Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 213

Lập tức cả khu phố trở nên hỗn loạn, điên cuồng, với sự tác động của chiến ca các kị sĩ này đã hoàn toàn phát cuồng, lấy một chọi mười, giết khắp tứ phương.

Anton vỗ yên ngựa, thân thể như một mũi tên rời cung xông vào Nhất Phẩm lầu, bắt giặc phải bắt vua trước, hắn phải xem xem đến cùng là ai gây chuyện ở bên trong.

Xẹt...

Tuy phản ứng của Anton đã đủ nhanh nhưng vẫn bị đánh cho trở tay không kịp. Khoảng cách gần như thế, huống hồ thứ Trâu Lượng dùng là...nỏ chữ thập.

Phản ứng của chiến sĩ bạc trắng chưa chắc đã nhanh hơn chiến sĩ bình thường bao nhiêu nhưng tốc độ thân thể của hắn tuyệt đối có thể theo kịp phản ứng. Hắn nghiêng cổ hoàn toàn theo bản năng, một màn máu tóe ra, trên cổ hắn xuất hiện một vệt máu. Trong lòng còn đang giận dữ chưa kịp có phản ứng gì thì đợt tấn công thứ hai đã tới, bốn mũi tên nhắm thẳng đến hai tay hai chân.

Lần này cho dù hắn có khả năng thông thiên cũng không tránh nổi.

Phụp phụp phụp phụp...

Tứ chi đồng thời bị bắn trúng, mục đích của mũi tên đầu tiên chính là buộc đối phương phải né tránh toàn lực, một khi đã tránh né thì trong nháy mắt thân thể sẽ không thể thực hiện bất cứ động tác nào. Mà khả năng khống chế đối với nỏ chữ thập của Trâu Lượng hơn xa Avril, lực sát thương Avril càng không thể có thể so sánh.

Sự đau nhức lập tức truyền đến từ tứ chi. Sức tấn công ít nhất cũng đến cấp bạc trắng.

Độ chính xác thật đáng sợ, các mũi tên đều xuyên qua khe hở giữa các bộ phận trên áo giáp. Nhưng cảm giác đau nhức còn chưa qua đi bản năng của hắn đã cảm thấy nguy hiểm đang ập đến. Trâu Lượng đột nhiên vung quyền trượng quét ngang mặt đối phương.

Suýt nữa đánh gãy cổ Anton, nhưng rút cục thì Anton vẫn là chiến sĩ bạc trắng, hắn cố nhịn đau chuẩn bị phản kháng. Bỗng nhiên hai mũi tên trên hai cổ tay bị người trước mặt nhổ ra, đau buốt đến tận óc. Trâu Lượng bắt được cổ tay đối phương, một kéo một đẩy, cổ tay lập tức trật khớp, sau đó hắn giơ tay lên trời, hít sâu một hơi.

"Giết!"

Kĩ năng uy hiếp vừa thăng một cấp được sử dụng lần đầu tiên, đó là sức áp bức có thể kinh sợ chiến sĩ bạc trắng, trong nháy mắt thân thể Anton cứng đờ.

Một đòn dán núi lở đập chính diện lên áo giáp của Anton.

Vù...

Anton bay ra ngoài như diều đứt dây, giữa không trung phun ra một ngụm máu.

Chiến đấu bên ngoài cũng đã xong bảy tám phần, mấu chốt là ai cũng không nghĩ tới người có sức mạnh mạnh nhất là Anton vậy mà bị đánh hộc máu. Đám kị sĩ nhìn thấy cảnh này lập tức chiến đấu càng điên cuồng như vừa được uống Viagra, còn phe thành vệ quân thì giật nảy, cao thủ của đối phương đến rồi?

Người nào có thể đánh bại đội trưởng trong thời gian ngắn như vậy???

Tình cảnh lập tức trở thành thiên về một bên, trong lòng thành vệ quân đã không còn ý chí chiến đấu còn phía bên kị sĩ đoàn thì thoải mái đánh chó rơi xuống nước.

Khi người của kỵ sĩ đoàn đến thì chiến đấu đã kết thúc, Trâu Lượng đã mang Nini về nhà, đánh nhau xong rồi tâm tình hắn cũng thoải mái, những gì không vui trong lòng cũng đã nhẹ nhàng hơn.

Lão Lỗ từ trong góc thò đầu ra, hết thảy xảy ra vừa rồi quả thật đã vượt qua kiến thức của hắn, người tuổi trẻ này quả thật quá đáng sợ!!!

Không cần Thú linh biến vậy mà đã đánh tan tác một chiến sĩ bạc trắng, Thần thú tại thượng, đây là ai?

Loại đánh lộn trình độ này ở đế đô lúc nào cũng có nên căn bản không ai để ý. Nhưng khi Giáo hoàng biết được hai mươi mấy người của mình đã đánh hơn một trăm người của thành vệ quân thua thảm hại thì tâm tình rất sướng. Bình thường sức mạnh của đám này cũng chỉ tầm tầm, lần này không hiểu vì sao lại trở nên mạnh mẽ như thế.

Tâm tình thoải mái Giáo hoàng cũng hỏi vài câu về tình hình khi đó, nghe nói có một tế ti gọi là Arthur cũng tham gia đánh lộn tâm tình lại càng đặc biệt.

Tên nhóc này đúng là thú vị, một tế ti kiến tập mà làm cho Giáo hoàng hắn cũng thấy hứng thú, tuyệt đối là chưa từng có trong lịch sử. Coi như là sau sự kiện nữ thần chữa trị Giáo hoàng cũng không thể không gặp tên nhóc này một chút, hắn chính là người đã sáng tạo ra chiến ca chữa trị.

"Bott, ngươi thấy tên nhóc này thế nào?"

Bott là người đi theo bên người Giáo hoàng, từ lúc Giáo hoàng vẫn là Hồng y đại chủ tế ông già này đã bắt đầu đi theo hắn cho đến tận lúc đạt được địa vị Giáo hoàng hôm nay. Mặc dù trông như một ông già nhưng đã ngăn cản vô số lần ám sát cho Giáo hoàng, nghe nói ít nhất là cấp bậc vàng sáng, hơn nữa là thượng đỉnh vàng sáng. Truyện được copy tại Truyện FULL

Thế giới quyền lực lừa gạt lẫn nhau, có thể lên tới vị trí này Benedict mười lăm cũng phải đạp lên thi thể người khác. Người có thể được hắn tín nhiệm không nhiều, trong đó Bott là một.

"Bệ hạ, tên này hoặc là kẻ gian tà hoặc chính là phúc tinh Thần thú ban cho ngài". Bott nói.

Giáo hoàng gật đầu gợi ý tiếp tục, hiển nhiên như vậy chẳng khác nào chưa nói.

"Có điều căn cứ tư liệu thì thằng nhóc này chỉ có mười bảy mười tám tuổi, xuất thân tộc Bear cũng không có vấn đề gì, bình dân, cha là một lão Bear rất thông thường, là một tín đồ thành kính của thần giáo. Cho nên tổng hợp lại thì khả năng trước cực kỳ nhỏ".

"Ha ha, ta cũng nghĩ như vậy, coi như là Fox ở tuổi này mà không có hậu thuẫn thì cũng có thể làm được gì. Ta thấy nó thật sự là thiên tài, cũng đúng, tộc Bear phát triển đã nhiều năm, mọc ra một thiên tài vạn người có một như vậy cũng là bình thường.

"Nếu nói có khuyết điểm gì thì chính là tính khí tương đối cáu kỉnh, vừa tới đế đô đã đánh nhau. Còn dùng chiến ca mang mấy kị sĩ đánh đuổi kẻ thù đông hơn mình mấy chục lần suốt vài con phố".

Bott mỉm cười nói.

"Ha ha, rất có phong thái lúc trẻ của ta, người tuổi trẻ mà, kích động cũng bình thường. Là một tế ti, có người làm nhục thần giáo còn không dám động thủ thì còn làm nên trò trống gì. Tên nhóc này rất hợp ý ta".

Giáo hoàng vuốt râu cười nói. Người ngoài cho rằng Trâu Lượng thích gây rối nhưng Giáo hoàng lại tương đối yên tâm. Thành kính là chuyện tốt nhưng nếu quá mức lại có thể làm cho bề trên nghi ngờ. Nhưng trên thực tế khuyết điểm của tên nhóc này rất rõ ràng, cáu kỉnh, hơn nữa lúc nào cũng kích động, bất kể đối phương là ai cũng dám đánh. Kể cả chuyện Arthur đánh quý tộc tại Jerusamer cũng toàn bộ được báo cáo lại cho Giáo hoàng.

Là một tồn tại đứng đầu thiên hạ, Giáo hoàng sẽ không đố kị nhân tài, không có nhân tài thì Giáo đình làm sao mạnh mẽ được. Quan trọng nhất là nhân tài này không được có vấn đề, mặt khác chính là phải khống chế được.

Loại người có ưu điểm và khuyết điểm đều rất rõ ràng này là loại bề trên tích dùng nhất, huống hồ hắn còn là tộc Bear. Bất cứ người thú nào cũng biết đầu óc tộc Bear rất đơn giản. Huống hồ Arthur mới bao nhiêu tuổi, cho dù luyện cả đời cũng không bằng được một nhóc con Fox.

Hai người thoải mái nói chuyện với nhau nhưng kỳ thực cũng đã định tính.

Subaru và Thomas đang chờ đợi, với cá tính của Giáo hoàng vốn tưởng rằng không có một hai ngày sẽ không để ý đến bọn họ nhưng không nghĩ tới mới gần tối Bott đã đến.

Subaru không dám nghênh ngang trước mặt tâm phúc của Giáo hoàng này nên vội vàng đứng lên, "Tổng quản đại nhân, bệ hạ triệu kiến à?"

"Ha ha, bệ hạ bảo các ngươi mang người tuổi trẻ đó tới", trên mặt Bott mang nụ cười quen thuộc.

"Đa tạ tổng quản đại nhân, ta còn tưởng rằng phải đợi vài ngày", tôn trọng là chuyện tôn trọng nhưng dù sao Subaru cũng là Shaman hùng bá một phương, cũng không cần phải quá mức.

"Ha ha, bệ hạ rất bận, có điều bệ hạ rất thích cách làm việc của người trẻ tuổi này cho nên phải gặp hắn".

Bott để lại một câu như vậy rồi đi. Phản ứng đầu tiên của Subaru và Thomas chính là Arthur lại gây chuyện rồi, phản ứng thứ hai, không biết...gây chuyện thế nào mà làm Giáo hoàng bệ hạ vui vẻ như vậy.

Trở lại trạm dịch, Trâu Lượng và Annie cúi đầu ngồi ở đó tựa như hai học sinh mắc lỗi.

Đánh người cũng đánh rồi, chuyện cũng xảy ra rồi, sướng cũng sướng rồi, nhưng Trâu Lượng cũng biết chuyện sẽ không kết thúc như vậy. Bên dưới đánh nhau bên trên định tính, có điều Trâu Lượng cũng biết Subaru và Thomas chắc chắn sẽ bảo vệ hắn.

"Nhóc con, ngươi thật uy phong, bảo ngươi phải ngoan ngoãn mà chẳng được mấy chốc ngươi đã có thể gây ra chuyện lớn như vậy", Thomas thất vọng nói.

Trâu Lượng cũng không giải thích, "Sư phụ, con sai rồi".

"Ngươi biết sai ở đâu không?" Subaru hỏi.

Không đợi Trâu Lượng nói chuyện Nini đã nhảy ra, "Ông nội, không trách anh trai, là tại con bắt anh ấy dẫn ra ngoài chơi".

"Không phải, chủ yếu là con cũng muốn ra ngoài dạo chơi. Sư tổ, sư phụ, con là người nhà quê vào thành, chưa từng thấy khung cảnh phồn hoa như vậy nên không nhịn được muốn ra ngoài dạo, một lát đã xảy ra chuyện rồi".

Trâu Lượng nói, chuyện hôm nay quả thật hơi quá, ồn ào quá mức, nhưng sau khi gặp Olivia hắn phải phát tiết nộ khí trong lòng.

"Tên nhóc này, ngươi sai ở chỗ ít nhất phải đánh gãy một chân thằng kia, dám bắt nạt cháu gái ta, không giết chết hắn chính là nhẹ tay rồi!"

Subaru trợn mắt nói.

"Ông nội, người ta biết ông tốt nhất mà", Annie sửng sốt rồi lập tức vui vẻ sờ râu Subaru.

"Ha ha, bé con này, ông còn tưởng rằng con có anh trai là không cần ông nội nữa chứ!"

"Tên nhóc nhà ngươi đúng là số đỏ, đánh nhau cũng có thể làm Giáo hoàng vui. Chuyện lần này chỉ là may mắn, sau này lúc động thủ phải suy nghĩ cho kĩ đã", Thomas cũng cười nói, vừa rồi chỉ là hù dọa tên nhóc này một chút để hắn khỏi không biết trời cao đất rộng.

Trâu Lượng làm bộ xoa ngực, "Dọa chết con rồi, con tưởng con sẽ bị bắt cơ".

"Đừng giả vờ nữa, nhóc con nhà ngươi mà biết sợ à?"

"Ông nội, con bảo ông này, hôm nay anh trai phong độ lắm, lần lượt ném từng người xấu đó ra ngoài cửa sổ!" Nini hoa chân múa tay biểu diễn như là nàng mới là người đại phát thần uy vậy.

Subaru và Thomas còn có thể nói gì, ngay cả đánh người cũng có thể đánh ra lợi ích, tên nhóc này hồng phúc tề thiên, có đỡ cũng không đỡ được.

Khi Trâu Lượng được biết Giáo hoàng cũng rất vui vẻ đối với chuyện này trong lòng hắn cũng...

Sau khi Subaru rời khỏi Thomas nhìn tên đệ tử có thiên phú dị bẩm của mình này rồi thở dài, "Gặp Olivia rồi à?"

"Sư phụ, thầy biết rồi à?" Trâu Lượng cười khổ nói, khó trách Thomas nhắc nhở hắn, "Đến cùng tỉnh giấc là chuyện gì? Tại sao tính tình sẽ thay đổi lớn như vậy?"

"Ai cũng không biết, giải thích của Giáo đình chính là một loại phóng thích truyền thừa thú linh, tính cách thay đổi là tất nhiên. Nói đơn giản thì khi năm tuổi có thể con thích nhất là một bữa ngon nhưng đến hai mươi tuổi con còn có thể nghĩ như vậy không?"

Thomas cũng phi thường trân trọng tên đồ đệ thiên tài của mình này, biết trong lòng hắn vẫn nhớ nên Thomas đã phái người đi hỏi thăm. Khi nghe nói Olivia tỉnh giấc kỳ thực hắn vẫn cảm kích Thần thú từ đáy lòng. Nếu như Olivia không tỉnh giấc thì hai người tuổi trẻ quấn quýt với nhau có thể sẽ gặp phải không ít chuyện, nhất là với cá tính của đồ đệ mình. Bây giờ cũng tốt, một khi tỉnh giấc tính cách sẽ thay đổi rất lớn, về tình cảm cũng như vậy.

Có lẽ giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện cảm động nhưng đến giai đoạn này thì tất cả chỉ còn là mây mờ gió nhẹ.
Bình Luận (0)
Comment