Huhu, Đều Do Em Tự Nguyện Ăn Đó

Chương 49

Ý đồ của ngón tay người đàn ông đã quá rõ ràng.

Mặt Tiền Đa Đa vốn đã nóng, lúc này càng như bị thiêu đốt.

Anh…

Sao anh lại đột nhiên có yêu cầu như vậy.

Trong lúc ngẩn người, Lục Tề Minh hờ hững nghiêng đầu, ngón tay dính sô cô la trắng chạm phải vật cản, là hai hàng răng trắng như tuyết của cô gái.

“Em có thể li.ếm sạch.” Anh bình tĩnh nói.

Tim Tiền Đa Đa đập như sấm, ánh mắt lóe lên một cái.

“Nếu em muốn.” Giọng nói du dương của người đàn ông tiếp tục lọt vào tai, vẫn là ngữ điệu nhẹ nhàng như nước, nhưng lại mê hoặc trái tim cô, “Há miệng ra.”

Lần này không chỉ hai má nóng bừng, mà cả vành tai và lòng bàn tay Tiền Đa Đa cũng trở nên nóng ran.

Không biết phải từ chối thế nào, hoặc nói đúng hơn, dưới sự áp bức và dụ dỗ của ánh mắt anh, cô căn bản không nghĩ đến việc từ chối.

Trong cơ thể cô dường như có một sợi dây thần kinh nào đó bị chạm vào một cách lặng lẽ.

Giây tiếp theo, Tiền Đa Đa như bị ma xui quỷ khiến ngoan ngoãn há hai hàm răng, ngậm ngón tay anh vào.

Vị sô cô la trắng ngọt đến phát ngán. Nhưng ngón tay người đàn ông rất lạnh, lớp da bao bọc xương ngón tay mỏng và ít thịt.

Thỉnh thoảng lưỡi cô lướt qua đầu ngón tay, cảm nhận được lớp da chai sần thô ráp.

Suốt quá trình đó, ánh mắt Lục Tề Minh luôn dán chặt vào đôi môi cô.

Hai môi hồng sẫm ướt nhẹ, lấp lánh ánh sáng, trông thật trong suốt và quyến rũ.

Anh nhìn đến mê mẩn.

Lượng sô-cô-la không nhiều nên chẳng mấy chốc Tiền Đa Đa đã li.ếm sạch.

Lưỡi không còn cảm nhận được vị ngọt nữa, cô cẩn thận nuốt nước bọt lẫn sô cô la trong miệng xuống bụng. Sau đó muốn nhả ngón tay anh ra.

Nhưng ngón tay trong miệng lại không phối hợp rút lui.

Mà là tiến thẳng vào trong, càng lúc càng sâu, thậm chí còn thêm một ngón trỏ nữa.

Người Tiền Đa Đa cứng đờ, hô hấp dường như cũng ngưng trệ.

Hai ngón tay thon dài như hai con rắn linh hoạt, quấn lấy đầu lưỡi cô.

Chiếc đèn nhỏ vốn đã mờ trong xe không biết từ lúc nào đã bị tắt.

Không gian tối đen yên tĩnh lạ thường. Mặt Tiền Đa Đa nóng như lửa, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở d.ốc càng lúc càng gấp gáp của mình và tiếng nước nhớp nháp.

Chẳng mấy chốc mắt cô càng lúc càng ướt, khóe mắt trào ra hai giọt nước mắt si.nh lý. Hàng mi chớp nhẹ khiến giọt nước lăn dài trên gò má.

Anh ấy có phải là uống nhiều rồi không?

Nếu không, cô thật sự không nghĩ ra Lục Tề Minh lại xấu xa như vậy…

Ngón tay đàn ông càng lúc càng tiến sâu vào cuống lưỡi, gần như chạm tới họng cô. Vậy mà anh vẫn chưa thỏa mãn, hai ngón tay khép lại búng nhẹ vào lưỡi cô như trẻ con nghịch viên kẹo dẻo yêu thích.

Cảm giác bị xâm chiếm mãnh liệt khiến mắt Tiền Đa Đa càng ướt hơn.

Triệu Tĩnh Hy trước đây từng nói với cô, tửu phẩm tức nhân phẩm.

Đàn ông đều là loài động vật giỏi ngụy trang, ngày thường đạo mạo nghiêm túc thì đều có thể là giả tạo, chỉ sau khi say rượu, bản chất của họ mới bộc lộ hết.

Lục Tề Minh sau khi uống rượu, vài phút trước còn rất tỉnh táo tự chủ.

Trước khi rời nhà ông bà, anh thậm chí còn có thể rõ ràng thay thuốc cho ông, giúp mẹ dọn dẹp vệ sinh nhà bếp, khi xuống lầu sợ cô ngã còn ân cần dịu dàng nắm lấy cổ tay cô…

Trạng thái hiện tại của anh là gì?

Gương mặt điển trai, ăn mặc chỉn chu, ánh mắt bình thản. Sao lại có thể bắt nạt cô như vậy?

Nghĩ đến đó, Tiền Đa Đa mím chặt môi, dùng lưỡi đẩy mạnh ngón tay nghịch ngợm của anh ra rồi quay mặt đi thở gấp: “Sạch rồi mà.”

Lục Tề Minh vẫn không nói gì, ánh mắt lướt qua ngón tay bị cô nhả ra.

Ướt át, dính nước trong suốt. Vệt trắng đục vừa nãy dính trên khóe miệng cô đã biến mất, tan chảy giữa đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại của cô.

“Vị gì?” Anh nhìn nghiêng khuôn mặt ửng hồng của cô, đột nhiên khẽ hỏi.

Tiền Đa Đa ngẩn người, nhất thời không hiểu: “Vị gì cơ?”

“Sô cô la.” Lục Tề Minh trả lời.

Đàn ông khi say thật khó hầu hạ.

Tiền Đa Đa khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn anh, nhẫn nại dịu dàng nói: “Cái sô cô la trắng vừa nãy là em lấy ở nhà ông bà, ăn hết rồi là hết.” Nói đến đây, cô hơi dừng lại, sau đó tự nhủ, “Hơn nữa anh không thích ăn đồ ngọt mà.”

“Anh muốn thử.” Đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm cô như thể hoàn toàn không nghe thấy lời giải thích vừa nãy của cô, vẫn lặp lại yêu cầu cũ.

Cô có chút bất lực rồi.

Không còn cách nào, Tiền Đa Đa chỉ có thể nhỏ giọng hơn, khóe miệng cong lên giống như cô giáo mẫu giáo dỗ trẻ con: “Loại sô cô la đó là của một nhãn hiệu Bỉ, nhãn hiệu đó trước đây gửi mẫu cho em. Nếu anh thật sự muốn ăn thì lần sau em về nhà lấy cho anh một ít mang đến, được không?”

Ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào cô: “Không được.”

“Vậy anh muốn em làm thế nào?” Tiền Đa Đa đưa ra giải pháp, “Lái xe đi trước đã. Phía trước có một cửa hàng tiện lợi, lúc đi qua em vào tìm giúp anh xem.”

Lục Tề Minh lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không cần phiền phức như vậy.”

Ánh mắt Tiền Đa Đa lộ ra vài phần nghi hoặc, không hiểu.

Chưa đợi cô hỏi ra nghi hoặc này, bỗng nghe “cạch” một tiếng, dây an toàn đang giữ chặt cơ thể cô bị người bên cạnh tùy tay tháo ra.

Ngay sau đó, một lực mạnh mẽ từ eo cuốn lấy cô, Lục Tề Minh ôm chặt eo thon của Tiền Đa Đa, bế cả người cô trực tiếp qua, ôm chặt vào lòng.

Cô hé môi định nói gì đó thì hơi thở lẫn mùi rượu đã trùm kín lấy cô.

Bàn tay chai sạn của Lục Tề Minh siết chặt cằm cô, không cho cô nghiêng đầu cũng không cho cô lên tiếng, lưỡi thừa cơ tiến vào miệng cô.

Vài tiếng trước, Tiền Đa Đa còn cảm thấy hôn anh là một chuyện hưởng thụ, nhưng nhận thức này trong giây phút này đã bị lật đổ hoàn toàn.

Anh hôn cô không theo quy tắc nào, giống như một con sói hoang mang theo sự chiếm hữu mạnh mẽ và dữ dội đối với con mồi.

Lưỡi anh đảo lộn trong miệng cô, không bỏ qua bất kỳ chiếc răng nào, bất kỳ thớ thịt nào, từng chút một cướp đoạt như gió cuốn mây tan, nuốt chửng hơi thở rối loạn của cô.

Có lẽ là do ảnh hưởng của Triệu Tĩnh Hy, từ khi xác định quan hệ với Lục Tề Minh đến giờ, Tiền Đa Đa luôn thỉnh thoảng có một ý nghĩ: cô là một người phụ nữ độc lập thành đạt, suy nghĩ và hành vi đều nên trưởng thành, không thể giống như một cô bé thiếu kinh nghiệm để mặc đối phương bài bố.

Dù là tinh thần hay thể xác.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, người đàn ông này thích cô, mê luyến cô, về mặt tinh thần và tình cảm cô chiếm thế thượng phong tuyệt đối, nhưng về mặt thể xác, anh dễ dàng khiến cô tan vỡ.

Trong nụ hôn nghẹt thở ẩm ướt, Tiền Đa Đa sắp không thở nổi.

Sự đau khổ do thiếu oxy khiến cô khẽ nhíu mày, sâu trong cổ họng phát ra tiếng rê.n rỉ mơ hồ, giống như con vật nhỏ bị cướp mất thức ăn.

Khó chịu quá…

Cảm giác kỳ lạ này, có gì đó đang chảy ra như dòng suối nhỏ.

Điều tệ hại nhất là, lần này tay anh lại không ngoan.

Bàn tay to lớn ban nãy ôm eo cô, cổ tay có vết sẹo, không biết từ lúc nào đã lần mò qua cổ, lưng cô, rồi vươn xuống dưới vạt váy.

Chiếc váy này là Tiền Đa Đa mua cùng Triệu Tĩnh Hy vào ngày sinh nhật năm ngoái. Một thương hiệu xa xỉ quốc tế, giá sau khi giảm cũng là bốn chữ số bắt đầu bằng số tám, giá không hề bình dân.

Tiền Đa Đa không phải là người hoang phí, tiêu tiền cũng có chừng mực. Bình thường, chiếc váy có giá như vậy cô sẽ không mua, hôm đó đồng ý quẹt thẻ thanh toán một là nghĩ sinh nhật một năm chỉ có một lần, mua một món đồ hiệu tự thưởng cho mình cũng không quá đáng, hai là vì nó thật sự rất đẹp.

Lúc đó cô từ phòng thử đồ bước ra, Triệu Tĩnh Hy liền trợn tròn mắt, vỗ tay khen ngợi, dụ dỗ cô mua.

Tiền Đa Đa có vẻ ngoài ngoan hiền, ít khi thử phong cách quyến rũ của phụ nữ trưởng thành.

Nhưng chiếc váy này cắt may quá khéo léo, ôm sát khiến ngực ra ngực, eo ra eo, hông cong vút tròn trịa vô cùng quyến rũ.

Trước đây cô cảm thấy chiếc váy này gần như hoàn hảo, cho đến giây phút này, cô mới phát hiện ra khuyết điểm chết người của nó – vạt váy quá ngắn.

Chỉ đến đầu gối.

Cô vừa ngồi lên đùi anh, vạt váy đuôi cá liền trực tiếp trượt lên đến tận gốc đùi.

Độ cao này sinh ra là để phục vụ Lục Tề Minh.

Anh đưa tay lên, vu.ốt ve dọc theo đôi tất đen của cô, bắp chân thon thả cân đối và kheo chân đều bị anh vuốt qua một lượt, cũng không biết dừng đúng lúc mà còn muốn đi lên nữa.

Đi lên, nơi đầu tiên thất thủ là bụng dưới.

Vóc dáng Tiền Đa Đa không phải là kiểu gầy gò theo nghĩa truyền thống. Cô khung xương nhỏ, người tròn, toàn thân thịt đều mềm mại.

Hai năm trước giới blogger thịnh hành tập cơ bụng số 11, Tiền Đa Đa cũng theo trào lưu.

Thuê huấn luyện viên chuyên nghiệp kèm ba tháng nhưng không có hiệu quả gì, bụng cô vẫn mềm mại bằng phẳng. Mẹ Tiền biết chuyện này đã dạy dỗ cô một trận, nói con gái có chút bụng mỡ mới tốt, có thịt có phúc.

Lời bà Trương Tuyết Lan an ủi Tiền Đa Đa, từ đó cô cũng nghĩ thoáng ra.

Tuy nhiên, khi tay Lục Tề Minh chạm vào bụng dưới cô lần đầu tiên, đôi mắt ướt át của cô lập tức mở to, theo phản xạ đẩy anh ra, không muốn anh chạm vào.

Bụng cô và bụng anh hoàn toàn khác nhau.

Anh không có chút mỡ thừa nào, chỉ có cơ bụng, tám múi rắn chắc.

Trước đây khi thân mật với anh, cô vô tình chạm vào, cảm giác tay rắn chắc đầy sức mạnh rất hoang dã. Cách lớp quần áo cũng khiến ngón tay cô run rẩy.

Nào có giống cô. Tập gym chỉ là cho có lệ, trên người chẳng tìm ra mấy khối cơ bắp có dấu vết tập luyện.

Mặc dù tâm lý này không cần thiết. Nhưng cô vẫn hơi sợ, sợ anh dùng tiêu chuẩn của mình để đánh giá cô, cười cô là đồ béo ú.

“Em nói không muốn.” Giọng Lục Tề Minh rất thấp và khàn, nghe có vẻ kiềm chế, áp vào cổ cô, “Anh liền dừng.”

Tiền Đa Đa bị hơi rượu trên người anh làm cho đầu óc choáng váng, giọng nói ra cũng khàn khàn, không kêu dừng mà chỉ lắp bắp nói: “Những chỗ khác thì không sao, nhưng… có thể đừng sờ bụng em không.”

“Rất mềm.” Môi anh dán vào hõm vai cô, sống mũi cao thẳng cố ý vô tình cọ vào vành tai cô, “Thích.”

“…” Tiền Đa Đa khẽ mím môi.

Cô cảm thấy mình nên giận dỗi một chút để anh biết cô cũng có tính khí, không phải là cô bé ngoan ngoãn để anh muốn làm gì thì làm.

“Đa Đa.” Anh lại nhẹ nhàng gọi tên cô, giọng thấp mềm, hơi nóng thân mật tan vào từng hạt không khí bên tai cô, “Bảo bối.”

“…” Thật không trách cô không có tính khí mà, thật sự không giận được.

Bạn trai say rượu vậy mà lại làm nũng, có vẻ ngang ngược lại ngây thơ đáng yêu.

Mặt và tai Tiền Đa Đa đều đỏ bừng, do dự vài giây, mười ngón tay thon thả giữ chặt cổ tay anh, thỏa hiệp chậm rãi buông ra.

Thoát khỏi sự giam cầm, bàn tay của người đàn ông biến thành một con rồng trở về biển sâu, bơi lội vô tư dưới lớp vải quần áo của cô.

Mi Tiền Đa Đa rũ xuống rất thấp, hàng mi khẽ run, cơ thể cũng không kìm được mà run rẩy.

Răng cắn chặt môi.

Phát hiện người này nói không giữ lời. Anh đâu chỉ sờ bụng?

Đợi đến khi Tiền Đa Đa nhận ra không đúng muốn lên tiếng kêu dừng thì đã muộn rồi.

Tay anh ở dưới quần áo, xoa bóp cô hết bẹp lại tròn, môi cũng cách lớp váy dệt kim mà hôn lên.

Dây áo ngực cởi ra từ lúc nào cô hoàn toàn không biết, trong đầu hỗn loạn mơ hồ, mọi giác quan đều bay đi rất xa, thứ duy nhất cô cảm nhận được chỉ là hai bàn tay thon dài rắn chắc của anh, khớp xương rõ ràng lại có lớp chai mỏng.

Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng véo bóp.

Móng tay cố ý cọ vào núm đào đang run rẩy.

Tiền Đa Đa cuối cùng không nhịn được nữa, khẽ khóc thành tiếng trong lòng người đàn ông, sau đó những giọt nước mắt to như hạt đậu tranh nhau tuôn ra.

Trong tích tắc, tất cả động tác của Lục Tề Minh đều dừng lại.

Tay rút ra khỏi vạt váy cô, chuyển sang vu.ốt ve má cô, nước mắt chớp mắt đã thấm ướt kẽ ngón tay và lòng bàn tay anh.

Anh cúi mắt nhìn cô gái trong lòng, dụ.c vọ.ng trong đáy mắt chưa tan, giữa lông mày nhíu lại thành một nút thắt. Nâng cằm cô lên, anh chăm chú nhìn cô rồi khẽ hỏi: “Sao lại khóc?”

Đôi mắt mờ sương của Tiền Đa Đa ẩn hiện vẻ ửng đỏ, nhìn anh chỉ biết nức nở mà không nói gì.

“Đau?”

“…” Tiền Đa Đa vẫn không biết nên nói gì, lắc đầu, trực tiếp đưa hai tay lên che mặt, chỉ lộ ra đôi tai đỏ ửng như muốn nhỏ máu.

Lục Tề Minh im lặng hai giây, đột nhiên nói: “Xin lỗi.”

Tiền Đa Đa ngẩn người.

“Em không thích thì sẽ không có lần sau nữa.” Giọng anh thấp mềm, gần như hạ mình xuống mức thấp nhất.

Mặt và tai Tiền Đa Đa đỏ bừng, không biết giải thích với anh thế nào, ấp úng mãi mới thốt ra được một câu: “Không phải không thích…”

Trong xe lặng ngắt như tờ.

Lục Tề Minh nhìn cô gái trong lòng một lát, không nói gì nữa mà chỉ đưa tay ôm cô chặt hơn. Lòng bàn tay anh men theo mái tóc dài của cô chậm rãi vuốt xuống lưng, hết lần này đến lần khác an ủi.

Người Tiền Đa Đa mềm nhũn, không còn sức lực, đầu óc cũng có chút choáng váng, hồi lâu chưa hoàn hồn.

Nhưng má cô áp vào ngực anh, tiếng tim đập trầm ổn và mạnh mẽ bên tai khiến cô an tâm.

Cô hoàn toàn theo bản năng đưa hai tay lên ôm lấy cổ anh.

Cảm nhận được sự thả lỏng và dựa dẫm của cô, ánh sáng trong mắt Lục Tề Minh không khỏi dịu dàng hơn, mười ngón tay vòng ra sau lưng cô, cài lại hai sợi dây áo mỏng manh đã bung ra.

Không thể tránh khỏi đầu ngón tay lướt qua làn da non mịn nóng bỏng kia.

Tiền Đa Đa run lên. Dường như xấu hổ, mặt cô vùi sâu hơn vào lòng anh, muốn giấu đi đôi má ửng hồng.

Trong xe im lặng không một tiếng động, hai người đều giữ im lặng.

Không biết bao lâu trôi qua.

Hơi thở Tiền Đa Đa dần đều lại. Nhận ra cứ như vậy thì có lẽ đến sáng họ cũng không đi được, cô đành hắng giọng, ngẩng đầu nhìn Lục Tề Minh.

Mắt cô vẫn còn ướt, như phủ một lớp sương mỏng, giọng nói mang theo sự khẳng định: “Lục Tề Minh, anh uống nhiều rồi.”

Lục Tề Minh nhìn khuôn mặt đẫm xuân tình của cô rồi gật đầu hợp tác: “Ừ.”

“Tối nay anh uống bao nhiêu?”

Tiền Đa Đa hỏi anh, “Hai chén? Ba chén?”

“Quên rồi.” Anh bình tĩnh trả lời.

Tiền Đa Đa gật đầu.

Cũng phải. Người say làm sao có thể nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu chén… Suy cho cùng vẫn là bố quá nhiệt tình. Bình thường Lục Tề Minh căn bản không uống rượu, tửu lượng chắc chắn không tốt, sao lần đầu đến nhà lại ép anh uống rượu chứ?

Sau đó, Tiền Đa Đa hít hít mũi, đưa tay lau đi vết nước mắt còn sót lại ở khóe mắt, định ngồi dậy từ đùi anh.

Chiếc xe việt dã của Lục Tề Minh không gian bên trong rất rộng rãi, nhưng một người trưởng thành muốn di chuyển ngang giữa ghế lái và ghế phụ lái vẫn không phải là chuyện dễ dàng.

Tay chân Tiền Đa Đa không duỗi ra được, sau đó vẫn bị Lục Tề Minh nắm eo nhấc lên, đặt lại vào ghế lái.

Thắt dây an toàn, khởi động máy.

Cô nắm vô lăng, tập trung nhìn về phía trước kính chắn gió, nhắc nhở người bên cạnh: “Ngồi yên, chuẩn bị đi.”

Lục Tề Minh im lặng nửa giây, đột nhiên hỏi: “Hay là gọi người lái xe hộ?”

Tiền Đa Đa nghe vậy, quay đầu nhìn anh: “Em biết lái xe, lại không uống rượu. Sao phải gọi người lái hộ?”

“Anh sợ em không còn sức.” Anh nhìn nghiêng khuôn mặt ửng hồng chưa hết của cô, nghiêm túc nói tiếp, “Thông thường phụ nữ trong tình huống này đều cần nghỉ ngơi…”

“Này.”

Tiền Đa Đa nóng bừng cả người, sợ người này lại nói ra điều gì không đúng đắn, khẽ ngắt lời anh, “Anh say rồi thì nhắm mắt ngủ đi, đừng nói nữa.”

*

Lần đầu lái xe của Lục Tề Minh nên Tiền Đa Đa còn bỡ ngỡ. Quãng đường thường chỉ mất 20 phút nhưng cô đi chậm như rùa bò đến gần nửa tiếng mới tới nơi.

Về đến khu doanh trại đã là mười một giờ rưỡi đêm.

Cẩn thận đỗ xe vào gara, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, về số tắt máy.

Xuống xe ngẩng đầu lên, Lục Tề Minh cũng từ bên ghế phụ lái xuống. Dáng người thẳng tắp, ánh mắt u trầm, như một cây cao im lìm trong đêm tối tịch mịch.

Nhìn thế nào cũng không giống người có nửa phần say.

Ánh mắt Tiền Đa Đa lộ ra một tia nghi hoặc, không nhịn được thầm nghĩ trong lòng: Anh thật sự say rồi sao? Sao ánh mắt anh nhìn cô vẫn tỉnh táo bình thường như vậy.

Tỉnh táo đến mức… như muốn nuốt chửng cô.

Mất hồn khoảng một giây, Tiền Đa Đa di chuyển bước chân đến bên cạnh anh, xuất phát từ ý tốt hỏi: “Có cần em đỡ anh… anh tự đi vững không?”

Lục Tề Minh nhìn chằm chằm cô mấy giây, thu ánh mắt về, “Ừ.”

Tiền Đa Đa không nói gì nữa.

Hai người sóng vai đi cùng nhau, cùng nhau đi dọc theo gara về phía khu nhà ở cán bộ, ai cũng không nói gì, cũng không nhắc lại chuyện hoang đường trong xe vài phút trước.

Đêm nay trời tối như mực, tối đến mức như một tấm lụa nhuộm đen.

Lịch sự chào tạm biệt Lục Tề Minh, Tiền Đa Đa mở cửa vào phòng.

Việc đầu tiên khi về đến nơi ở là lục trong tủ quần áo ra váy ngủ và một chiếc q.uần l.ót sạch, xông vào phòng tắm.

Cởi bỏ quần áo, dòng nước ấm nóng xối xả khắp cơ thể.

Nhớt nhớt, khó chịu.

Mặt Tiền Đa Đa nóng ran, dưới vòi sen nước nóng hít sâu một hơi, đưa tay lên rửa. Bàn tay chạm vào một vùng trơn trượt, cảm giác khác hẳn với nước.

“…” Cô khẽ cắn môi, không dám nghĩ sâu, nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ.

Tắm xong, mặc váy ngủ, Tiền Đa Đa ngồi xuống giường, nghe thấy tiếng tim đập của mình rõ ràng khác thường.

Giằng co vài giây, cô mở điện thoại, đỏ mặt gõ một câu hỏi vào trang web:

【Cảm giác của con gái khi lên đ.ỉnh là gì?】

Sau đó, nhấn nút “Tìm kiếm”.

Tốc độ mạng rất nhanh, lập tức hiện ra một loạt các mục từ.

Ánh sáng màn hình chiếu lên khuôn mặt ửng hồng của cô, những từ như “tim đập nhanh”, “th.ở d.ốc”, “như điện giật” đập vào mắt cô.

Đọc lướt qua mười dòng một lúc, mặt Tiền Đa Đa đầy vẻ kinh ngạc.

… Vừa nãy trên xe, cô thật sự?

Tiền Đa Đa đưa tay sờ mặt, trong đầu vô số người vàng nhỏ đang đánh nhau. Một lát sau, cô lại cầm điện thoại mở WeChat, chuẩn bị thảo luận nghiêm túc vấn đề này với đồng chí Triệu Tĩnh Hy.

Tiền Đa Đa: 【Còn đó không?】

Giờ này, cú đêm Triệu Tĩnh Hy đang thức khuya cày phim, rất nhanh đã trả lời: 【Sao thế?】

Tiền Đa Đa mím môi giằng co vài giây, sau đó mới gõ một dòng chữ: 【Tao hỏi mày một chuyện】

Triệu Tĩnh Hy: 【Hỏi đi】

Ngón tay lơ lửng trên đầu màn hình, gõ chữ ra rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, cứ lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cô vẫn khó mở lời.

Cuối cùng chỉ gửi được một câu: 【… Tao thật sự không biết hỏi thế nào, thôi vậy. Mày ngủ sớm đi】

Triệu Tĩnh Hy: 【Má ơi, phản ứng này của mày dễ làm người ta nghĩ lung tung lắm đó nha!】

Triệu Tĩnh Hy: 【Mày ngủ với số mười một rồi à?】

Tiền Đa Đa xấu hổ, gõ chữ trả lời: 【Sao có thể nhanh như vậy được…】

Triệu Tĩnh Hy: 【Vậy mày bày ra cái vẻ e thẹn muốn nói lại thôi thế kia. Xảy ra chuyện gì rồi?】

Tiền Đa Đa hít sâu một hơi, trả lời: 【Hôm nay tao và Lục Tề Minh có chút tiếp xúc khá mãnh liệt】

Triệu Tĩnh Hy: 【?】

Tiền Đa Đa: 【Tao hình như cái kia rồi】

Triệu Tĩnh Hy: 【Lên đ.ỉnh?】

Tiền Đa Đa: 【Chính là không chắc lắm, nên mới hỏi mày】

Triệu Tĩnh Hy: 【Hai người làm đến bước nào rồi?】

Mặt Tiền Đa Đa đỏ như quả lựu, dùng chữ viết đơn giản miêu tả lại chuyện trên xe.

Tin nhắn vừa gửi đi, bên Triệu Tĩnh Hy im lặng gần một phút mới trả lời: 【Chỉ là ngực thôi á? Mức độ này mà cũng lên đỉ.nh được á? Mày chắc chứ?】

Tiền Đa Đa sắp phát điên rồi: 【Đã bảo là tao không chắc mà】

Triệu Tĩnh Hy: 【Chẳng lẽ mày chưa từng bao giờ á? Mày đừng nói với tao là mày sống đến hai mươi sáu tuổi rồi mà đến chăn cũng chưa từng cọ qua?】

Tiền Đa Đa: 【Chưa】

Triệu Tĩnh Hy: 【… Được rồi, không hiểu nhưng tôn trọng】

Bên Triệu Tĩnh Hy im lặng vài giây rồi lại gửi một tin nhắn: 【Trường hợp của mày gọi là xuất tinh sớm.】

Tiền Đa Đa: 【…………】

Triệu Tĩnh Hy: 【Mày chỉ hợp với đàn ông 3 phút 10cm thôi】

Triệu Tĩnh Hy: 【Không thì kết cục sẽ là trên giường xxx mà chết】【châm điếu thuốc.jpg】

Tiền Đa Đa: 【… Ngủ đây bai】

Tắt màn hình điện thoại, Tiền Đa Đa tuyệt vọng ôm trán.

Sớm…

Xuất tinh?

Hôm nay trên xe, Lục Tề Minh có phải đã nhìn ra hết rồi không?

Trời ơi, cô còn có thể mất mặt hơn được nữa không?

*

Phòng 408, cách một bức tường.

Trong phòng tắm, tiếng nước chảy rì rào nhưng không có hơi nóng bốc lên. Từng dòng nước lạnh từ vòi sen xối xuống như những viên đạn băng đâm vào thân hình vạm vỡ của người đàn ông.

Anh dường như không cảm thấy gì, trán tựa vào tường, hai mắt nhắm nghiền.

Tối nay đã uống bao nhiêu rượu?

Hai bình rượu cộng thêm ba chén.

Khi cô hỏi, anh cố ý nói qua loa không nhớ là vì biết trong tiềm thức của cô đang hy vọng anh say.

Chỉ có Lục Tề Minh tự biết, tối nay anh tỉnh táo đến mức nào.

Nhớ rõ nước mắt của cô, nhớ rõ tiếng rê.n rỉ như thú nhỏ của cô, nhớ rõ ánh mắt mê loạn của cô.

Nhớ rõ hai má ửng hồng như đào của cô, càng nhớ rõ cảm giác ẩm ướt khi môi và lưỡi cô quấn lấy ngón tay anh…

Chút rượu đó không đủ để anh say.

Chỉ là những chuyện bình thường muốn làm mà chưa làm, lại có thêm một lý do chính đáng.

Tần suất tay tăng nhanh dần, Lục Tề Minh ngửa cằm dưới dòng nước lạnh, th.ở d.ốc một tiếng trầm nặng.

Đôi môi cô rất mềm mại, cũng rất ấm áp.

Ngón tay, lưỡi của anh, đều đã trải nghiệm tỉ mỉ, trong đầu rất nhiều ý nghĩ lan tràn như độc tố, anh không nhịn được mà muốn có thêm nữa.

Một giây trước khi lên đến đỉnh điểm, một hình ảnh lóe lên trong đầu, là vẻ mặt thất thần của cô khi cao trào.

Yêu mị lại quyến rũ.

Đẹp đến mức tim anh run rẩy.

Cảm giác k.ích thí.ch chưa từng có tràn ngập từng dây thần kinh. Lục Tề Minh cảm thấy vô cùng hưng phấn, từng đợt điện giật chạy dọc xương sống lên não, chiếm lĩnh mọi giác quan.

Cơn sóng này rất lâu mới chịu lắng xuống.

Một lúc lâu sau, Lục Tề Minh mới mở đôi mắt đục ngầu ra.

Đối diện là một mảng lớn trên tường. Anh không biểu cảm nhìn một lúc rồi cầm vòi sen, cẩn thận xả sạch.

Tại sao chỗ này lại là một bức tường. Lục Tề Minh bình tĩnh lạnh nhạt nghĩ.

Nếu không phải tường, thì nên là cái gì?

Bình Luận (0)
Comment