Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 209

Oa, mẹ, chẳng những không có thêm mà kỹ năng uy hiếp của mình lại biến mất rồi, mẹ, mẹ, mẹ nó.

Lần này Trâu Lượng thật sự chửi bới rồi, những người trong phòng trợn mắt há mồm nhìn Trâu Lượng nổi bão, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Trâu Lượng cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, "Không phải anh nói các em, anh mắng Thần... cầm thú, thằng không bằng cả cầm thú, xin lỗi".

Là thần côn, Trâu Lượng không thể nhục mạ Thần thú trước mặt người khác, sau này hắn thật sự phải chú ý điểm này.

Không thể, chẳng lẽ cánh cửa mình vào đó là cánh cửa thất bại?

Trâu Lượng bắt đầu kiểm tra triệt để trạng thái thú linh, trạng thái trang bị. Tất cả đều rất bình thường nhưng thuộc tính uy hiếp đã biến mất. Năng lực này tương đối có tác dụng, nếu như không còn nữa thì đây tuyệt đối là một tổn thất lớn, cơ hội có thể tiêu diệt loại quái vật như ngư long này không nhiều. Trong tương lai sức mạnh tăng lên cho dù tiêu diệt cũng không thể nhờ vào chênh lệch quá xa như bây giờ mà nhận được khen thưởng có thuộc tính tốt như vậy.

Trâu Lượng phân tích thế nào cũng cảm thấy không thể, hắn không ngừng tìm kiếm. Thuộc tính bức xạ trên quyền trượng được sinh ra từ thuộc tính uy hiếp vẫn còn, vì vậy có thể thấy vẫn còn thuộc tính uy hiếp.

Tiến vào trạng thái nội thị, các trang bị như đang lơ lửng trên hư không, lúc cần sử dụng chỉ cần một ý niệm là các chiến sĩ có thể lấy ra. Nhưng trong hư không của Trâu Lượng này có hơi nhiều thứ so với chiến sĩ bình thường.

Tuy nhiên mặc dù Trâu Lượng đã tỉ mỉ hơn nhưng vẫn không tìm được, hắn quyết định bắt đầu tìm từ đầu ngón chân. Có điều còn chưa kịp bắt tay đi tìm hắn đã nghĩ đến một nơi, thú linh ấn.

Thứ hiển thị trên tháp Thông Thiên tựa hồ chính là hình của thú linh, lẽ nào???

Vừa xem đến thú linh ấn của mình Trâu Lượng đã thấy cảm giác sảng khoái lan từ đầu đến chân. Tựa như một người đã sắp chết khát sau vài ngày trong sa mạc chợt nhìn thấy một thùng bia lạnh trước mặt. Hoặc một người nhịn đói ba ngày thấy trước mặt có pa tê gan ngỗng và trứng cá muối vậy.

Năng lực bị động:

Uy hiếp +2

Phá huyễn +1

Khống chế +1

Vậy mà uy hiếp đã tăng lên một điểm, điều này đồng nghĩa với hiệu quả uy hiếp và phạm vi uy hiếp của hắn đều đã tăng lên. Năng lực phá huyễn giúp hắn có thể phá vỡ các loại ảo giác và ngụy trang, đương nhiên nếu đối phương quá mạnh thì hắn cũng không làm gì được. Phải biết một số sát thủ mạnh mẽ rất am hiểu các loại bẫy và huyễn thuật, rất khó đối phó.

Năng lực khống chế... Trước kia hắn không cảm thấy nhưng bây giờ khi tập trung cảm thụ năng lực này Trâu Lượng đã hiểu ra đây là năng lực hắn nhận được trong lĩnh vực dâm thú. Emma chính là một phân thể của năng lực khống chế trong người hắn. Thông qua năng lực này hai người sinh ra một loại liên lạc không thể chia cắt, một khi Emma chết đi năng lực này của hắn cũng sẽ biến mất. Có điều năng lực này sinh ra không phải vì để khống chế Emma mà mà là sinh ra năng lực khống chế nhất định đối với yêu thú.

Nhưng những thứ này vốn là thuộc về Trâu Lượng nên đương nhiên không phải nguyên nhân Trâu Lượng mừng rỡ.

Trong số năng lực chủ động có thêm:

Năng lực của thần: Hệ thời gian, thời gian dừng lại +1

Thời gian dừng lại một giây, thời gian khôi phục hai ngày.

Trái tim Trâu Lượng đập thình thịch, đối với hắn năng lực uy hiếp đã khoa trương lắm rồi, nhất là đối với loại người vốn đã giỏi khống chế cục diện, nắm bắt cơ hội như hắn. Nhưng cùng lắm cũng nằm trong số những năng lực đơn giản.

Mà kỹ năng của thần này coi như là dùng mông nghĩ cũng biết đây là năng lực đỉnh cấp nhất.

Trâu Lượng dùng ý thức đưa vào trong đó, đây là kỹ năng chủ động, có thể làm cho hết thảy trong phạm vi kỹ năng trừ hắn đều dừng lại. Muốn sử dụng loại năng lực này lần nữa sẽ phải đợi hai ngày sau.

Đám người Avril đều nhìn chằm chằm Trâu Lượng, có phải hắn ngủ một giấc dài xong bây giờ lơ mơ rồi???

Lúc thì mặt mũi nhăn nhó, lúc thì cười ngây ngô.

Lúc này trong lòng Trâu Lượng, lão già Thần thú đã trở thành một người rất tốt, vừa nãy mình trách oan người ta rồi. Một vị thần chí cao nhân từ phúc hậu như vậy làm sao có thể chơi xấu một nhân vật nhỏ như hắn.

Thời gian dừng lại!

Mọi người đang chuẩn bị mở miệng phút chốc đứng yên, Trâu Lượng hưng phấn cảm nhận cảm giác nắm trong tay hết thảy một giây đồng hồ này, phạm vi là không gian hình tròn bán kính khoảng hai mét xung quanh người hắn.

Mà một khi sử dụng kỹ năng bộ phận thú linh ấn sẽ trở nên ảm đạm đi.

Gina nhíu nhíu mày, "Vừa rồi dường như phút chốc chân tớ bị biến mất vậy, thật là kỳ quái".

"Ha ha, các vị, tớ không sao rồi, vấn đề đã nghĩ thông suốt rồi, tớ mời khách, mọi người cùng nhau liên hoan một trận".

Trâu Lượng cười to nói, sở dĩ Gina có loại cảm giác này là vì một nửa thân thể nàng ở bên ngoài. Toàn bộ những gì trong phạm vi bức xạ của thần kỹ đều sẽ mất khống chế.

Đây chính là đại sát khí, đối mặt với những đó người có sức mạnh cao hơn hắn cũng là lợi khí lật ngược thế cờ, đương nhiên không thể để đối thủ biết được. Có điều chắc cũng không có ai đoán được hắn có năng lực này.

Trong lòng Trâu Lượng rất sướng, tới nay hắn vẫn tương đối kiêng kỵ đám chiến sĩ bạc trắng hay vàng sáng. Mặc dù hắn gần như có năng lực toàn năng nhưng đứng trước chênh lệch tuyệt đối về sức mạnh thì hắn hoàn toàn không có sức đánh trả. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, cho dù là người mạnh hơn hắn rất nhiều nhưng chỉ cần hơi sơ sẩy hắn cũng nắm chắc có thể giết chết đối phương.

Đương nhiên khả năng quan sát của người mạnh cũng tương đối nhạy cảm, loại năng lực này cũng phải xuất kỳ bất ý mới có thể thu được hiệu quả.

Xem ra tầng thứ hai Thú linh giới đúng là một nơi tốt, Thần thú phù hộ, xem ra hắn vẫn phải đi tới mấy lần nữa. Đương nhiên phải xem cho rõ ràng đã, nếu như vẫn giống lần trước thì Trâu thần côn cũng xin miễn. Hắn cũng không cho rằng nếu lần nữa mình làm lại vẫn có thể thành công.

Đó là một ám ảnh tương đối đáng sợ.

Hơn nữa Thú linh giới sẽ không lặp lại. Giờ hắn đã hiểu tại sao không nhìn thấy bóng dáng người mạnh nào tại tầng thứ nhất Thú linh giới. Bất cứ ai có tư cách vào tầng thứ hai đều sẽ không còn bất cứ hứng thú nào đối với tầng thứ nhất.

Kỳ thực sau khi liên tục đạt được nhiều thắng lợi như vậy Trâu Lượng cũng đã đủ thú linh để chế tạo các trang bị còn thiếu, có nhiều hơn cũng vô dụng. Việc còn lại chính là làm thế nào tăng chất lượng của thú linh lên và nhận được các thuộc tính đặc thù.

Tăng chất lượng thú linh là vấn đề thời gian, còn đạt được thuộc tính đặc thù thì phải tới những nơi Thú tộc phải liều mạng. Trâu Lượng đã được nhận thức sâu sắc cảm giác này.

Nắm giữ một cỗ máy giết người như thời gian dừng lại chẳng khác nào có nhiều một mạng.

Hắn phải nghĩ cách rèn luyện kỹ năng này lớn mạnh hơn. Trâu Lượng phỏng chừng có thể nắm chắc một giây đồng hồ đối phó cấp bậc bạc trắng nhưng đối mặt chiến sĩ vàng sáng đại khái chỉ có năm năm. Nếu như tốc độ tấn công của đối phương vượt qua năng lực phản ứng của hắn thì sợ rằng kỹ năng còn chưa kịp thực hiện đã thăng rồi. Nhưng chỉ cần làm kỹ năng này phát triển lớn mạnh thì tương lai nhất định sẽ thuộc về hắn.

Mặc dù là trong ảo giác nhưng đối với Trâu Lượng mà nói đời trước đã sống xong rồi, đời này hắn phải sống cho tử tế.

Số liệu có thể hiển thị nhưng chỉ giới hạn trong cấp đồ trắng và đồng thau, hai loại trang bị này là cấp thấp nhất, bất kể ai cũng có thể nhìn thấu. Nhưng sau khi đến cấp bạc trắng sẽ không cách nào thấy rõ, thậm chí ngay cả điêu khắc sư cũng không thể, nhiều nhất chỉ có thẩ biết được trong lúc điêu khắc. Còn cố liệu của các trang bị cấp vàng sáng trở lên sợ rằng đều là tuyệt mật.

Đương nhiên còn có một phương pháp đơn giản chính là căn cứ độ tối của trang bị mà phán đoán.

Nhưng có trời mới biết trên người những lão quái vật này có những năng lực gì.

Bây giờ Trâu Lượng rất muốn tìm một người tâm sự, hắn không biết những năng lực này của mình đến cùng là cấp bậc nào. Đáng tiếc trong chuyện này thật sự không tìm được một người để thảo luận nào.

Trên người hắn có quá nhiều bí mật, nhất là ánh mắt nóng bỏng những lão quái vật đó nhìn hắn, chẳng lẽ là muốn cướp đoạt năng lực của hắn?

Trâu bạn học cũng hơi lo lắng, đối với những gì chưa biết hắn luôn có sự cảnh giác nhất định.

Điều này cũng không thể trách hắn, suy cho cùng cá lớn nuốt cá bé là định luật của Thú tộc. Bây giờ hắn quả thật quá nổi bật trong khi sức mạnh còn cần rất nhiều thời gian để tăng lên.

Có kiêng có lành!

Trâu bạn học rất hài lòng, như từ cõi chết trở về, mọi người cùng nhau ăn uống lu bù. Mấy người đàn ông thì không có cảm giác gì nhưng đám phụ nữ tinh tế lại phát hiện sau mỗi lần ngủ say tỉnh lại Trâu Lượng đều có thay đổi. Rất khó miêu tả sự thay đổi này, trong ánh mắt đó có thêm một chút tang thương, tựa hồ đã nhìn thấu điều gì đó.

"Gina, một ly nào! A, mặt bạn thật đỏ, thật đáng yêu", Trâu Lượng cười nói.

"Hơ, liền ba ly đi, dám đấu rượu với bản tiểu thư, cho xỉn luôn!"

"Ai sợ ai".

Đã sống là phải hết mình, đó mới là cuộc sống.

Thời gian này gia tộc Avril vẫn đang lặng lẽ thu mua các loại thú linh có thuộc tính. Không phải tất cả mọi thuộc tính đều có vai trò, những thuộc tính cao cấp mỗi thành phố cũng chỉ có một hai loại, trước hết phải mua được số này sau đó mới chọn lựa các loại còn lại một chút. Nguồn tại http://Truyện FULL

Lần này gia tộc Avril đã dốc hết toàn lực. Cho dù thứ này không đắt nhưng quét sạch toàn đế quốc cũng là một việc rất nặng nề đối với gia tộc Avril.

Có thể nói một khi thất bại gia tộc Avril sẽ phải làm lại từ đầu.

Nhưng là một gia tộc thương nghiệp, nếu không làm thì thôi, một khi đã quyết tâm thì phải ra tay tàn nhẫn.

Bây giờ việc thu mua đã hoàn thành bảy tám phần, Trâu Lượng biết đã đến lúc thực hiện kế hoạch. Sư phụ vừa mới nhậm chức Hồng y đại chủ tế, do thái độ của hiệu trưởng Học viện chiến tranh Angelo nên sự khống chế của Thomas đối với thành phố càng ngày càng mạnh, xem như hoàn thành bước đầu tiên của Hồng y đại chủ tế. Nhưng lần này đến Giáo đình cũng không thể xem thường, bình thường đối với các thành phố có sức mạnh không cân bằng thì đối thủ sẽ làm khó một chút, nếu như ngươi không thể xử lý được thì sức khống chế vừa hình thành lại có khả năng bị phá vỡ.

Không có dao kim cương thì cũng đừng làm nghề cắt kính.

Hiện nay cuộc sống còn yên ổn phải tranh thủ hưởng thụ, bão táp của kẻ thù còn chưa đến cho nên dù vui vẻ nhưng đồng thời Thomas cũng hơi lo lắng. Không biết phái Quan cầm quyền và Công hội điêu khắc sư linh hồn đã chuẩn bị đòn sát thủ gì, nếu là chuyện gì cũng không làm thì chỉ có khi hắn là người không thể động đến.

Hiển nhiên bất kể là hắn hay là Shaman chẳng qua cũng là cá nhân, thế lực sẽ không để ý đến cá nhân, thời gian chờ đợi càng lâu cho thấy bão táp sẽ càng hung mãnh.

Đây chính là đấu tranh quyền lực nhưng nếu như qua được cửa này hắn sẽ trở thành bá chủ một phương, đồng thời cũng tạo nên quyền uy của hắn trong tỉnh Thần Diệu. Cái khác không nói, ngay cả rất nhiều Đại chủ tế trong Thần miếu cũng không phục hắn trở thành Hồng y đại chủ tế.

"Nhóc con, tỉnh rồi à? Không phải Thần thú lại tìm con tán gẫu đấy chứ?"

Trong thời gian Trâu Lượng mê man mỗi ngày Thomas đều đến hai lần, hiển nhiên như vậy không phải làm cho có lệ mà là hắn thật sự quan tâm đến Trâu Lượng. Hơn nữa thân là Hồng y đại chủ tế mà mở mồm ra đã nhắc đến Thần thú cũng cho thấy hắn tín nhiệm Trâu Lượng đến mức độ nào.

Vẻ mặt Trâu Lượng khiếp sợ, "A, sư phụ, ngài đúng là không cần đoán cũng biết, Thần thú thật sự đã tìm con tán gẫu".

Tay Thomas hơi run, mỗi khi Trâu Lượng nói như vậy chính là lúc có việc lớn xảy ra, bây giờ ngay cả Thomas cũng không phân biệt được thật giả. Nói thật ra hắn đã tin một nửa rồi, có lẽ Thần thú thật sự rất chiếu cố tên đồ đệ này của mình, nếu không làm sao hắn có thể hiểu được từ cổ, còn có thể có nhiều phương pháp điêu khắc kì diệu như vậy?
Bình Luận (0)
Comment