Lục Tề Minh khựng lại một giây.
Chẳng mấy chốc, giọng nói mềm mại kia lại vang lên với giọng điệu trò chuyện bình thường hỏi anh: “Không phải anh nói cũng đi ăn với đồng nghiệp sao? Đồng nghiệp của anh đâu?”
“Về đơn vị trước rồi.” Lục Tề Minh nói.
Nghe vậy, Tiền Đa Đa tò mò ngước mắt nhìn anh: “Anh không cần về đơn vị sao?”
“Cũng cần.”
Tiền Đa Đa càng thêm khó hiểu, bật cười: “Vậy sao anh không đi cùng đồng nghiệp mà lại một mình lảng vảng ở cửa nhà hàng?”
Lục Tề Minh: “Muốn chào cô một tiếng rồi đi.”
“…”
Hóa ra là cố ý đợi cô ở bên ngoài sao?
Nụ cười thoải mái trên mặt Tiền Đa Đa hơi khựng lại, giây tiếp theo, ánh mắt cô lại rơi vào vết thương trên mu bàn tay anh, “Cũng may anh đã kéo tôi một cái, nếu không bây giờ tôi đã nằm trong bệnh viện rồi. Thật sự rất cảm ơn anh.”
“Đổi lại là bất kỳ ai gặp phải tình huống đó thì họ cũng sẽ làm như tôi thôi.” Lục Tề Minh nói, “Cô không cần để bụng.”
Tiền Đa Đa khẽ cười mà không nói gì.
Sau khi sát trùng vết thương cho Lục Tề Minh, cô lại bóc miếng băng cá nhân vừa mua, lấy một miếng dán lên, động tác nhẹ nhàng, cẩn thận.
“Xong rồi.” Tiền Đa Đa bỏ bông gòn đã dùng vào túi ni lông, định đứng dậy.
“Làm phiền cô Tiền rồi.” Lục Tề Minh nói.
Tiền Đa Đa vứt rác xong quay lại, vừa thu dọn đồ đạc vừa tiện miệng hỏi Lục Tề Minh: “Anh lái xe đến à?”
Lục Tề Minh: “Không.”
Tiền Đa Đa: “Vậy thì tốt. Xe của tôi đỗ ở một khu dân cư gần quán trà, làm phiền anh Lục đi bộ một chút nhé.”
Lục Tề Minh khẽ nhíu mày.
Tiền Đa Đa chỉ vào mu bàn tay anh, giải thích: “Tôi định đưa anh đến bệnh viện khám gấp, để bác sĩ tiêm cho anh một mũi vắc-xin uốn ván.”
Nghe xong lời cô gái, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Lục Tề Minh im lặng mấy giây rồi mới nói: “Không cần đâu.”
“Vừa nãy tôi nhìn kỹ vết thương của anh rồi, hình như hơi sâu. Phòng ngừa vẫn hơn không, cứ tiêm một mũi cho chắc ăn.”
Lục Tề Minh: “Thật sự không cần.”
“Có tác dụng đấy ạ.” Tiền Đa Đa rất nghiêm túc khuyên nhủ, “Trên thế giới mỗi năm có gần một triệu người mắc uốn ván mà tỷ lệ tử vong của bệnh này rất cao. Tôi biết anh Lục sẽ cảm thấy tôi làm quá nhưng xin anh hiểu cho, anh bị thương vì tôi nên tôi chỉ không muốn anh gặp bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.”
Lục Tề Minh khẽ cụp mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn chân thành và tha thiết này, nhất thời không nói nên lời.
Anh vẫn nhớ ngày đầu tiên vào trường quân sự năm mười tám tuổi, người hướng dẫn trong đội đã nói với họ rằng quân đội nhân dân là vì nhân dân. Bảo vệ nhân dân, bảo vệ người yếu thế chẳng qua là bản năng và trách nhiệm khắc sâu vào gen của mỗi quân nhân.
Anh không cảm thấy hành động của mình đáng để cô ấy cảm kích đến vậy.
Thực tế, theo Lục Tề Minh, vết thương ngoài da như thế này căn bản không tính là gì.
Để Tiền Đa Đa sát trùng và xử lý vết thương cho anh, có hai lý do, một là để cô yên tâm, hai là anh có chút tâm tư, muốn có thêm thời gian ở riêng với cô.
Nhưng bây giờ, cô còn muốn anh vì vết thương nhỏ này mà đến bệnh viện khám gấp sao?
Trầm ngâm một lát, Lục Tề Minh nhìn Tiền Đa Đa rồi hỏi: “Có nhất thiết phải đến bệnh viện không?”
“Đến thì đương nhiên là tốt nhất.” Tiền Đa Đa với thái độ có trách nhiệm với ân nhân cứu mạng, nói, “Đương nhiên, nếu anh thật sự không muốn, tôi cũng không thể ép buộc.”
“Chỗ này cách bệnh viện quân khu rất gần.” Lục Tề Minh nói.
Tiền Đa Đa ngẩn người một thoáng, phản ứng lại rồi vội vàng mở bản đồ trên điện thoại, vừa tìm vừa nói: “Vâng vâng. anh Lục đợi một chút, tôi tìm ngay đây…”
“Tôi biết đường.”
“À à vâng.”
*
Quán trà nằm ở khu phố cổ, đường xá hẹp, không có chỗ đậu xe riêng, xe của khách đến ăn đều đậu chung ở mấy khu dân cư cũ bên cạnh, phí đậu xe cũng không đắt, mười tệ ba tiếng, cứ quá một tiếng lại thêm ba tệ.
Tiền Đa Đa và Lục Tề Minh cùng nhau đi lấy xe, đi qua quán trà, rẽ trái vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Đêm đã khuya, trong hẻm tối om, chỉ có ánh đèn trắng của cửa hàng tiện lợi rọi xuống tạo ra những vạch kẻ sắc nét trên đường.Trên lầu không biết nhà ai đang bật nhạc, bài hát tiếng Quảng Đông những năm chín mươi lan tỏa trên những sợi dây điện chằng chịt như dòng kẻ nhạc.
Lục Tề Minh đi bên cạnh Tiền Đa Đa, bất ngờ lên tiếng hỏi cô: “Cô một mình có hay đi đường đêm thế này không?”
“Ít lắm ạ.” Khóe môi Tiền Đa Đa cong lên thành một đường cong nhạt, “Bình thường đi quay trải nghiệm quán ăn đều đi cùng đồng nghiệp trong nhóm.”
Lục Tề Minh nghe xong, khẽ gật đầu đáp lại mà không nói thêm.
“An ninh ở Nam Thành nói chung vẫn rất tốt.” Tiền Đa Đa trò chuyện với anh, “Trong ấn tượng của tôi, đã lâu lắm rồi tôi không nghe thấy ở Nam Thành xảy ra vụ cướp giật nào.”
Lục Tề Minh: “Chuyện xấu ở đâu cũng có, không được chủ quan.”
“Vâng, anh nói đúng.” Tiền Đa Đa cười, “Cảm ơn anh Lục đã nhắc nhở.”
Vừa nói chuyện, hai người đã đi vào một khu dân cư cũ.
Chiếc xe của Tiền Đa Đa mới mua năm ngoái, Mercedes-Benz E-Class màu trắng tinh, dòng thể thao, rất năng động và cá tính.
Cô mở cửa lái xe bước vào, Lục Tề Minh thì ngồi vào ghế phụ.
Anh cao lớn nên chen vào trong, đôi chân dài dường như không có chỗ để.
“Lúc chiều trợ lý của tôi ngồi ở vị trí này.” Tiền Đa Đa thấy vậy có chút ngượng ngùng, giải thích, “Cô ấy nhỏ nhắn hơn, chắc anh phải điều chỉnh lại ghế.”
Lục Tề Minh không nói gì, bấm nút trên cửa xe điều chỉnh ghế.
Khởi động động cơ, Tiền Đa Đa một tay nắm vô lăng, tay kia tìm bệnh viện quân khu trên bản đồ điện thoại, chuẩn bị cài định vị.
“Ra khỏi khu dân cư rẽ trái, đi thẳng ra đường lớn.” Lục Tề Minh chỉ đường cho cô.
Tiền Đa Đa gật đầu, tiện tay bỏ điện thoại về ngăn chứa đồ.
“Kỹ thuật lái xe của tôi bình thường thôi.” Cô đạp chân ga, mặt hơi nóng lên, nhỏ giọng nói trước để anh chuẩn bị tinh thần, “Nếu có phanh gấp hay đánh lái gấp thì anh thông cảm nhé.”
Mượn chút ánh đèn đường lưa thưa bên ngoài cửa sổ xe, Lục Tề Minh thu hết vẻ lo lắng của cô vào mắt, khóe miệng bất giác cong lên rồi nói: “Người đi nhờ xe là tôi, cô không chê tôi vướng víu là được.”
Nghe vậy, Tiền Đa Đa khẽ thở ra một hơi rồi khởi động xe, từ từ lái ra khỏi khu dân cư.
Vừa ra đến đường lớn, ở ngã tư đầu tiên đã gặp đèn đỏ.
Tiền Đa Đa đạp phanh.
Trong lúc chờ đèn đỏ, ánh mắt cô lướt qua chiếc điện thoại trong tay Lục Tề Minh, chú ý đến điều gì đó, tiện miệng hỏi: “Đây là điện thoại riêng của anh sao?”
“Ừ.” Lục Tề Minh nghiêng đầu, nhìn cô, “Sao lại hỏi vậy?”
Tiền Đa Đa mỉm cười với anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Không có gì. Trước đây nghe anh nói các anh có điện thoại riêng và quân cơ dùng cho công việc nên tiện miệng hỏi thôi. Hình như là thương hiệu nội địa nhỉ?”
Lục Tề Minh nhàn nhạt nói: “Đơn vị có quy định liên quan. Thiết bị nghe lén bây giờ độ ẩn nấp cao, người làm công tác cơ mật không thể mạo hiểm.”
“Ừ, hiểu rồi.” Tiền Đa Đa vừa xem đường đi vừa tự nói một mình: “Các anh càng cẩn thận, người dân càng an toàn. Chỉ là cảm thấy phải tuân thủ nhiều quy tắc điều lệ như vậy thì có chút phiền cho các anh quá.”
Lục Tề Minh khẽ nhếch môi, “Trách nhiệm thôi.”
Bệnh viện quân khu và khu phố cổ chỉ cách nhau hơn một cây số, thêm vào đó đường ban đêm thông thoáng, thời gian lái xe chỉ mất vài phút.
Đậu xe xong, hai người đi thẳng đến tòa nhà cấp cứu.
Lúc này đã gần mười giờ đêm, trong khoa cấp cứu của bệnh viện quân khu vẫn còn rất nhiều bệnh nhân, hai ba đứa trẻ dán miếng hạ sốt, một người giao đồ ăn bị ngã xe, còn có mấy chiến sĩ mặc quân phục rằn ri.
Lục Tề Minh dừng lại trước quầy phân loại bệnh nhân, lấy thẻ sĩ quan đưa cho y tá làm thủ tục đăng ký.
Cô y tá trung niên nhận thẻ sĩ quan, thuần thục thao tác vài lần trên máy tính, mắt cũng không ngước lên: “Bị làm sao?”
Lục Tề Minh im lặng hai giây rồi trả lời: “Tay bị thương, đến tiêm uốn ván.”
Y tá nghe xong cũng không nói gì, chọn phòng khám và bác sĩ rồi trả lại thẻ cho Lục Tề Minh, “Phòng khám số một, vào trong ngồi đợi một lát đi. Với lại màn hình hiển thị bị hỏng rồi, đến lượt anh bác sĩ sẽ gọi tên, chú ý nghe nhé.”
“Cảm ơn.”
Lục Tề Minh quay trở lại, nói với Tiền Đa Đa: “Đăng ký xong rồi.”
Tiền Đa Đa đứng bên cạnh vẫn đang nhìn quanh. Cô chớp mắt, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Đây là lần đầu tiên tôi đến bệnh viện quân khu. Bệnh viện quân khu khác gì bệnh viện bình thường vậy, có phải chỉ khám cho quân nhân không?”
“Bệnh viện quân khu do quân đội trực tiếp quản lý và vận hành.” Lục Tề Minh trả lời, “Có bệnh viện chuyên phục vụ bộ đội, có bệnh viện cũng tiếp nhận bệnh nhân dân sự.”
“Ra là vậy.” Tiền Đa Đa hiểu ra, gật đầu.
Bước vào phòng chờ cấp cứu, đèn đuốc sáng trưng, gạch lát sàn sạch bóng, khắp nơi đều có chỗ trống.
Tiền Đa Đa tùy tiện tìm một chỗ ngồi, vừa ngồi xuống thì điện thoại reo.
Cô bật sáng màn hình, hiển thị người gọi: Mẹ.
Tiền Đa Đa không nghĩ ngợi gì liền bắt máy: “Alo mẹ?”
“Làm gì đấy con gái.” Trương Tuyết Lan ở đầu dây bên kia hỏi, “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ. Thế bố mẹ thì sao?”
“Bố mẹ vừa ăn xong.” Trương Tuyết Lan than một tiếng, nghe giọng rất mệt mỏi, “Ôi con không biết đâu, vừa đi máy bay vừa đi xe khách, vật vã cả ngày mới đến nơi, dạ dày mẹ suýt nữa thì lộn hết cả lên! Vừa nãy mẹ đã nói với bố con rồi, đây lần cuối cùng, nhất định là lần cuối cùng, sau này đoàn hợp xướng có tổ chức đi du lịch gì nữa thì mẹ cũng không tham gia đâu!”
Tiền Đa Đa trong lòng buồn cười, nói: “Đợi ngày mai nhìn thấy núi xanh nước biếc thì mẹ lại đổi ý cho xem.”
“Cũng có thể…”
Trương Tuyết Lan ngáp một cái, dừng lại một chút rồi lại hỏi: “Thế giờ con đang ở nhà à?”
Tiền Đa Đa buột miệng nói: “Không ạ.”
Trương Tuyết Lan nghi ngờ: “Muộn thế này rồi còn chưa về. Thế con đang ở đâu?”
“…” Tiền Đa Đa khẽ liếc nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, nhón chân xoay người đi một góc, quay lưng về phía anh, cứng đầu bịa chuyện, “Vẫn đang bận làm việc, đang bàn chuyện với đối tác.”
“Ừ thôi.” Trương Tuyết Lan không nghi ngờ gì, nói tiếp, “Thế lát nữa con xong việc thì về sớm nhé, về đến nhà nhớ báo cho mẹ một tiếng.”
“Vâng ạ.”
Cúp điện thoại, thần kinh căng thẳng của Tiền Đa Đa lúc này mới thả lỏng. Không phải cô cố ý muốn lừa mẹ, chỉ là sợ bà Trương Tuyết Lan biết giờ phút này cô đang ở cùng số Mười Một thì sẽ suy diễn quá mức, lại nảy ra những ý nghĩ viển vông nào đó…
“Mẹ cô giục cô về nhà à?” Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói trầm ấm và dễ nghe.
Tiền Đa Đa giật mình, ngẩng phắt đầu nhìn Lục Tề Minh: “À, vâng.”
“Đã làm phiền cô rồi.” Anh nói.
“Sao anh lại nói thế.” Tiền Đa Đa vội xua tay, “Là tôi cứ khăng khăng muốn anh đến bệnh viện tiêm vắc-xin, cứ khăng khăng nói làm lỡ thời gian nhưng người làm lỡ thời gian của anh lại là tôi…”
Đúng lúc này, cửa phòng khám số một bị người từ bên trong mở ra, một bác sĩ trẻ tuổi bước ra. Đối phương cao khoảng mét tám, bên trong áo blouse trắng là thường phục quân đội, da trắng đeo kính, trông thư sinh nho nhã, phong độ lịch lãm.
Vị quân y trẻ tuổi cất cao giọng: “Lục Tề Minh?”
“Cô đợi tôi một chút.” Lục Tề Minh nhỏ giọng nói với Tiền Đa Đa, sau đó liền đi vào phòng khám.
Tiền Đa Đa vội vàng đứng dậy đi theo.
“Cái đó…” Cô rụt rè đứng ở cửa phòng khám, thăm dò hỏi, “Bác sĩ ơi, tôi có thể vào cùng không ạ?”
Vị quân y đang định quay vào phòng khám, nghe thấy vậy khựng lại một chút, nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh xắn dịu dàng trước mặt, rồi lại nhìn chàng quân nhân trẻ tuổi lạnh lùng cứng rắn bên trong, dường như chợt hiểu ra: “Người nhà à? Đương nhiên có thể.”
Tiền Đa Đa: …