Ngoài Tamir và Laila, khu doanh trại Zaaman còn có bảy, tám đứa trẻ tị nạn khác.
Để tiện cho các bác sĩ quân y thăm khám sức khỏe và tư vấn tâm lý hàng ngày, các em được bố trí ở một căn nhà nhỏ màu trắng riêng biệt, sống cùng với các bác sĩ và y tá của đội y tế.
Đêm đầu tiên vừa vào doanh trại, môi trường quân sự hóa hoàn toàn cùng những gương mặt xa lạ khiến Tamir và Laila vô cùng căng thẳng.
Hai anh em run rẩy ôm chặt lấy nhau, cuộn tròn trong căn phòng sạch sẽ, ngăn nắp, cho đến gần sáng mới dựa vào nhau mà mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, một nữ y tá da đen mặc đồng phục gõ cửa phòng hai đứa trẻ.
Giống như những người lính gìn giữ hòa bình, đội ngũ y bác sĩ ở đây cũng đến từ khắp nơi trên thế giới. Mọi người thường dùng tiếng Anh để giao tiếp, chỉ một số ít biết tiếng Ả Rập.
Và người y tá da đen này nằm trong số đó.
“Tamir, Laila?” Angeli mũm mĩm có giọng nói nhẹ nhàng, cô nói qua cánh cửa: “Trời sáng rồi các cục cưng, đến giờ ăn sáng rồi.”
Giọng nói vừa dứt, khoảng nửa phút sau, cánh cửa kẽo kẹt mở ra từ bên trong.
Trong doanh trại có sẵn nước nóng.
Tối qua, sau khi được Lục Tề Minh và Tiền Đa Đa cùng mọi người đưa về doanh trại, Tamir đã vui vẻ tắm nước nóng cho mình và em gái, sau đó thay quần áo sạch sẽ mà đội gìn giữ hòa bình đã chuẩn bị cho hai anh em.
Lúc này, cậu bé có làn da sẫm màu, tóc xoăn bồng bềnh, băng gạc che mắt trái cũng đã được thay mới. Cả người cậu trông sạch sẽ, sảng khoái và tinh thần cũng tốt hơn hôm qua.
Tuy nhiên, cuộc sống tị nạn nay đây mai đó đã khiến tâm lý Tamir luôn ở trong trạng thái sợ hãi và cảnh giác.
Nhìn nữ y tá với nụ cười dịu dàng trước mặt, Tamir không hề cảm thấy an toàn hay thoải mái. Cậu hé cửa một khe nhỏ, con mắt phải màu xám xanh nhìn qua khe cửa vào Angeli, trên mặt không có chút biểu cảm nào, cứ như một chú nhím con xù hết gai nhọn.
“Sao vậy cưng?” Nhận thấy sự cảnh giác của cậu bé, Angeli nới rộng nụ cười, cố gắng để mình trông thân thiện hơn: “Chưa ngủ đủ giấc à, muốn tiếp tục nằm lì trên giường phải không?”
Chốc lát sau, có lẽ là vì nhận ra nữ y tá này thực sự không có ác ý, Tamir mấp máy môi vài cái, rồi nặn ra mấy âm: “Bữa sáng… bữa sáng lấy ở đâu ạ?”
“Không cần lấy đâu, ở đây có nhà ăn,” Angeli dịu dàng nói, “Dẫn em gái con theo, đi theo cô, cô sẽ dẫn hai đứa đến nhà ăn ăn sáng.”
Tamir có vẻ ngạc nhiên: “Cô muốn cháu và em gái cháu… đến nhà ăn ạ?”
“Đúng vậy,” Angeli gật đầu.
Tamir im lặng.
Kể từ khi chiến tranh nổ ra, cậu và Laila chưa bao giờ được vào nhà ăn, cũng chưa bao giờ được ăn một bữa no bình thường.
Ngay cả trong trại tị nạn chính thức có điều kiện tốt hơn, mỗi ngày chúng cũng chỉ nhận được vài miếng bánh mì khô, một quả trứng và một chai nước. Số thức ăn chỉ đủ để tạm no bụng ấy cũng thường xuyên bị những đứa trẻ lớn hơn trong trại tị nạn cướp mất.
Sau một khoảnh khắc im lặng, Tamir quay đầu, nhìn em gái vẫn đang say ngủ trong phòng.
Laila với thân hình bé nhỏ cuộn tròn trên chiếc giường sạch sẽ, gầy gò, yếu ớt, như một mảnh giấy có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Lông mi dài rậm ướt đẫm, khóe mắt còn vương vệt nước.
“Nhưng mà…” Tamir ngập ngừng nói, “Laila sợ những nơi đông người, sợ những âm thanh ồn ào. Trong nhà ăn, có phải rất nhiều người không ạ?”
“À, đúng là vậy,” Angeli gặp khó khăn.
Nhưng ngay sau đó, cô Angeli tốt bụng lại nở nụ cười tươi tắn, đưa ra giải pháp cho Tamir: “Vậy thế này nhé. Cô sẽ vào nhà ăn, lấy đồ ăn cho con và em gái con. Hôm nay bữa sáng ở đây có sốt đậu gà, bánh mì dẹt, rồi cà tím nghiền và salad nữa, hai đứa muốn ăn gì nào?”
Đối với một đứa trẻ đã trải qua thời gian dài đói khát, những món ăn phong phú và ngon lành này, chỉ nghe tên thôi cũng đủ khiến tuyến nước bọt của Tamir tiết ra.
Cậu khẽ nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Thứ gì cũng được ạ.”
Thứ gì cũng được, miễn là no bụng, bánh mì dẹt hay cà tím nghiền, salad, sao cũng được.
“Được rồi, vậy con chờ cô một lát nhé.” Nói xong, Angeli quay người rời đi.
Nữ y tá da đen vừa đi khỏi, Tamir liền không chậm trễ một giây nào, nhanh chóng đóng sập cánh cửa phòng. Trong phòng, tấm rèm chống sáng kéo kín mít.
Trở lại với môi trường tối tăm và kín mít, thần kinh căng thẳng của Tamir mới hơi thả lỏng. Cậu thở phào nhẹ nhõm, lê bước về phía giường, cúi người đắp lại chăn cho em gái đang đạp chăn ra.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên bên ngoài. Tamir nhíu mày.
Thực ra, vừa nãy cậu đã nói dối y tá. Không chỉ có em gái cậu sợ đám đông và tiếng ồn, mà cậu cũng sợ đám đông và âm thanh tương tự. Sợ đến mức thậm chí là căm ghét.
Tamir không muốn nói chuyện với bất kỳ ai nữa. Hành vi giao tiếp bình thường giữa những người bình thường này, đối với cậu lại là một gánh nặng lớn. Chỉ có các vị thần mới biết, dù không nói chuyện, chỉ cần tiếp xúc ánh mắt với những người xa lạ đó, cậu cũng sẽ hoảng sợ từ trong ra ngoài, run rẩy không ngừng.
Tamir không muốn mở cửa, nhưng cậu không quên tình cảnh hiện tại của mình. Cậu đang ở trong doanh trại của lực lượng gìn giữ hòa bình. Vị sĩ quan Trung Quốc cao lớn, vĩ đại, lạnh lùng như một cồn cát lớn đã cứu cậu và em gái ở chợ ngày hôm qua.
Dựa vào hành động này, cậu có thể tạm thời xác định đối phương là người tốt. Chính vị sĩ quan đó đã đưa cậu và em gái vào doanh trại này, cho họ một nơi nương tựa tạm thời.
Tamir biết cậu không có quyền từ chối vị sĩ quan đó, cũng không có quyền từ chối những người lớn khác bên cạnh vị sĩ quan.
Hỏi han, nói chuyện, thậm chí là ép cậu ra ngoài phơi nắng gì đó… đều không thể từ chối. Nghĩ đến đây, sự bất an và bực bội trong lòng Tamir càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đừng nói với cậu rằng phơi nắng tốt cho sức khỏe. Và cũng đừng bao giờ đến thuyết giáo cậu, nói rằng “Dù quê hương của các con đã bị phá hủy, nhưng các con phải mạnh mẽ, phải tin rằng mình vẫn có một tương lai tươi sáng rực rỡ.” Tamir đã chán ngấy những lý lẽ lớn lao được tô vẽ vàng son đó rồi.
Tương lai ở đâu?
Quốc gia của cậu bé sắp diệt vong rồi, người Afra còn lại bao nhiêu?
Nói chuyện “tương lai” với một người đã mất nước mất nhà thì chẳng bằng đưa cho cậu bé thêm vài miếng bánh mì nướng giòn rụm, béo ngậy…
Một lát sau, Tamir đưa tay vỗ vỗ vào khuôn mặt hơi cứng đờ rồi trở lại bên cửa, mở tung cánh cửa ra.
Bên ngoài nhà đứng hai bóng người, một cao một thấp. Người cao là một người đàn ông. Anh có thân hình vạm vỡ và tinh nhuệ, đôi tay và đôi chân đều rất dài, không còn là bộ đồ áo thun quần dài như khi gặp mặt hôm qua nữa. Thay vào đó, anh đã mặc một bộ quân phục hoàn chỉnh.
Thực ra, Tamir giờ đây rất sợ hãi khi nhìn thấy những người mặc quân phục. Ngay cả khi bộ quân phục này có in biểu tượng Liên Hợp Quốc, tượng trưng cho hòa bình và sự bảo vệ. Huống chi người đàn ông này lại cao lớn đến vậy, ngũ quan sắc sảo, ánh mắt trầm buồn nhưng mạnh mẽ. Khi anh ấy nhìn tới mà không biểu cảm gì, thật khiến người ta không khỏi rùng mình.
“…” Tamir không dám nhìn lâu vị sĩ quan này, cậu nhanh chóng chuyển ánh mắt sang bóng người thấp hơn.
So với người đàn ông lạnh lùng mặc quân phục, cô gái trẻ trước mắt mang lại cảm giác thoải mái hơn gấp vạn lần cho Tamir.
Tóc cô màu hạt thông, bồng bềnh mềm mại như những đám mây nhẹ, cô mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng ngà, trông giản dị và thoải mái.
Khuôn mặt người phương Đông có lợi thế về gen tự nhiên, dịu dàng hơn người phương Tây, tinh tế hơn người Trung Đông. Thêm vào đó, đôi mắt cô tròn và to, ánh mắt luôn trong veo, dịu dàng. Sự dịu dàng và ấm áp hoàn toàn tự nhiên, không hề giả tạo này, thậm chí khiến Tamir thoáng chút mơ hồ.
Cậu bé nhớ đến mẹ. Đã bao lâu rồi cậu chưa gặp mẹ? Ba tháng? Bốn tháng?
Chiến tranh đã phá hủy thế giới nhỏ bé chưa kịp trưởng thành của cậu, khiến mọi thứ ngừng lại, khiến thời gian trở nên hỗn loạn. Một cách rất kỳ lạ nhưng dường như lại rất tự nhiên, Tamir muốn ăn món Kunafa mẹ làm.
Tamir nhìn Tiền Đa Đa bằng con mắt phải màu xám xanh duy nhất của mình, nhất thời ngây người.
“Chào buổi sáng, bạn nhỏ.”
Nhìn ánh mắt mơ màng của đứa trẻ, mũi Tiền Đa Đa cay cay, lòng cô nặng trĩu. Nhưng cô vẫn nhếch môi, nở một nụ cười dịu dàng và ấm áp với Tamir: “Đêm qua con ngủ có ngon không?”
Tamir ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì.
Tiền Đa Đa chợt nhận ra, cô vô thức kéo tay áo người đàn ông bên cạnh, khẽ nhắc: “Anh không phải biết tiếng Ả Rập sao. Giúp em dịch cho cậu bé đi.”
Lục Tề Minh liền khẽ di chuyển, khụy một chân xuống nửa quỳ, nhìn Tamir rồi lặp lại lời của Tiền Đa Đa bằng tiếng Ả Rập.
Thân hình gầy yếu của Tamir rụt lại sau cánh cửa. Mấy giây sau, cậu bé khẽ nặn ra một câu bằng tiếng địa phương.
Tiền Đa Đa nghe xong cũng ngồi xổm xuống, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn chằm chằm vào Lục Tề Minh, cô chăm chú chờ “phiên dịch viên” lên tiếng.
Ánh mắt cô gái nhìn thẳng vào anh không che đậy gì, dường như mang theo cả hơi ấm. Không biết là do nhiệt độ ban ngày quá cao, ánh nắng mặt trời làm cơ thể nóng bừng hay vì lý do nào khác mà trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cổ họng Lục Tề Minh bỗng thấy khô khốc.
Vành tai anh ửng hồng một chút không đáng kể, anh im lặng nửa giây rồi nói: “Cậu bé nói không ngủ được, em gái đã khóc suốt cả đêm.”
Nhận được câu trả lời này, tim Tiền Đa Đa thắt lại, lông mày cô khẽ nhíu. Tối qua cô đã hát ru cho hai đứa nhỏ đến hơn hai giờ sáng, lúc đó, tâm trạng của Laila đã ổn định hơn rất nhiều, trông bé mệt mỏi đến mức sắp ngủ gật. Vậy mà sao lại khóc cả đêm?
Tiền Đa Đa: “Hôm qua em ở bên Laila hát cho bé nghe, bé trông khá ổn định mà, sau đó có chuyện gì xảy ra khiến bé bị kích động vậy?”
Lục Tề Minh nhắc lại bằng tiếng Ả Rập.
Lông mi mắt phải của Tamir cụp xuống một chút, cậu bé khẽ đáp: “Laila hồi còn bé tí thích nhất là nghe mẹ hát. Hôm qua cô hát đã an ủi bé nên bé mới ổn định. Sau khi cô đi, bé bị tiếng gió bên ngoài làm giật mình, thế là lại khóc òa lên.”
Nghe Lục Tề Minh kể lại, lông mày Tiền Đa Đa lập tức nhíu chặt hơn. Cô đứng thẳng dậy, nhẹ nhàng nhìn vào khe cửa. Chỉ thấy trong phòng ánh sáng lờ mờ, cô bé nằm nghiêng trên giường đơn, thân hình gầy gò co lại thành hình tôm nhỏ xíu, ôm chặt một chiếc gối. Ngay cả trong giấc mơ cũng vô thức nhíu mày, nước mắt vẫn còn đọng lại.
Tiền Đa Đa lặng lẽ nhìn Laila một lúc rồi liếc sang, giọng nói cô hạ thấp hơn: “Cứ để em gái con ngủ thêm một lát đi.”
Tamir gật đầu.
Tiền Đa Đa lại nhìn sang cậu bé, ánh mắt lướt qua người cậu bé một vòng, cô quan tâm hỏi: “Con đã ăn sáng chưa?”
Lần này, khuôn mặt Lục Tề Minh bình thản, anh trực tiếp trả lời cô: “Trên đường đến đây, Angeli đã gọi điện cho tôi. Angeli nói em gái của đứa trẻ này sợ đám đông và tiếng ồn nên không thể đến căng tin. Cô ấy sẽ mang thức ăn đến.”
Tối qua khi đưa Tamir và Laila về, Tiền Đa Đa đã gặp Angeli. Nghe Lục Tề Minh nói xong, cô lập tức nhớ ra đó là một nữ y tá người Pháp, cánh tay mũm mĩm, da đen và răng trắng, rất thân thiện và nhiệt tình.
Tiền Đa Đa lại dịu dàng hỏi Tamir: “Bụng con đói chưa?”
Tamir theo phản xạ lắc đầu. Một hai giây sau, cậu bé lại ngập ngừng gật đầu.
Nói không đói là nói dối. Hôm qua sau khi đến doanh trại, vị sĩ quan Trung Quốc này đã cho cậu và em gái rất nhiều thức ăn, nhưng lúc đó cậu vừa căng thẳng vừa sợ hãi, không có cảm giác thèm ăn, chỉ ăn vội vàng vài miếng thịt nướng và vài miếng bánh.
Giờ đây sau một đêm, trạng thái tinh thần đã hơi thả lỏng, cảm giác đói bụng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Thấy cậu bé nhỏ nhắn đáng yêu cuối cùng cũng thừa nhận, Tiền Đa Đa cong mắt, cúi đầu lục tìm trong túi đồ ăn rồi lấy ra vài chiếc bánh tuyết hoa. Cô đưa những chiếc bánh này cho cậu bé.
Tamir biết cô gái trẻ này là người tốt. Thế nhưng, sự cảnh giác tiềm ẩn trong tiềm thức sẽ không biến mất chỉ sau hai lần gặp mặt.
Cậu cúi đầu, không đưa tay ra nhận. Nhưng với sự tò mò vốn có của trẻ thơ, cậu bé hé mắt nhìn trộm, chăm chú nhìn những thứ trên tay cô gái trẻ.
Những khối bánh màu trắng sữa được đóng gói riêng trong túi trong suốt in hoa văn nhỏ. Mỗi chiếc túi nhỏ đều được niêm phong kín mít, không ngửi thấy mùi gì.
Nhưng… trông ngon mắt quá. Đây là gì vậy? Cậu bé chưa bao giờ thấy.
“Đây là bánh tuyết hoa, một loại bánh truyền thống của Trung Quốc bọn cô,” Tiền Đa Đa nhận ra sự nghi hoặc trong mắt cậu bé, cô cười nhẹ, “Là do cô tự tay làm, tặng cho con và em gái con ăn.”
Con mắt phải màu xám xanh của Tamir chớp một cái, cậu chờ một lúc, không nghe thấy tiếng bước tiếp theo. Cậu bé theo bản năng quay đầu ngẩng cổ, nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh cô gái.
Dù… vị sĩ quan Trung Quốc này thực sự trông uy nghiêm và lạnh lùng khiến cậu không dám nhìn thẳng. Nhưng anh ấy không phải đến để làm phiên dịch sao? Cậu muốn biết cô ấy đang nói gì.
Gặp phải ánh mắt vừa nhút nhát vừa ẩn chứa sự mong đợi của cậu bé, Lục Tề Minh khẽ nhếch lông mày rồi nói bằng tiếng Ả Rập: “Đây là một loại bánh truyền thống do cô ấy tự tay làm. Tên là bánh quy tuyết hoa.”
Bánh quy hình bông tuyết ư? Cậu bé lớn lên ở sa mạc, chưa bao giờ nhìn thấy tuyết.
Tamir không khỏi nảy sinh chút tò mò. Cậu nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh tuyết hoa nhưng vẫn không đưa tay ra nhận.
Tiền Đa Đa thấy vậy, cô bèn xé toạc bao bì giúp cậu bé. Mùi sữa thơm lừng thoang thoảng bay ra, từng chút một ngọt ngào, quyến rũ vị giác của một đứa trẻ chín tuổi.
Chẳng bao lâu sau, Tamir thầm hít sâu một hơi, cuối cùng cũng ngập ngừng, rất chậm rãi đưa tay ra, nhận lấy chiếc bánh tuyết hoa từ tay Tiền Đa Đa.
Cậu bé cắn một miếng.
Ngay lập tức, con mắt phải màu xám mờ của cậu bé sáng lên một tia sáng – trên đời này lại có món ăn ngon đến thế ư?
Thực sự quá ngon!
Đối diện, Tiền Đa Đa khom người, mỉm cười ngắm nghía biểu cảm của cậu bé, cô hỏi: “Ngon không con?”
Tamir khẽ gật đầu.
Lúc này, dù cử chỉ của cậu bé vẫn còn hơi gượng gạo và biểu cảm trên khuôn mặt vẫn có chút không tự nhiên, nhưng cậu đã rõ ràng thả lỏng hơn.
Ăn món bánh truyền thống của Trung Quốc trong tay, Tamir bỗng cảm thấy một niềm vui chưa từng có.
Bánh tuyết hoa do cô gái Trung Quốc này làm rất ngọt, và cảm giác ngọt ngào, béo ngậy này thực sự có chút giống món Kunafa mẹ cậu làm.
Vậy nên cậu có thể tạm thời giả vờ… mẹ đang ở bên cạnh mình.
*
Sáng hôm đó, Tamir ăn liền ba chiếc bánh tuyết hoa. Khi cậu bé còn muốn ăn chiếc thứ tư, một tiếng khóc nức nở, non nớt vang lên từ trong phòng.
Laila đã tỉnh giấc.
Cô bé ba tuổi này chưa có nhiều khái niệm về chiến tranh, về cái chết. Giống như tất cả những đứa trẻ nhỏ trên thế giới, khi thức dậy vào buổi sáng, điều đầu tiên cô bé làm là tìm mẹ.
Nghe thấy tiếng khóc của em gái, Tamir lập tức không màng đến việc ăn uống nữa.
Cậu bé vội vã chạy vào phòng, ôm em gái đang nằm trên giường vào lòng, một tay ôm chặt em, một tay vỗ nhẹ lưng em, miệng còn khẽ ngân nga một bài đồng dao quê hương.
Nhìn hai anh em dựa vào nhau, mắt Tiền Đa Đa đỏ hoe.
Trong những ngày không có bố mẹ ở bên, Tamir đã cố gắng bắt chước hình ảnh của bố và mẹ để chăm sóc em gái nhỏ. Nhưng đứa trẻ này cũng mới chín tuổi thôi mà.
Đúng lúc này, Angeli bưng hai khay đầy thức ăn quay trở lại.
Thấy Lục Tề Minh và Tiền Đa Đa, cô gái da đen ngây người một lúc rồi chào hỏi hai người.
Sau khi chào hỏi Angeli vài câu, Tiền Đa Đa liếc nhìn những khay thức ăn trên bàn rồi cô lập tức bước đến bên giường, dịu dàng nói với Tamir: “Con ăn sáng trước đi.”
Tamir lắc đầu: “Em gái cháu vẫn đang khóc.”
“Cô biết hát rất nhiều bài đồng dao” Tiền Đa Đa nói, “Để cô thử xem sao.”
Tamir hiểu ý cô, do dự hai giây rồi từ từ ngẩng mắt lên.
Bóng dáng cô gái trẻ ngập trong ánh nắng ngoài cửa sổ, mái tóc suôn mượt, ánh mắt dịu dàng, cả người toát lên vẻ rạng rỡ như gió xuân ấm áp.
Một lúc lâu, sau nhiều lần do dự, cậu bé bế cô em gái vẫn đang khóc không ngừng sang cho cô.
Bé Laila khóc như một chú mèo con, nước mắt và nước mũi lem luốc cả khuôn mặt. Thấy Tiền Đa Đa, bé đầu tiên vùng vẫy kháng cự, nhưng khi nghe một giọng hát nhẹ nhàng, êm dịu phát ra từ miệng Tiền Đa Đa, bé dần dần yên lặng lại.
Phát âm lạ lùng, từ ngữ không hiểu, nhưng giai điệu và giọng hát lại dịu dàng đến khó tin. Bé Laila chớp chớp đôi mắt to đỏ hoe vì khóc, ánh mắt dần chuyển từ hoảng sợ sang tò mò, bé cắn ngón tay nhìn Tiền Đa Đa.
Tiền Đa Đa hát bài đồng dao “Hoa Lupin”.
“Sao trên trời không nói năng gì/ Bé dưới đất nhớ mẹ khôn nguôi…”
“Vườn chè quê hoa nở ngút ngàn/ Trái tim mẹ ở tận chân trời…”
Gió sa mạc nhẹ nhàng thổi qua, cả thế giới dường như tĩnh lặng. Chỉ có tiếng hát của cô gái trẻ được gió cuốn bay lên trời, bay đến nơi xa xôi không thể với tới.
Lục Tề Minh dựa vào tường, nhìn cô gái đang ôm đứa trẻ, khẽ ngân nga, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm.
Một lúc sau.
Bài hát kết thúc, bé Laila cuối cùng cũng yên lặng lại, bé há miệng nhỏ xinh, ngoan ngoãn ăn salad và bánh mì nướng mà anh trai đút.
Tiền Đa Đa ngồi cạnh bàn, chống cằm chăm chú nhìn hai anh em nhỏ bé ăn uống.
Cô gái xinh đẹp, ngũ quan đặc biệt rạng rỡ, nhanh chóng khiến cậu bé có chút ngượng ngùng. Tamir ngừng động tác ăn bánh mì nướng một chút, cẩn thận liếc cô một cái: “Cô… cô tại sao cứ nhìn bọn cháu vậy?”
Nói xong, cô gái trẻ lộ vẻ bối rối.
Tamir im lặng.
Ngay lập tức, cả cậu bé và cô gái đồng thời quay đầu lại, háo hức nhìn người đàn ông mặc quân phục thẳng thớm phía sau.
Tư thế đứng của Lục Tề Minh có chút thờ ơ.
Đối mặt với hai ánh mắt, anh nói: “Cậu bé hỏi em, tại sao em cứ nhìn cậu ấy và em gái vậy.”
“Ồ, em chỉ sợ chúng không ăn no thôi.”
Tiền Đa Đa cong khóe môi, nói với Lục Tề Minh: “Anh giúp em hỏi chúng xem đã ăn no chưa? Có muốn ăn gì khác không?”
Lục Tề Minh làm theo lời và hỏi.
Tamir cúi đầu suy nghĩ vài giây, rồi nặn ra một câu.
Tiền Đa Đa: “Tamir nói gì?”
“Cậu bé muốn ăn Kunafa,” Lục Tề Minh nói với vẻ mặt bình thản, nhưng đôi mắt đen lại chứa đựng một sự u ám sâu thẳm. Anh im lặng nửa giây rồi nói tiếp, “Cậu bé nói, trước đây mẹ thường làm cho cậu ấy ăn.”
*
Tamir và Laila vừa đến doanh trại, đội y tế đã chuẩn bị thực hiện một cuộc kiểm tra sức khỏe toàn diện cho hai đứa trẻ.
Sau bữa sáng, Tiền Đa Đa vốn định nán lại trò chuyện với các em, nhưng Yuna và Farouk lại tìm đến. Hai người nói với cô rằng bộ phim tài liệu sắp khởi quay, và hôm nay họ sẽ họp để chốt một số chi tiết về nội dung.
Tiền Đa Đa đành phải rời đi trước, đi cùng Yuna và Farouk đến tòa nhà của đài truyền hình. Sau đó, suốt hơn một tuần liên tục, Tiền Đa Đa ban ngày bận rộn với công việc khởi quay bộ phim tài liệu. Tối về doanh trại Zaaman, cô lại dành thời gian dỗ bé Laila ngủ.
Cô bé rất thích giọng hát của Tiền Đa Đa.
Đôi khi, trước khi chìm vào giấc ngủ khi nghe hát ru, bé còn mỉm cười với Tiền Đa Đa. Nụ cười quý giá và hiếm hoi của đứa trẻ luôn khiến Tiền Đa Đa vô cùng xúc động.
Vào ngày thứ mười hai Tiền Đa Đa đến Mali, bác sĩ tâm lý đã đi công tác nhiều ngày cuối cùng cũng trở về đội.
Chiều tối hôm đó, sau khi quay xong cảnh đường phố cho bộ phim tài liệu, việc đầu tiên Tiền Đa Đa làm khi về ký túc xá là lấy điện thoại ra và nhắn tin cho bạn trai cũ của cô.
Tiền Đa Đa: [Đội trưởng Lục, xin hỏi anh bây giờ có bận không?]
Chỉ chưa đầy nửa phút, tin nhắn trả lời của anh đã hiện lên: [Không bận.]
Tiền Đa Đa chớp mắt, rồi đi thẳng vào vấn đề: [Dạo gần đây các anh liên tục kiểm tra sức khỏe cho Tamir và Laila, tình hình thế nào rồi? Sức khỏe của chúng có ổn không?]
Lục Tề Minh: [Các báo cáo đã có hết rồi.]
Lục Tề Minh: [Em quan tâm thì có thể trực tiếp xem qua.]
Tiền Đa Đa vội vàng trả lời: [Mấy cái báo cáo đó bây giờ ở đâu thế? Bên đội y tế hả? Em nên tìm ai, có cần liên hệ với y tá Angeli không?]
Lục Tề Minh: [Báo cáo ở chỗ tôi.]
Ở phía bên này điện thoại, Tiền Đa Đa cảm thấy một chút gì đó khác lạ trong lòng.
Cô khẽ mím môi, do dự một lát, rồi gõ chữ: [Đội trưởng Lục bây giờ đang ở đâu, nếu tiện thì em đến lấy.]
Lục Tề Minh: [Không cần.]
Lục Tề Minh: [Tôi sẽ đến ngay.]
*
Nhận được hai tin nhắn cuối cùng của người đàn ông, Tiền Đa Đa không trả lời nữa, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Vừa rửa tay xong, một tiếng gõ cửa “cộc cộc” vang lên. Tiền Đa Đa ngây người, lòng đầy nghi hoặc bước đến bên cửa hỏi dò: “Ai đó?”
“Là tôi.” Một giọng nói trầm thấp vọng vào từ bên ngoài.
Chất giọng như ngọc, trầm ổn như nước lặng, quen thuộc không thể quen thuộc hơn.
Tiền Đa Đa ngay lập tức kinh ngạc—anh nói sẽ đến ngay, cô tưởng ít nhất cũng phải mười mấy, hai mươi phút nữa… Sao mà nhanh vậy chứ?
Người đàn ông này biết bay sao?
Trong lòng cô miên man suy nghĩ, Tiền Đa Đa đưa tay ra, mở cửa phòng.
Lúc này đã hơn bảy giờ tối.
Đúng lúc hoàng hôn buông xuống, màn đêm dần buông, gió cát khẽ rít, cả doanh trại Zaaman chìm trong một màn sương xanh thẫm.
Lục Tề Minh xuất hiện ngoài cửa.
Có lẽ do đèn hành lang quá tối và trời cũng đã chạng vạng, bộ quân phục rằn ri sa mạc của anh trông rất tối, gần như không thể nhìn rõ những đường vân cứng cáp trên đó.
“…Anh.”
Tiền Đa Đa hắng giọng, ngay trước khi đối diện với đôi mắt đen lạnh lùng ấy, cô chuyển ánh mắt đi chỗ khác, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể, nói: “Đến nhanh vậy, vừa nãy anh ở gần khu ký túc xá nữ sao?”
Lục Tề Minh: “Không phải.”
Lục Tề Minh lại nói: “Chạy bộ đến.”
Mí mắt Tiền Đa Đa khẽ run lên, sau đó cô chân thành nói với anh: “Ban ngày quay ngoại cảnh, các anh theo đoàn làm phim chạy khắp thành phố đã rất vất vả rồi… Việc này không quá gấp gáp, anh không cần phải vội vàng như vậy.”
Anh bình tĩnh nhìn cô, nói: “Vì tôi không muốn em phải đợi nữa.”
Câu nói này bề ngoài nghe có vẻ bình thường, nhưng nếu phân tích kỹ lại dường như mang theo một hàm ý sâu xa nào đó.
Tim Tiền Đa Đa thắt lại, cô không biết phải đáp lời anh như thế nào, chỉ đành nhìn xuống tập giấy trắng anh đang cầm trong tay.
“Đây là tất cả báo cáo kiểm tra trong thời gian này sao?” Cô hỏi.
Lục Tề Minh gật đầu, đưa tập báo cáo cho cô.
Tiền Đa Đa đưa tay nhận lấy, cúi xuống định xem thì chợt nhớ ra điều gì đó, rồi dừng lại. Sau đó cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, ngập ngừng nói: “Em xem xong báo cáo sẽ trả lại anh, anh vào trong đợi đi.”
Cô đâu có quên, Lý Tiểu Thiên ở ngay phòng bên cạnh.
Cô nàng đó rất thích buôn chuyện.
Nếu lát nữa cô ấy mở cửa ra, phát hiện người này đang đứng trước cửa phòng mình, chắc chắn sau đó sẽ bám riết lấy cô mà hỏi han đủ điều.
Tiền Đa Đa không muốn mất công giải thích, cô dứt khoát đưa vị Phật lớn này vào phòng.
“Cạch”, cửa phòng đóng lại.
Tiền Đa Đa nắm tay nắm cửa, thầm hít sâu một hơi để bình tĩnh lại.
Quay đầu nhìn lại, Lục Tề Minh với bờ vai rộng, eo thon, dáng người cao lớn. Vào phòng xong anh cũng không tự tìm chỗ ngồi, cứ đứng thẳng tắp bên cạnh bàn học nhìn cô.
Thân hình và khí chất của anh ấy, gây áp lực lên người và cả không gian. Một năm chiến trường khói lửa đã tăng thêm cho anh ấy vài phần sát khí, dù không làm gì, không nói gì, cảm giác xâm chiếm vẫn mạnh mẽ đến kinh người.
Ban ngày quay ngoại cảnh, xung quanh có rất nhiều đồng nghiệp của Tiền Đa Đa, cộng thêm tổ đặc nhiệm ngoài Lục Tề Minh còn có Isabella và những người khác, cô tập trung vào công việc nên không cảm thấy quá khó chịu.
Thế nhưng khi đối mặt gần gũi như thế này, Tiền Đa Đa lại cảm thấy vành tai nóng bừng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, trong lòng cũng dâng lên chút hoảng loạn.
Cô chỉ đành cố giữ bình tĩnh vuốt tóc rồi nói với Lục Tề Minh: “Anh cứ tự nhiên ngồi đi.”
Người đàn ông nghe vậy ngoan ngoãn cúi người ngồi xuống.
Thấy người này dù vẫn luôn nhìn thẳng vào mình, nhưng ánh mắt trầm tĩnh, vẻ mặt điềm đạm, trông có vẻ khá ngoan, sự căng thẳng trong lòng Tiền Đa Đa hơi dịu xuống.
Sau đó cô buộc mình không chú ý đến anh nữa mà tập trung vào tập báo cáo kiểm tra trong tay.
Báo cáo hoàn toàn bằng tiếng Anh, nhìn không trực quan bằng tiếng Trung, hơn nữa còn có rất nhiều thuật ngữ y học chuyên ngành.
Trình độ tiếng Anh của Tiền Đa Đa chỉ đủ để giao tiếp hàng ngày với người nước ngoài. Về mặt y học, cô hoàn toàn không hiểu gì.
“Cái này…” Tiền Đa Đa ngẩng đầu lên, có chút lúng túng nhìn Lục Tề Minh: “Cái này viết gì vậy? Đội trưởng Lục, em không hiểu.”
Từ lúc Tiền Đa Đa mở cửa cho đến giờ, ánh mắt Lục Tề Minh vẫn luôn dõi theo cô. Vì vậy, anh cũng là người đầu tiên nhận ra vệt hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo đó.
Sự bối rối khiến hai gò má cô đỏ ửng lên. Hai đám mây hồng như in hằn trên da thịt, tựa đám mây bị lửa thiêu đốt, vừa kiều diễm lại vừa ngây thơ.
Lục Tề Minh nhìn cô, đầy lòng thương yêu và dịu dàng nhưng không biết phải bày tỏ ra sao.
Anh chỉ biết thở dài trong lòng.
Cô không hiểu báo cáo kiểm tra bằng tiếng Anh nên cảm thấy ngại ngùng.
Không biết phải làm sao, chỉ biết đỏ mặt, háo hức nhìn về phía anh, đôi mắt đầy vẻ lúng túng, theo thói quen tìm kiếm sự giúp đỡ từ anh.
Một lát sau, Lục Tề Minh đưa tay nhận lấy báo cáo kiểm tra, kiên nhẫn nhẹ nhàng nói với cô: “Hai đứa trẻ bị thiếu máu và suy dinh dưỡng nhẹ, ngoài ra không có vấn đề lớn về cơ quan.”
Tiền Đa Đa chăm chú lắng nghe, cô nhanh chóng nắm bắt được những từ khóa trong lời anh nói, lông mày khẽ nhíu: “Anh đặc biệt nhắc đến vấn đề cơ quan. Có nghĩa là, Tamir và Laila có bệnh tâm lý ư?”
Lục Tề Minh nhìn cô với ánh mắt phức tạp, sau đó, anh khẽ gật đầu: “Chủ yếu là Tamir.”
Ai cũng biết, tư vấn tâm lý luôn là một khâu quan trọng trong các nhiệm vụ cứu trợ người tị nạn.
Ngay trong ngày hôm nay, chuyên gia tâm lý của đội y tế đã thực hiện một buổi thăm khám muộn cho hai đứa trẻ.
Lục Tề Minh kể với Tiền Đa Đa rằng, ban đầu khi tiếp xúc với bác sĩ tâm lý, Tamir tỏ ra rất chống đối, có thể nói là cực kỳ không hợp tác. Mãi cho đến khi bác sĩ tâm lý phải tốn rất nhiều công sức, cậu bé mới bình tĩnh lại, bước vào giai đoạn trị liệu.
Sau khi buổi thăm khám đánh giá kết thúc, bác sĩ tâm lý đã phản hồi cho Lục Tề Minh một sự thật rất tàn khốc: Thế giới nội tâm của cậu bé chín tuổi này đã là một đống đổ nát xám xịt.
Tamir không thích ánh nắng mặt trời. Cậu bé nói, thứ ánh sáng chói chang kia giống hệt lựu đạn chớp sáng mà lính ném tới.
Tamir cũng không thích ban ngày. Bởi trong cái khoảng thời gian trắng bệch lẫn cát bụi ấy, bọn lính luôn dễ dàng tìm thấy những người sống sót trốn trong đống đổ nát, rồi sau đó dùng súng máy bắn xối xả không chút nao núng.
Ông ngoại của Tamir, một người chú hàng xóm tên là Gika, và vài người bạn cùng tuổi với Tamir… đều chết theo cách đó, ngay trước mắt Tamir.
Đồng thời, Tamir cũng rất sợ hãi đám đông và ghét đám đông. Bởi hình ảnh nhiều người tụ tập luôn khiến cậu nhớ tới “hố chôn người” gần nhà mình ngày trước.
Cái tên “hố chôn người” là do mọi người sau này đặt. Thực ra, nơi đó vốn chỉ là một công trường nhỏ, thường xuyên có tiếng máy xúc và cần cẩu hoạt động ầm ĩ. Nghe nói một thương nhân giàu có ở Maridal định đầu tư xây một trung tâm thương mại nhỏ.
Khi chiến tranh nổ ra, những ngày tháng tươi đẹp chấm dứt, công trường cũng đóng cửa.
Ở Akashgatho, mỗi ngày đều có vô số người chết.
Chỉ cần một quả đạn pháo rơi xuống, lập tức để lại khắp nơi những bức tường đổ nát, những cánh tay chân rời rạc.
Dần dần, chẳng còn ai xử lý đống xác chết chất cao như núi nữa.
Bọn lính đành dùng máy xúc, gầu múc lên rồi đổ xuống, chất tất cả xác chết vào khu đất bỏ hoang ấy.
Quân nhân, dân thường, người già, trẻ nhỏ, đàn ông, phụ nữ…
Xác chết ngày càng nhiều, cái hố đào móng ngày xưa giờ gần như bị lấp đầy bởi đủ loại người.
Và thế là nó có cái tên mới – “hố chôn người”…
Trong tiếng gió sa mạc, người đàn ông cúi mắt, từng câu từng chữ bình thản mà chậm rãi.
Thế giới nội tâm của cậu bé Tamir chỉ còn lại đống đổ nát, lần lượt từng cảnh tượng, từng khung hình, hiện ra trước mắt Tiền Đa Đa.
Không biết đã bao lâu trôi qua, ánh sáng ban ngày còn sót lại ngoài cửa sổ hoàn toàn bị màn đêm tăm tối nuốt chửng, chỉ để lại sự khô héo tuyệt vọng, chết chóc hoang tàn của bóng tối.
Khi chữ cuối cùng của Lục Tề Minh vừa dứt, căn phòng im lặng hoàn toàn.
Cô gái trẻ nhìn màn đêm ngoài cửa sổ vẫn không lên tiếng.
Từ góc nhìn phía sau, Lục Tề Minh không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô gái, cũng không đoán được cô đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau.
“Kunafa,” cô gái đột nhiên khẽ nói, giọng rất nhẹ, như một lời thì thầm tự nói với chính mình.
Lục Tề Minh khẽ giật mình: “Em nói gì?”
“Món Kunafa mà Tamir nói hôm đó,” Tiền Đa Đa vừa nói vừa quay mặt về phía anh, trầm ngâm, “Là món gì vậy?”
Lục Tề Minh trả lời: “Là một loại bánh ngọt đặc trưng của Akashjasso.”
“Anh biết cách làm không?” Cô hỏi.
Lục Tề Minh: “Chỉ biết cần những nguyên liệu gì. Còn cách làm cụ thể thì không rõ.”
Tiền Đa Đa cụp mắt xuống, trầm ngâm vài giây rồi nói: “Cái này dễ thôi, giờ mạng internet phát triển, tra là ra ngay.”
Lục Tề Minh nhìn cô, mơ hồ đoán ra điều gì đó: “Em muốn làm món bánh ngọt quê hương cho đứa trẻ đó sao?”
“Ừm.”
Tiền Đa Đa đáp lời, ngẩng mắt nhìn anh, ánh mắt cô sáng như mặt hồ đầy sao: “Đây là sở trường của em. Chỉ cần biết cách làm, em tin mình có thể làm lại y hệt.”
Nghe vậy, Lục Tề Minh khẽ cong môi, giọng điệu dịu dàng nói: “Đối với em, đương nhiên đây không phải là vấn đề khó.”
“Tối nay em sẽ tìm hiểu trên mạng trước, sau đó đi mua nguyên liệu,” Tiền Đa Đa lên kế hoạch, trong lòng đã đưa ra quyết định, “Trong thời gian tới, em muốn mượn nhà bếp của các anh.”
Lục Tề Minh cảm thấy hơi khó hiểu: “Ngoài Kunafa, em còn muốn làm gì nữa?”
“Không biết.”
Cô gái lắc đầu, cười nhìn anh: “Chỉ là tiềm thức mách bảo em rằng, em muốn làm nhiều hơn, và em còn có thể làm nhiều hơn nữa.”
Kẹo và đồ ngọt là thứ mà mọi đứa trẻ trên thế giới đều yêu thích.
Những đứa trẻ đã trải qua sự tàn phá nặng nề của chiến tranh, cuộc sống của chúng đã quá đỗi cay đắng. Cuộc sống, sinh mệnh của chúng cần thêm một chút ngọt ngào hơn bất kỳ ai khác.
Dù là về vị giác, thể chất, hay tinh thần, linh hồn.
Cũng trong vài giây ngắn ngủi này, Tiền Đa Đa như bị thần xui quỷ khiến, nhớ lại đoạn văn mà Triệu Tĩnh Hy đã gửi cho cô.
“Thế giới này có nhiều mặt. Vòng tròn cuộc sống quá nhỏ dễ khiến ta bị che mắt, có lẽ một ngày nào đó, chúng ta sẽ thấy nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn và nhận lại nhiều hơn.”
Giờ đây, cô đã nhìn thấy một khía cạnh khác của tảng băng trôi thế giới này.
Cô bỗng nhận ra rằng cuộc sống hào nhoáng, tưởng chừng phong phú và được mọi người ngưỡng mộ của mình, dù lộng lẫy nhưng cũng có phần mỏng manh.
Cô có thể làm được nhiều hơn thế.
Trong khoảnh khắc, một luồng nhiệt chưa từng có trào dâng từ sâu thẳm trong tim cô, lan tỏa khắp tứ chi, xương cốt và từng dây thần kinh.
Cô có sự tự tin.
Cô tin rằng với tài năng, khả năng và tầm ảnh hưởng trên mạng internet quốc tế của mình, cô có thể làm được rất nhiều điều.
Cô có thể xây dựng một tòa tháp cao vút tận mây xanh, có thể tập hợp một dòng sông chảy không ngừng…
Vô số ý nghĩ như suối phun trào từ lòng đất sâu, cuồn cuộn trong não Tiền Đa Đa. Mỗi dòng, mỗi luồng đều sủi bọt nối tiếp nhau, va đập khiến cô thậm chí hơi choáng váng.
Tiền Đa Đa cảm thấy một sự phấn khích và vui sướng mơ hồ.
Trong lúc tâm trí đang phiêu du, một giọng nói vang lên bên tai kéo cô thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình trở về với thực tại.
“Đa Đa,” giọng nói đó khẽ gọi.
“…” Nghe thấy tiếng gọi, Tiền Đa Đa gần như sững sờ.
Cô thậm chí còn nghĩ đó là ảo giác.
Kể từ khi gặp lại, đây là lần đầu tiên anh gọi cô như vậy. Giọng nói dịu dàng, thân mật và trìu mến.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, trái tim cô khẽ run lên, những ngón tay co nhẹ lại. Cô thầm hít sâu một hơi, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên nhất đáp lại: “Ừm?”
Lục Tề Minh nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, hỏi: “Đang nghĩ gì mà chăm chú thế?”
“…Không có gì.” Cô cười một tiếng, có chút ngượng ngùng vì bị bắt gặp suy nghĩ, hai má ửng hồng mơ hồ, “Chỉ là đột nhiên có vài ý tưởng.”
“Ý tưởng gì vậy?”
“Toàn là ý nghĩ ban đầu thôi, chưa cụ thể cũng chưa chín chắn, cần suy nghĩ thêm.” Tiền Đa Đa hắng giọng, lảng tránh câu hỏi rồi nói tiếp, “Dù sao thì ngày mai cho em mượn nhà bếp nhé.”
“Được.”
“Lát nữa nếu em muốn ra ngoài mua các loại nguyên liệu,” cô dừng lại một chút, khẽ hỏi dò, “Anh có phải cũng sẽ đi cùng không?”
Cô nhớ anh đã nói rằng trong thời gian này, chỉ cần cô rời khỏi doanh trại Zaaman, cô phải đi cùng anh không rời nửa bước.
Lục Tề Minh đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy thì anh đi cùng đi,” Tiền Đa Đa mím môi, lẩm bẩm đáp lại, “Tiện thể giúp em xách đồ nữa.”
Lục Tề Minh khẽ nhếch mép: “Được.”
Hai mươi phút sau, một chiếc xe quân sự màu xanh từ từ tiến vào cổng trại.
Cách khu trại gìn giữ hòa bình khoảng một cây số có siêu thị.
Nhưng Tiền Đa Đa muốn những đứa trẻ khác ngoài Tamir cũng được ăn món Kunafa do cô làm.
Sợ lượng hàng hóa ở siêu thị nhỏ không đủ, cô đề xuất đến một trung tâm thương mại lớn hơn.
Lục Tề Minh liền lái xe, đưa cô đến trung tâm mua sắm dưới tháp Havimanta.
Đến nơi, Tiền Đa Đa không lãng phí một giây nào để dạo chơi, cô đi thẳng đến khu thực phẩm.
Bột mì, siro, phô mai, các loại hạt… Chẳng mấy chốc, cô đã cho tất cả các loại đồ cần thiết vào xe đẩy hàng.
Thanh toán xong và bước ra khỏi trung tâm thương mại, bầu trời phía chân trời trên sa mạc đen kịt.
Lại sắp có bão cát rồi.
Trên xe, Tiền Đa Đa ngồi ở ghế phụ, nhìn ra những đụn cát mấp mô dưới màn đêm. Cơn bão cát khiến cả sa mạc như dậy sóng, cát bay mù mịt khắp trời, tựa cảnh tượng trong những thước phim tận thế.
“Lục Tề Minh.”
Cô úp mặt vào cửa kính xe, bất ngờ cất tiếng khẽ gọi: “Anh đã chứng kiến rất nhiều chiến trường thực sự. Những đứa trẻ như Tamir và Laila, chắc là nhiều không đếm xuể phải không?”
Lục Tề Minh im lặng hồi lâu rồi mới đáp: “Ừ.”
Trên thực tế, trong số những trẻ em tị nạn mà Lục Tề Minh từng gặp và cứu giúp, Tamir và Laila đã là những người may mắn hơn cả.
“Chiến tranh thực sự quá tàn khốc,” cô khẽ thở dài, “Nếu trên thế giới không có chiến sĩ, liệu có chiến tranh không?”
“Không.”
“…” Tiền Đa Đa mắt chớp động, quay sang nhìn gương mặt điển trai kiên cường của vị trung tá dưới ánh đêm.
“Sự tồn tại của đại đa số chiến sĩ là để bảo vệ hòa bình.”
Giọng Lục Tề Minh bình thản mà chậm rãi: “Mỗi mảnh đất hòa bình đều từng trải qua chiến tranh và hy sinh. Sức mạnh quân sự và quốc lực mới là nền tảng của hòa bình.”
Tiền Đa Đa chống cằm nhìn anh, nhíu mày: “Thế nên anh mới xoay như con quay vậy.”
Lời vừa dứt, khóe môi Lục Tề Minh khẽ bặm lại.
Sau đó anh lên tiếng, từng lời từng chữ đều thể hiện sự kiên nhẫn và dịu dàng không che giấu, anh khẽ nói, gần như dỗ dành: “Một số việc tương đối khó giải quyết nhưng không phải là hoàn toàn không thể. Không đơn giản như em nghĩ, cũng không phức tạp như em tưởng. Hiểu không bảo bối?”
“…Tạm dừng một chút.”
Cách nói chuyện loanh quanh của anh khiến cô không hiểu nổi một chữ, đôi má bỗng đỏ bừng: “Giữa đồng nghiệp với nhau, anh gọi cái gì thế?”
Lục Tề Minh im lặng giây lát, thái độ vẫn điềm tĩnh: “Xin lỗi.”
“Lỡ miệng, không nhịn được.”