Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 109

"Thân phận của ngài là bí mật cho nên tôi không tiện công khai ở bên ngoài, nhà mạo hiểm năm sao đều là thành viên tôn quý của Công hội nhà mạo hiểm chúng ta. Nói đơn giản là ngài có thể ký sổ, tối đa là năm vạn đồng tiền vàng".

Rano nói, trong giọng nói có thể thấy cảm giác cầu cạnh. Text được lấy tại Truyện FULL

Kỳ thực từ khi đi vào Trâu Lượng đã cảm nhận được mặc dù kiến trúc của Công hội nhà mạo hiểm bên ngoài rất tầm thường nhưng phòng trong và các đồ cất giữ ở đây đều có giá trị phi phàm. Sức mạnh kinh tế sợ rằng không thua gì Công hội điêu khắc sư, chỉ có điều không kiêu ngạo như đối phương thôi.

"Bao giờ phải trả?"

"Ha ha, cái này tùy ý, thời gian không hạn chế, có điều công hội có thể sẽ có một vài việc nhỏ cần ngài giúp đỡ, lúc đó mong ngài không từ chối".

Rano cẩn thận lựa chọn từ ngữ, cho dù đối phương rất trẻ nhưng hắn biết vị tế ti kiến tập làm mưa làm gió Jerusamer này đã trở thành nhà mạo hiểm năm sao mới nhất. Có điều chi tiết cụ thể là bí mật, một phân hội trưởng như hắn không có quyền hỏi đến.

"Ha ha, hội trưởng Rano, ngài khách sáo quá, thân là thành viên của Công hội nhà mạo hiểm có việc gì tôi có thể giúp được thì cứ việc nói ra".

Trâu bạn học nhiệt tình nói, bà nội Bear, đây chính là cơ hội trời cho. Hắn bây giờ thiếu nhất chính là tiền và tài liệu mà hiển nhiên Công hội nhà mạo hiểm đang trong quá trình tìm kiếm địa vị cho nên mới mượn sức người có địa vị. Nhưng các quý tộc và thế lực khác hiển nhiên vẫn xem thường bọn họ, coi bọn họ như công cụ, còn Trâu bạn học lại rất công bằng, ai có sữa người đó chính là mẹ.

Rano sửng sốt nghĩ kĩ xem đây có phải lời mỉa mai của Trâu Lượng hay không, nhưng rõ ràng là rất chân thành, từ trong mắt Trâu Lượng hắn có thể nhìn thấy vẻ nhiệt tình.

"Tế ti Arthur, tế ti tuổi trẻ tài cao, nhìn xa trông rộng, sau này chúng ta nên trao đổi thường xuyên".

"Hội trưởng Rano, tôi cũng tiếc là chúng ta không quen biết sớm hơn!"

Trong thế giới này hễ là người có địa vị đều tương đối cao ngạo, mà Rano cũng là một trong ít người biết Arthur có huân chương thần thú vinh quang. Loại người có tiềm lực vô hạn này tuyệt đối là trọng điểm mượn sức của Công hội nhà mạo hiểm, không chỉ đối với Arthur mà đối với những người khác cũng vậy. Chỉ có điều những người khác không khách khí như Arthur mà đều coi lợi ích do Công hội nhà mạo hiểm mang đến là đương nhiên.

Một già một trẻ bàn luận rất lâu, hai bên có tiếng nói chung trên nhiều phương diện, Trâu bạn học ôm mười bình thú linh thượng phẩm đi về, đương nhiên là ký sổ, trong đó năm bình là miễn phí.

Đây chính là sự hấp dẫn của ngôn ngữ, sự hấp dẫn của đàm phán.

Xem xem, Công hội nhà mạo hiểm quả thật có tầm nhìn, bây giờ đã có thẻ tín dụng rồi.

Trâu bạn học cảm thấy huân chương nhà mạo hiểm năm sao của mình là thu hoạch đắc ý nhất từ khi đến đế quốc Mông Gia.

Rano cũng đang suy nghĩ, một thanh niên thú vị, sự cuồng ngạo khi sớm thành danh? Không có! Đầu óc đơn giản của tộc Bear? Cũng không có! Có vẻ rất khôn khéo đồng thời lại rất có chừng mực.

Mấy năm nay Công hội nhà mạo hiểm không ngừng phát triển lớn mạnh nhưng địa vị vẫn dậm chân tại chỗ, còn thường xuyên bị công hội nghề nghiệp chèn ép. Bất cứ thế lực nào đã lớn mạnh đều không muốn bị người khác ức hiếp, nhưng con đường đi lên sân khấu lịch sử rất gian nan. Nhất là tại đế quốc Mông Gia cấp bậc nghiêm ngặt, mặc dù Randolf bị Arthur đánh nhưng là hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm hắn còn phải mang quà tới nhà bồi tội. Nếu không Công hội cung thủ không dám tìm thần miếu phiền phức cũng sẽ trút giận lên Công hội nhà mạo hiểm.

Vì sao sẽ như vậy?

Chính là bởi vì không có địa vị!

***

Con trai của hội trưởng Stanford lại bị đánh rồi!

Tin tức này truyền khắp Jerusamer như gió lốc, không có biện pháp, bình thường mọi người đều thích buôn chuyện về các quý tộc. Tên nhóc Randolf này trước kia dù còn chưa ngang ngược nhưng cũng không kiêng nể gì. Về cơ bản do có bố hắn nên ai cũng phải nể mặt, nhưng gặp phải khắc tinh như Arthur thì không ăn thua, đúng là gặp một lần đánh một lần.

Đối với việc này Đại chủ tế Thomas chỉ nói rằng đây là mâu thuẫn giữa bọn trẻ con làm cho Stanford tương đối buồn bực.

Randolf bị đánh, người vui vẻ nhất là hội trưởng Công hội sát thủ Renault, sự tình lần trước chính là do chuyện của Randolf dẫn đến, kết quả là Công hội sát thủ chịu oan. Khi có chuyện bọn khốn này chạy nhanh hơn hết, giờ Renault cười trên nỗi đau của người khác, còn ai không biết Thomas có tiếng bảo vệ cấp dưới, thế mà vẫn còn tìm tới cửa làm gì.

Trong phủ đệ của Stanford Randolf kêu rên cả ngày làm cho hội trưởng Stanford phiền lòng.

"Cha, cha phải giúp con, thần miếu bây giờ quá kiêu ngạo, dám đánh người giữa đường như vậy. Một tế ti kiến tập cũng kiêu ngạo như vậy sau này chúng ta còn sống thế nào được?"

Stanford lạnh lùng trừng mắt nhìn Randolf, "Thằng ngu, bảo mày chịu khó luyện tập thì không tập. Cả ngày chỉ biết tán gái, ngay cả một thằng tế ti kiến tập cũng đánh không lại!"

"Là nó đánh lén, con đâu biết thằng này hèn hạ như vậy, không phải bố đã bảo là nhường nó một chút sao? Con nghĩ chưa đến mức phải động thủ nhưng ai biết thằng này lại đánh trộm chứ!"

Đương nhiên Randolf không chịu thừa nhận đường đường là thành viên Công hội cung thủ như mình mà lại không đánh thắng một tế ti. Phải biết trên chiến trường cung thủ chính là khắc tinh của tế ti.

Stanford gật đầu, tộc Bear quả thật thường cậy mạnh, hắn cũng không tin con trai mình sẽ đánh không lại một tế ti, thằng Arthur đáng chết này khinh người quá đáng. Mình cứ nhịn mãi để bây giờ nó được voi đòi hai bà Trưng.

"Cha, chúng ta tìm người xử lí nó!"

Randolf làm động tác cắt cổ.

"Làm cái đầu mày, dùng đầu óc một chút, ám sát tế ti thần thú vinh quang, mày muốn là kẻ thù của cả thần giáo hả?" Stanford cả giận nói, chỉ lúc tán gái thằng này mới chịu động não.

"Vậy làm thế nào? Chúng ta không thể không phản ứng gì? Con bị đánh cũng không sao nhưng bố còn phải chủ trì công việc của Công hội cung thủ. Con trai bị đánh mà không phản ứng gì thì làm sao ngẩng đầu lên được".

Sắc mặt Stanford âm trầm, thần miếu bây giờ thật quá đáng, bắt nạt đến trên đầu hắn rồi, nhìn tình hình con trai trong lòng hắn cũng giận dữ. Đánh chó còn phải xem chủ nhân, huống hồ là con trai mình, đường đường con trai hội trưởng Công hội cung thủ Jerusamer!

"Mày muốn lấy lại thể diện đúng không, để cha bày cách cho!" Stanford lạnh nhạt nói, vốn hắn không muốn cùng trẻ con chấp vặt nhưng tên nhóc Arthur này quả thật không biết trời cao đất rộng.

Randolf lập tức mở to hai mắt, "Cha nói đi!"

Stanford gật đầu, mặc dù đứa con này của mình có chút háo sắc nhưng thanh niên như thế là chuyện bình thường, nói tóm lại nó vẫn rất nghe lời mình.

"Không phải mày thích con bé Avril kia sao? Xung đột với Arthur cũng là vì nó, có thể thấy Arthur rất để ý con bé này. Giờ nó còn chưa điêu khắc cung tên, cha định cho nó đăng ký muộn một chút, bây giờ xem ra phải thay đổi một chút vậy".

Stanford lạnh nhạt nói, muốn vãn hồi thể diện không nhất định phải động đao động thương, đối phó một người cũng có thể xuống tay từ xung quanh hắn.
Bình Luận (0)
Comment