Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 115

" Arthur, làm cho tốt nhé, mọi người đều nhìn con đấy!"

Nghi thức kết thúc, tự nhiên Subaru cũng phải dạy bảo riêng tư vài câu, dù sao cũng coi như đồ tôn của mình.

" Sư tổ, lúc nào bệ hạ mới có thể cho thứ gì thực tế một chút. Bỏ chữ kiến tập của con đi cũng được, hoặc là cho sư phụ một bộ áo đỏ mặc cũng tốt, cái huân chương lòe loẹt này có tác dụng gì?"

Trâu Lượng nói thẳng, không hề coi mình như người ngoài.

Subaru không nhịn được cười, thời buổi này cũng chỉ có tên nhóc không biết trời cao đất rộng này dám nói như vậy, có điều hắn thích. Trong thần điện ai cũng đeo mặt nạ, rõ ràng hận đối phương gần chết còn phải cười rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Người nhà quả thật không cần nói xã giao, hơn nữa lúc nào hắn cũng nhớ đến sư phụ mình, tôn sư trọng đạo, đệ tử như vậy không đề bạt thì đề bạt ai?

" Arthur, Giáo hoàng bệ hạ cần suy nghĩ cho cả đế quốc, chuyện của Thomas ta đang cố gắng, con chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được. Thomas, nói với nó huân chương thánh chiến bụi gai vàng có ý nghĩa gì, đừng để ta đắc tội không ít người mà chẳng được tích sự gì", Subaru cười nói. Nụ cười này là chân thành, nói chuyện với hai thầy trò này rất thoải mái, không cần quanh co lòng vòng.

"Tên nhóc này, huân chương thánh chiến bụi gai vàng là huân chương cấp cao nhất của đế quốc, giống như huân chương thần thú vinh quang, nhưng ý nghĩa bất đồng. Huân chương thánh chiến được tặng cho các tướng quân lập được chiến công hiển hách trong thánh chiến. Trong lịch sử mỗi người đạt được huân chương thánh chiến đều là kị sĩ cấp vàng sáng trở lên, sau đó mở rộng tặng cho những người có cống hiến to lớn với thần thú. Con là một tế ti mà lại nhận được tấm huân chương chỉ dành cho kị sĩ đây là điều chưa từng có trong lịch sử, đã lập nên một kỷ lục mới".

"Sư phụ, nơi này cũng không có người ngoài, ngài nói chút gì thực dụng hơn đi, có lợi ích gì không?"

"Ha ha, đương nhiên có lợi, có huân chương thánh chiến bụi gai vàng có thể bất cứ lúc nào điều động một tiểu đội kị sĩ tại các thành phố".

"Đoàn kỵ sĩ trật tự thần thú được không?" Vừa nghe đến lợi ích mắt Trâu bạn học đã sáng lên, mặc dù hiến dâng cho thần thú không cần báo đáp nhưng chỉ có nhận được sự ủng hộ thực tế mới có thể hiến dâng tốt hơn cho thần thú mà.

"Tế ti thần thú vinh quang có huân chương thánh chiến bụi gai vàng thỉnh thoảng điều động một chút ta nghĩ không thành vấn đề", Subaru rất vui, đúng là thằng bé thú vị.

"Sư tổ, ngài thật vĩ đại!" Trâu Lượng không hề khách khí vỗ mông ngựa, mông ngựa vỗ rõ ràng như thế mà vẫn làm cho đại nhân Shaman rất thoải mái.

"Đúng rồi, sư tổ, hỏi thăm ngài một người, có một gã gọi là Neberro, ngài biết không?" Trâu bạn học vẫn nhớ đến tên có vẻ ngoài rực rõ như mặt trời này.

Bà nội Bear, bề ngoài hắn so với Trâu đại nhân thì chói lọi gấp trăm lần, chưa đến ba mươi đã trở thành chiến sĩ bạc trắng, Trâu bạn học cũng cảm nhận được một chút áp lực, biết mình biết người trăm trận trăm thắng.

"Con nói là con trai đại quan cầm quyền các hạ, kị sĩ mặt trời Neberro?" Subaru cười nói, hắn không nghĩ tên nhóc này cũng sùng bái thần tượng.

Trâu Lượng ngẩn người, không nghĩ tới biệt hiệu của gã này cũng chó má như vậy! Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

"Đúng, tấm huân chương này của con có quản được hắn không?"

"Khụ khụ, cái này sợ rằng không được, kị sĩ Neberro cũng đã nhận được khen thưởng, huống hồ tình hình của hắn cũng tương đối đặc thù", Subaru cũng cảm thấy đây không giống như là sùng bái.

"Tên nhóc này, nghĩ cái gì đấy, sự khen thưởng của Giáo hoàng bệ hạ là một loại khuyến khích!"

"Ha ha, sư phụ,con chỉ hỏi như vậy thôi, kị sĩ Neberro là thần tượng của thanh niên chúng ta, con phải coi hắn là mục tiêu!"

Bà nội Bear, sang năm bố mới mười tám, đúng là tuổi trẻ tài cao, nụ hoa của đế quốc, thằng kỵ sĩ mặt lìn đó sang năm đã ngoài ba mươi rồi. Đúng là già mà không xấu hổ, vậy mà dám theo đuổi Olivia, sớm muộn gì cũng phải thu thập hắn.

"Có chí khí, ta xem trọng con!" Subaru gật đầu, "Arthur, trên đường ta nghe nói con đã thiết kế ra vũ khí mới, gọi là cung gì?

"Đại nhân, là nỏ chữ thập".

"Đúng, nỏ chữ thập, có thể thông dụng không?"

Vấn đề này rất mấu chốt, nếu như có thể thì thậm chí thần miếu có thể khống chế Công hội cung thủ.

"Sư tổ, cái này rất khó, Avril là tộc mặt trăng, thú linh có một loại thuộc tính đặc biệt. Con thấy nàng là phụ nữ, chợt có linh cảm nghĩ đến loại thiết kế này, nếu như không phải nàng có tính chất đặc biệt này thì tỉ lệ thất bại rất cao. Nhưng sư tổ đại nhân đã nói thì con sẽ nghiên cứu tử tế, nói không chừng có thể giải quyết vấn đề".

Bất cứ một lãnh đạo nào đều thích thủ hạ như vậy, lời mới nói một nửa hắn đã nắm được ý định, hơn nữa không sợ khó khăn.

"Tốt, có khó khăn gì cứ việc nói với sư phụ ngươi, hắn không giải quyết nổi con đến tìm ta!"

Trâu Lượng tự nhiên là thành khẩn vỗ mông ngựa, trong lòng nhớ tới thế giới kia có một câu rất có lý. Có khó khăn thì phải giải quyết, không có khó khăn thì phải tạo ra khó khăn mà giải quyết!

Shaman Subaru cảm thấy mỹ mãn rời đi, mang đi không ít quà cáp, mỗi lần đến một chuyến quà chất đầy vài xe ngựa.

Trâu bạn học nhìn xe ngựa đi xa không thể không hâm mộ, lúc nào ta cũng có thể đi thu quà khắp nơi như vậy?

Mặc kệ thế nào mình đã có thêm một cái huân chương, sau này gặp kỵ sĩ mặt lìn ít nhất sẽ không rơi vào hạ phong.

Xử lý xong mọi chuyện Trâu Lượng mới nhớ tới đã vài ngày chưa đi xem tư liệu, sợ rằng học tỷ sẽ không hài lòng lắm. Có điều cho dù người đẹp tức giận cũng rất xinh đẹp, khó trách nơi nào có mỹ nữ sẽ có tiện nam, trước kia không hiểu còn bây giờ thì hiểu rồi.

Theo đuổi cái đẹp là một thú vui tao nhã, là sức mạnh tinh thần, là một loại cảnh giới.

Người tiện hết cỡ thì vô địch, đại khái chính là ý này.

Trở lại học viện, Trâu bạn học không hề gặp Lộ Dao học tỷ, hắn cũng quá tự yêu rồi, mọi người đều có chuyện của mình. Lộ Dao đâu có thời gian ngày ngày nhìn chằm chằm hắn, Trâu Lượng cũng rất hưởng thụ loại yên tĩnh này. Ernest có Cote đi kèm sẽ không sợ có vấn đề gì, mỗi ngày tên nhóc này đều rất cố gắng làm cho Trâu Lượng cũng rất yên tâm.

Avril cũng luyện tập sử dụng nỏ chữ thập của mình, rốt cục có vũ khí rồi. Đặc biệt là vũ khí như vậy, Avril vui sướng có thể nghĩ, đồng thời bây giờ nàng cũng là nhân vật hot nhất của Công hội cung thủ, kỳ thực cũng hot nhất Học viện chiến tranh.

Không có biện pháp, vũ khí đáng sợ như thế sức uy hiếp đối với nghề nghiệp khác quá mạnh. Đối mặt thần binh như vậy giáp chiến sĩ cũng là phù vân, trong tác chiến đoàn thể có cung thủ như vậy hoàn toàn không cần sợ ai, thật quá đáng sợ.

Bởi vì sự oai phong của Avril mà cạnh tranh giữa Emma và Gina cũng mờ nhạt đi, bây giờ các học sinh đều muốn hiểu tình hình của Avril. Mặt khác trong tình trạng hai bên đều không có ai chú ý thì niềm vui chiến đấu cũng ít hơn nhiều.
Bình Luận (0)
Comment