch đi nên vết bẩn vẫn còn đó.

Vừa hay trong túi Tiền Đa Đa có gói khăn giấy.

Cô lấy ra một tờ giấy sạch, mở ra gấp lại cầm trong tay. Cử chỉ rất tự nhiên, ngón tay trắng nõn của cô cầm tờ giấy hướng về phía cổ người đàn ông.

Lục Tề Minh không ngờ cô sẽ đưa tay tới, vẻ mặt hơi ngưng trọng.

Bụi tường dính ở động mạch cổ.

Cô dùng giấy lau nhẹ nhàng, đột nhiên đầu ngón tay út hơi cong vô tình lướt qua yết hầu gợi cảm nhô cao của người đàn ông.

Cảm giác mát lạnh mà mềm mại ngứa ngáy đến tận xương tủy như con trùng bò dọc vào tận kẽ xương,  len lỏi theo làn da cô vừa chạm vào mà thấu tận máu thịt.

Như đang gặm nhấm trái tim.

Lục Tề Minh nuốt khan một tiếng, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu cô đột nhiên trầm xuống.

Chỉ trong chớp mắt, anh cảm thấy cơ thể cuồng loạn, linh hồn như bị xé làm đôi.

Một thứ gọi là “d.ục vọn.g” đang giằng xé trong bức tường kiềm chế mà anh dày công xây dựng, muốn phá vỡ xiềng xích chết tiệt kia.

Quá gần.

Cô ở gần anh như vậy, gần đến mức nguy hiểm.

Gần đến mức anh chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể xé toang phòng tuyến cuối cùng, chính xác đến từng milimet chiếm lấy đôi môi ấy.

Mười ngón tay Lục Tề Minh siết chặt, ánh mắt ngày càng tối sầm, dần có dấu hiệu mất kiểm soát.

Đột nhiên anh đưa tay nắm chặt cổ tay cô.

“…” Tiền Đa Đa khó hiểu chậm rãi ngước mắt nhìn anh.

Ngay trong khoảnh khắc cô cứng đờ, tay Lục Tề Minh lại buông ra.

Anh quay đầu đi không chút động tĩnh, điều chỉnh hơi thở lại, đên khi mở miệng giọng điệu đã trở lại trạng thái bình tĩnh không gợn sóng: “Về đi, ngủ ngon.”

Tiền Đa Đa mơ hồ nặn ra một nụ cười: “Ngủ ngon.”

Chào tạm biệt xong cô mở cửa rời đi.

Động tĩnh rất nhẹ, thậm chí không làm sáng đèn cảm ứng trong hành lang.

Đến khi về đến phòng 406 cách một bức tường, Tiền Đa Đa mới chậm rãi hoàn hồn dựa lưng vào ván cửa trong bóng tối.

Vừa nãy…

Đã là lần thứ mấy rồi?

Lần thứ mấy cô nhìn thấy ánh mắt như vậy trong đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo của Lục Tề Minh?

Trắng trợn, tr.ần tr.ụi, tràn đầy sự xâm lược nguyên thủy như thú hoang trên thảo nguyên khóa chặt con mồi không thể chạy thoát khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Là ảo giác thôi nhỉ? Tiền Đa Đa tự nhủ trong lòng.

Dù sao đồng chí Lục Tề Minh cũng là một người đoan chính như ngọc vậy. Biết lễ nghĩa, giữ tiết tháo, ung dung bình tĩnh.

 

Bình Luận (0)
Comment