Trong khoảnh khắc đó, Tống Thanh Phong tưởng mình nghe nhầm.
Tống Thanh Phong sững sờ mất mấy giây, mới lắp bắp như vừa bị đảo lộn nhận thức: “Không thích anh? Tôi nghe nhầm à? Lại có cô gái không mê đắm trước nhan sắc của anh…”
Lục Tề Minh nghe vậy, nhíu mày.
Từ “nhan sắc” dùng để miêu tả một gã đàn ông cao gần hai mét như anh, có hợp lý không?
“Tại sao cô ấy không thích anh vậy?” Tống Thanh Phong vừa bối rối vừa kinh ngạc, cúi người sát lại gần hơn, hạ giọng: “Hay là anh thấy cô ấy xinh quá, không kìm được mà tấn công ồ ạt khiến người ta sợ?”
Lục Tề Minh đang gõ bàn phím bỗng dừng tay, mặt lạnh như tiền, chỉ liếc Tống Thanh Phong một cái đầy uy hiếp.
“Ừm, tôi đoán anh cũng không đến nỗi thế.”
Ánh nhìn đó khiến Tống Thanh Phong hơi sợ, cười gượng hai tiếng rồi cắn một miếng lớn cơm nắm. “Tôi chỉ đang giúp anh phân tích nguyên nhân thất bại thôi mà.”
Một dữ liệu mãi không ra, Lục Tề Minh cầm bút viết thẳng lên giấy, trong vài giây đã viết xong một chuỗi công thức dài, lần lượt thay số liệu vào.
Vẫn sai.
Lục Tề Minh bỏ bút xuống, nhắm mắt bấm thái dương.
Từ khi rời tiệm bánh ngọt, chính anh cũng không hiểu vì sao lại có chút bất an. Không rõ ràng, mơ hồ, và hoàn toàn vô lý.
Về đơn vị gặp mấy đồng đội rủ đi đánh bóng, anh thay quần áo rồi đi luôn.
Gần hai tiếng thi đấu, đối phương bị đè bẹp với tỉ số 91:44.
Trong quân đội, ngoài chiến trường thì chỉ có sân tập và sân thể thao là nơi xả stress tốt nhất. Nhưng sau trận đấu, cảm giác kỳ lạ trong lòng vẫn không biến mất.
Bất an?
Nhưng tại sao phải bất an?
Thực ra ở tiệm bánh, Lục Tề Minh đã nhận ra cô gái kia bề ngoài lịch sự nhã nhặn nhưng thực chất chỉ đến cho có lệ, trong lòng không hứng thú với anh. Anh đã đoán trước kết quả này, nhưng vẫn bất an, vẫn nôn nao.
Cho đến khi nhận được chuyển khoản từ Tiền Đa Đa tối nay.
Tốt thôi. Trái tim treo ngược cuối cùng cũng chết hẳn.
Anh có thiện cảm với cô, nhận kết quả phũ phàng như vậy không thể không thất vọng. Nhưng ngoài việc tôn trọng và chấp nhận, anh nhận ra mình chẳng thể làm gì khác.
Lục Tề Minh khẽ mím môi.
Đau đầu quá.
“Sao vậy, lại lên cơn đau đầu à?” – Tống Thanh Phong nhai cơm, thấy vậy động lòng thương, “Tuần này anh thức khuya làm việc suốt, hóa ra là vì cái này. Não ai chịu nổi cường độ cao thế. Công việc không bao giờ hết, nghỉ ngơi chút đi.”
Nói xong, Tống Thanh Phong không đợi trả lời mà giật luôn laptop của Lục Tề Minh.
Lục Tề Minh liếc nhìn hộp cơm bên cạnh, khẽ nhếch cằm: “Cất hộp cơm đi, tôi không ăn. Cảm ơn.”
“Được rồi.” – Tống Thanh Phong hiểu ý anh ngại dùng “cơm tình yêu” của mình, đậy nắp hộp lại.
Xong xuôi lại hỏi: “Rốt cuộc tại sao cô gái đó lại không ưa anh?”
“Không biết.”
“Lãnh đạo thường dạy chúng ta phải biết tổng kết kinh nghiệm từ thất bại. Anh tự phân tích xem.”
Lục Tề Minh ngẩng mặt lên: “Cậu đang rảnh lắm à?”
Tống Thanh Phong chưa kịp hiểu, trả lời theo bản năng: “Tối nay á? Cũng không bận lắm.”
“Giao cậu nhiệm vụ.” – Giọng Lục Tề Minh bình thản, “Mang laptop của tôi về, kiểm tra lại toàn bộ dữ liệu.”
Tống Thanh Phong suýt sặc máu: “…Đội trưởng Lục, tôi đêm hôm mang lương thực đến mà anh đáp lễ bằng cách này sao? Đúng là trả thù trắng trợn!”
“Muốn trả thù thì đã không đưa số liệu.”
“…” – Tống Thanh Phong câm nín.
Thôi được. Có dữ liệu này coi như đứng trên vai người khổng lồ, chuyện nhỏ.
“Giao trước thứ Ba tuần sau.”
“Rõ!”
Tắt máy xong, hai người bàn thêm vài việc công tác rồi cùng rời văn phòng.
Tống Thanh Phong đã có gia đình, được phân nhà ở khu gia đình cạnh doanh trại, nhưng quy định trực ban không được rời khỏi đơn vị nên đành ở tạm ký túc xá như Lục Tề Minh.
Đến cửa ký túc xá, Tống Thanh Phong chỉnh lại tóc trước gương, nói: “Đội trưởng Lục, mai cắt tóc giúp tôi nhé. Cả tuần không ra ngoài, tóc mọc như cỏ dại rồi.”
“Tối mai tìm tôi.”
“Được rồi!”
Hai người chia tay về phòng.
Lục Tề Minh bật đèn, thay giày rửa tay, pha một gói mì tôm.
Trong lúc chờ mì chín, anh mở điện thoại.
Thời đại công nghệ, quân đội cũng dùng WeChat cho các nhóm công tác. Thỉnh thoảng thống kê nhân số hay báo cáo, mọi người đều dùng mật ngữ riêng trong nhóm.
Chỉ bàn công việc, không tán gẫu.
Lục Tề Minh mỗi tối đều kiểm tra nhóm để không bỏ sót thông tin.
Xem xong tin nhắn công tác, khi thoát ra, ánh mắt anh vô tình lướt qua một avatar sặc sỡ…
Nền hồng, hình vẽ tay một bé gái cưỡi heo con.
Lục Tề Minh nhìn avatar này vài giây, ngón tay lướt nhẹ mở trang cá nhân.
Dòng trạng thái: [Bảo hoa đào đừng nở nữa, xin cây phát tài nở giùm, cảm ơn.]
Kèm theo bức tranh Ngũ Lộ Tài Thần truyền thống Trung Hoa, uy nghi lộng lẫy.
Lục Tề Minh: “…”
Anh chú ý thời gian đăng bài – 6h chiều nay, ngay sau khi họ chia tay ở tiệm bánh.
Ba phút trôi qua.
Lục Tề Minh tắt màn hình, bình thản ăn mì.
Từ khi 18 tuổi thi vào học viện quân sự đến giờ, anh đã sống 14 năm trong môi trường quân ngũ. Mười bốn năm ấy như con dao hai lưỡi, rèn cho anh sự kiên cường, trung thành, dũng cảm, nhưng cũng khiến anh tách biệt với thế giới muôn màu bên ngoài.
Anh không khéo ăn nói, không biết cách cư xử với phái nữ, càng không biết phải làm sao để gây ấn tượng tốt ngay lần gặp đầu.
Đang ăn, chợt nghĩ tới điều gì, khóe môi Lục Tề Minh nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Chẳng trách cô ấy không coi trọng anh.
Một blogger trẻ trung xinh đẹp, hàng triệu fan hâm mộ, luôn tiếp xúc với những điều mới lạ nhất.
Nhìn anh chắc như nhìn một gã nhà quê lỗi thời.
*
Trương Tuyết Lan và Tiền Hải Sinh thời trẻ đều là những người yêu văn nghệ. Sau khi về hưu, hai người cùng nhau tham gia một đoàn hợp xướng trung niên để khuây khỏa tuổi già.
Đoàn hợp xướng trung niên này có tên đầy đủ là “Nam Thành Tịch Dương Hồng”, các thành viên có độ tuổi từ 48 đến 75. Trưởng đoàn là một cô đã nghỉ hưu từ ngân hàng.
Cô trưởng đoàn trước khi nghỉ hưu làm ở công đoàn ngân hàng nên rất giỏi tổ chức hoạt động tập thể. Từ khi thành lập đoàn hợp xướng, ngoài việc tổ chức cho mọi người luyện tập ở công viên mỗi tuần thì cô còn thỉnh thoảng tổ chức những chuyến du lịch để mọi người có thể ngắm cảnh non sông tươi đẹp của đất nước trong những năm tháng cuối đời.
Sáng sớm thứ Sáu, trời còn chưa sáng hẳn, Trương Tuyết Lan và Tiền Hải Sinh đã thu xếp hành lý xong xuôi chuẩn bị lên đường.
“Đa Đa, lần này bố mẹ đi khoảng hơn một tuần. Trong tủ lạnh có sủi cảo mẹ gói và một ít bò viên làm sẵn, con nhớ tự nấu ăn nhé.” Trương Tuyết Lan đẩy cửa phòng con gái, ân cần dặn dò, lo lắng cho con đến mức mệt cả lòng. “Đừng có mà suốt ngày ăn ngoài hàng quán, không tốt cho sức khỏe đâu. Nghe rõ chưa?”
Tiền Đa Đa vẫn còn mơ màng, ậm ừ đáp “vâng”, cánh tay thon thả từ trong chăn thò ra, vẫy vẫy hai cái. “Bố mẹ đi vui vẻ.”
Không lâu sau đó liền nghe thấy tiếng cửa lớn bị đóng lại, khẽ “cạch” một tiếng.
Tối qua ngủ cũng khá sớm nên Tiền Đa Đa ngáp một cái, cầm điện thoại lên xem giờ, thế là dậy luôn để tự làm bữa sáng cho mình.
Là một blogger ẩm thực, cô đương nhiên không thể bỏ qua bất kỳ nguyên liệu nào trong cuộc sống.
Rửa mặt qua loa, cô đặt hai chiếc máy ảnh DSLR vào bếp, điều chỉnh góc máy rồi bắt đầu quay.
Trộn bột, thái rau, bắc nồi, cho dầu.
Sau một loạt thao tác thành thục, món trứng chiên rau thơm ngon đã ra lò.
Tiền Đa Đa lại mang máy ảnh ra phòng ăn, quay cảnh mình ăn sáng.
Nửa tiếng sau, những đoạn video này đã được đóng gói và gửi vào hộp thư của đồng nghiệp làm dựng phim.
Dựng phim: 【Chị Tiền ơi, dựng theo phong cách video trước đây nhé?】
Tiền Đa Đa: 【Ừ ừ, anh Kiều vất vả rồi.】
Dựng phim: 【Dạ không sao ạ.】
Tuần này, công ty giao cho Tiền Đa Đa năm hợp đồng quảng cáo, ba video giới thiệu trải nghiệm quán ăn, một buổi phát sóng trực tiếp tại siêu thị thực phẩm tươi sống và một sự kiện cắt băng khánh thành cho một quán lẩu mới khai trương ở Nam Thành.
Các blogger nổi tiếng không cần phải đến văn phòng làm việc. Buổi sáng, Tiền Đa Đa ở nhà trao đổi trực tuyến với người dựng phim về việc chỉnh sửa video. Đến gần hai giờ chiều, cô mới thong thả đến công ty trang điểm, chuẩn bị cho việc quay video trải nghiệm quán ăn hôm nay.
Tiền Đa Đa từ nhỏ đã là một người rất có trách nhiệm. Từ khi trở thành blogger, cô luôn kiểm duyệt các hợp đồng quảng cáo một cách nghiêm ngặt.
Quán trà hôm nay đã liên hệ với nhóm của Tiền Đa Đa từ năm ngoái, mong muốn cô giúp quảng bá. Tiền Đa Đa thấy đồ ăn ở đây bình thường, giá cả lại hơi cao nên đã từ chối.
May mắn là chủ nhà hàng cũng biết lắng nghe, liên tục cải thiện món ăn và điều chỉnh giá cả theo những góp ý của nhóm Tiền Đa Đa. Cuối cùng, vào tháng Mười năm nay, hai bên đã ký kết hợp đồng hợp tác.
Sáu bảy giờ tối, Tiền Đa Đa cùng nhóm của mình đến quán trà.
Đúng vào giờ cao điểm, gần hai phần ba số bàn trong quán đã có khách, có vẻ không quá đông.
Sau khi quay xong cảnh quan nhà hàng, nhiếp ảnh gia vào bếp để ghi hình. Tiền Đa Đa và trợ lý ở lại phòng riêng, trao đổi kịch bản với người phụ trách nhà hàng.
Bên ngoài phòng riêng, mấy cô gái trẻ tụ tập lại, háo hức hỏi nhân viên phục vụ: “Người ở trong đó có phải là Tiền Đa Đa không?”
Nhân viên phục vụ gật đầu: “Vâng.”
“Oa! Lúc nãy ở cửa em đã thấy giống rồi!” Cô gái nhuộm tóc highlight phấn khích mở to mắt, nói với bạn: “Tuy chị ấy đeo kính râm trông rất kín đáo nhưng em vẫn nhận ra! Người thật còn xinh hơn trên video nữa đó…”
“Cạch”, nhiếp ảnh gia quay xong liền trở lại phòng riêng.
“Cô Tiền ơi, hình như bên ngoài có fan của cô.” Nhiếp ảnh gia uống một ngụm nước trà, nói đùa: “Xem ra sau này phải thuê vệ sĩ cho cô rồi.”
Tiền Đa Đa ngại ngùng cười, quay đầu nhỏ giọng nói với trợ lý: “Mấy món quà nhỏ tôi bảo cậu chuẩn bị, lát nữa ra ngoài phát cho mọi người nhé.”
“Vâng ạ.”
Chẳng mấy chốc, các món ăn được mang lên. Tiền Đa Đa vừa ăn vừa giới thiệu cảm nhận về hương vị món ăn trước ống kính.
Buổi quay tối nay diễn ra suôn sẻ.
Thấy đã đủ cảnh quay, nhiếp ảnh gia ra hiệu “OK” với Tiền Đa Đa. Tiền Đa Đa khẽ thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể thưởng thức đồ ăn một cách ngon lành.
Hơn tám giờ tối, bàn ăn đã vơi đi gần hết, Tiền Đa Đa đứng dậy đi vệ sinh ở bên ngoài phòng riêng.
Mấy người hâm mộ đang đợi ở cửa lập tức vây quanh xin chữ ký và chụp ảnh chung.
Tiền Đa Đa mỉm cười hợp tác suốt cả quá trình.
Vẫy tay chào tạm biệt người hâm mộ, cô một mình đi về phía nhà vệ sinh. Khi đi qua một hành lang hẹp dài, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói: “Tiền Đa Đa?”
Bước chân của Tiền Đa Đa khựng lại ngay lập tức.
Giọng nói này, dù là âm sắc trầm ấm hay ngữ điệu hơi nghi ngờ, đều vô cùng quen thuộc.
Cô nhanh chóng quay đầu lại.
Cách đó vài bước chân là một bóng người cao lớn, dáng vẻ thẳng tắp và nghiêm nghị, giống như một cây bạch dương sừng sững dưới ánh đèn.
Trong quán bật điều hòa ấm áp nên anh không còn mặc bộ đồ đen như lần trước nữa. Chiếc áo sơ mi màu nhạt dường như được thiết kế theo kiểu cũ kết hợp với quần kaki màu nâu đậm và giày thể thao trắng, trông anh có thêm vẻ sạch sẽ và mạnh mẽ của chàng trai trẻ.
“Lục tiên sinh?” Đôi mắt sáng ngời của Tiền Đa Đa ánh lên vẻ ngạc nhiên trước cuộc gặp gỡ kỳ diệu này, khóe môi cô cong lên, “Sao anh lại ở đây?”
Nhìn thấy nụ cười dịu dàng quyến rũ của cô gái, Lục Tề Minh không hiểu sao lại cảm thấy một chút nóng nảy từ sâu bên trong.
“Mấy đồng nghiệp cũ đến Nam Thành công tác nên hẹn nhau ăn ở đây.” Đôi mắt lạnh lùng của Lục Tề Minh nhìn cô, không biết có phải anh ảo giác không mà giọng nói nghe khàn khàn hơn một chút.
“Ồ, trùng hợp thật, hôm nay tôi có công việc ở đây.” Tiền Đa Đa nói.
Thái độ tự nhiên phóng khoáng của cô vô hình khiến những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng anh trở nên có phần lố bịch.
Lục Tề Minh hỏi: “Cô ăn tối chưa?”
“Ăn rồi ạ.” Tiền Đa Đa đang vội giải quyết nỗi buồn nên không kịp nói chuyện nhiều với anh, liền nói tiếp: “Vậy Lục tiên sinh cứ bận nhé, tạm biệt.”
Nói xong, cô cũng không định đợi đối phương trả lời mà định rời đi.
Ai ngờ đúng lúc này, Lục Tề Minh lại lên tiếng. Anh lại gọi cô: “Tiền tiểu thư.”
Khí chất độc đáo của quân nhân trên người Lục Tề Minh rất áp bức, Tiền Đa Đa có chút không dám nhìn thẳng vào mắt anh nhưng vẫn đứng lại, thái độ ôn hòa thân thiện: “Anh nói đi ạ.”
“Nếu có thể…” Sau câu nói này, Lục Tề Minh nhìn cô chăm chú, dừng lại một lát rồi hỏi: “Tôi và cô, có thể tiếp xúc thêm một thời gian nữa không?”