Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 257

Trâu Lượng gật đầu, đây không phải là lúc cậy mạnh, loại quái vật này có phạm vi tấn công khoảng tám mươi tới chín mươi phần trăm, nếu như rồng nơi này cũng có long tức thì cho dù hắn có năng lực dừng lại thời gian cũng không thể tránh thoát.

Trâu lượng dùng chiến ca tín ngưỡng sở trường nhất – Tính mạng bùng nổ.

" Từng bao lần vấp ngã trên đường,

Từng bao lần gãy cánh khi đang bay

Giờ đây ta không còn do dự,

Ta nghĩ vượt qua xa cuộc sống tầm thường

Ta khẩn cầu thần thú vinh quang,

Như bay lượn trên khung trời rộng rãi

Như bay qua bao cánh đồng hiu quạnh,

Ta có sức mạnh vượt qua mọi khó khăn!"

Không có quyền trượng cũng không hề trở ngại việc Trâu Lượng đem bản chất phát huy đến mức tận cùng. Tại Thông thiên cảnh, không có trang bị vướng víu ngược lại càng làm cho Trâu Lượng thoải mái.

"Đã bao lần ta đánh mất hướng đi,

Đã bao lần ta không còn mộng tưởng

Giờ đây ta không còn mơ hồ nữa,

Ta muốn giải phóng tính mạng của mình"

Trâu Lượng dùng hết sức mình, phóng ra sự nhiệt tình lớn nhất của bản thân, bởi vì hắn biết rõ rằng, chiến ca thực chất chính là dùng nhiệt tình truyền nhiệt tình.

Bỉ mông vàng phát ra một tiếng gầm nhẹ, hiển nhiên hắn đã cảm giác được sức mạnh trong cơ thể tựa hồ bắt đầu tăng trưởng, nhưng vẫn chưa đủ!

Bóng Ma cùng Dư Triết cũng nhận thức được thú linh có sự thay đổi. Sau khi thú linh được điêu khắc trở thành trang bị, sẽ không biến mất hoàn toàn, mà sẽ xuất hiện thú hạch (nhân), cũng chính là trang bị trung tâm hoàn chỉnh, nguồn suối của sức mạnh, cũng như thú linh của yêu thú. Trâu Lượng đạt được ngư long đan chính là thú hạch, tinh hoa của thú linh.

Thú linh của nữ vương Medusa cũng vậy, đều là trạng thái cố định, không phải loại thú linh bậc thấp không có hình thái.

Ba người đều cảm thấy thú hạch chấn động, chỉ Mông Gia có tế ti chiến ca thật sự, điểm này ai cũng không thể phủ nhận, bây giờ bọn họ bắt đầu cảm nhận được một loại sức mạnh khác lạ nảy sinh, dường như thú hạch sống rồi!

Đương nhiên là ba người đối với cổ ngữ vô cùng tinh thông, mà Trâu Lượng dùng cổ ngữ để hát, càng khiến cho sức mạnh chiến ca phát huy đến mức tận cùng, Hiệu quả của một loại chiến ca một mặt được quyết định bởi sức mạnh của tế ti chiến ca, mặt khác cũng được quyết định bởi sự thông hiểu, mà ba người đều hiểu, phi thường hiểu.

"Ta hiến dâng hết tính mạng của mình

Như bay lượn trên khung trời rộng rãi,

Như bay qua bao cánh đồng hiu quạnh

Có sức mạnh chiến thắng mọi gian tà,

Ta tin vào sức mạnh của thần

Giống như đứng trên đỉnh cầu vồng,

Như vượt qua dải ngân hà lấp lánh

Có sức mạnh vượt qua mọi thứ tầm thường"

Khi chiến ca mạnh mẽ cất lên, trong đó có ẩn chứa sức mạnh kích thích triệt để nội tâm cuồng dã của thú tộc, bỉ mông vàng đấm ngực gào thét, sức mạnh đột nhiên tăng lên một thành, hai mắt hừng hực bùng nổ chiến ý.

Bóng Ma vốn còn đang lo lắng cho Arthur chợt lộ ra ý cười tàn khốc, tên nhóc này quá tuyệt rồi, chiến ca này làm cho máu thú của hắn sôi trào, nhưng đầu óc lại càng tỉnh táo, đây là cảnh giới cao nhất của sát thủ, hắn chinh chiến một đời, tổng cộng nhận thức qua hai lần, trong đó một lần chính là chạm mặt giao thủ cùng Dư Triết, cũng coi như là đánh nhau rồi mới quen, ai nghĩ đến, chỉ một khúc chiến ca đã đạt đến cảnh giới như vậy.

Mắt Dư Triết cũng lộ ra ánh sáng màu vàng tối, khóe miệng mang theo một tia sát khí, "Hê hê, cảm giác rất tốt, rất tốt!"

"Nhóc con, xem chúng ta thu thập con quái vật lớn kia!" Text được lấy tại Truyện FULL

Bên trong sông băng, hiển nhiên rồng băng đã bừng tỉnh rồi, từ cửa xuất hiện ba luồng hơi thở mạnh mẽ, còn có một âm thanh đáng ghét làm cho nó từ trong mơ tỉnh dậy.

Giờ khắc này, cả ba người đều tràn ngập sự tin tưởng, đó là một sự tin tưởng mà trước giờ họ chưa từng trải nghiệm.

Trâu lượng cũng không hề khách khí đổ hết tất cả sức mạnh vào trong đó, hắn nhìn ra được chiến ca dùng đối với người mạnh thì hiệu quả tốt hơn nhiều.

Gầm~~~

Rồng băng nhìn chằm chằm vào ba kẻ đã nhiều lần quấy rầy giấc mơ của nó, rồi gầm lên rung trời chuyển đất. Oai rồng mãnh liệt rợp trời ngập đất tràn ra, mà lúc này bỉ mông vàng lại không hề úy kị xông vào, nếu như để cho rồng băng đi ra, không gian rộng lớn càng có lợi cho nó phát huy, cho nên vào trong hang bắt rồng mới là vương đạo.

Bỉ mông vàng hình thể to lớn, so với rồng băng thì vẫn còn nhỏ hơn, nhưng khí thế tiến lên không hề yếu, chính diện vọt lên.

Đuôi rồng to lớn mang theo cơn lốc quét đến, thân thể Đại Kim bắn vọt lên khỏi mặt đất, nhưng đuôi rồng băng mãnh liệt vượt quá tưởng tượng, lập tức quay trở lại.

A…

Bỉ mông vàng bị đập bay đi như đạn pháo, lúc này từng đạo ánh sáng lạnh lẽo bắn về phía mắt rồng băng, đang tấn công mãnh liệt như thế, vậy mà rồng băng có thể cảm thấy, dịch chuyển một khoảng trong nháy mắt, nhưng vừa tránh thoát, lại lập tức có mũi tên theo sát mà đến, liền nhắm mắt lại.

Trâu Lượng đang trốn ở một bên suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi, là thật hay giả, da mắt con rồng láu cá này làm bằng thép tấm sao?

Đây chẳng qua là thực luyện đường cấp B, với trình độ của chính mình, đại khái chỉ cần quái vật cấp E cũng đã đủ để mình mất mạng.

Không trung hiện lên một bóng dáng, Bóng Ma hướng về phía đầu rồng băng đâm một đao rồi thoát đi, một đao đó của sát thủ thượng đỉnh vàng sáng là "đao tất sát".

Vấn đề là tựa hồ rồng băng đã sớm có thể cảm thấy, vừa ngẩng mặt lên một miệng nước miếng đã phun qua, Trâu Lượng trốn ở góc phòng cũng thấy rét run, hơi thở rồng là có thật.

Cho dù có áo giáp cấp vàng sáng hộ thể, Bóng Ma cũng không dám thử, hơi thở rồng là tấn công bao trùm, áo giáp căn bản không có cách nào phòng hộ toàn diện, tuyệt đối là trực tiếp đông cứng mà chết.

Nơi hơi thở rồng tràn qua toàn bộ bị kết băng.

Đại Kim lại xông lên, sức phòng ngự mạnh mẽ của bỉ mông được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, hơn nữa hung hãn không sợ chết, Bóng Ma cùng Dư Triết nhìn thấy thế thì hết sức kiềm chế rồng băng, làm cho nó không có cách nào đánh chính diện được với Đại Kim.

Ba người phối hợp quả thật rất ăn ý, nắm lấy thời cơ, vuốt lớn của bỉ mông vàng trực tiếp vỗ hướng vào bụng rồng, nơi này không có vẩy che phủ, là địa phương yếu ớt nhất, nhưng vì rồng băng quá mạnh mẽ, bình thường khả năng tấn công trúng nơi này là bằng không.

Nhưng dù là sau khi cường hóa, sức mạnh chiến đấu của Bóng Ma cùng Dư Triết tăng lên không ít, nhất là Dư Triết đã bắn ra hơn một trăm tên, mà loại tên bạo xạ này bắn ra sợ cũng không thể kéo dài, Bóng Ma lại càng như đang khiêu vũ bên miệng rồng, sơ suất một chút là hài cốt cũng không còn, nhờ toàn lực kiềm chế như vậy mới cho Đại Kim có cơ hội quý giá để ra tay.

Và bỉ mông vàng quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người.

Bắt đầu…

Hai vuốt lớn màu vàng vừa vặn vồ đến, chiến đấu nhiều lần như vậy, rồng băng rốt cuộc cũng bị thương, ngẩng mặt gào lên điên cuồng, há mồm phun về Đại Kim một miệng nước miếng lớn.

Nếu bị phun trúng, bỉ mông vàng cũng phải đi đời nhà ma. Bóng Ma cùng Dư Triết lập tức toàn lực ngăn chặn. Trâu Lượng thấy vậy hết sức sợ hãi, rất nhiều mũi tên bay nương theo Bóng Ma, thiếu chút nữa đã giải quyết hắn luôn rồi, nhưng thiếu chút nữa mới chính là một tên tinh diệu.

Hai sức mạnh vàng chặn lại, cho bỉ mông vàng có cơ hội lập tức thoát đi, nhưng Đại Kim hung mãnh không nghĩ tới việc từ bỏ cơ hội khó có được này, vẫn không thoát đi, một lần nữa đem vuốt vàng của chính mình cắm vào bụng rồng băng.

Nhưng Trâu Lượng thấy được rất rõ ràng, mặc dù máu tươi chảy ra, nhưng vuốt của Đại Kim không hoàn toàn đi tới, bắp thịt bụng rồng băng đã cản lại được sự tấn công.

Gầm~~~

Khí tức băng sương mạnh mẽ nổ tung, dù lập tức né tránh, nhưng Đại Kim vẫn phản ứng chậm một chút, vuốt không kịp rút ra, lập tức bị vòng băng quét trúng phun máu, thân thể nhiều thêm một vòng trắng.

Chịu đòn tấn công đầu tiên, vết thương ở bụng rồng băng đã đóng băng. Sắc mặt ba người Bóng Ma vô cùng khó coi, cái này tuyệt đối vượt qua độ khó cấp B trung bình, phỏng chừng bọn họ đã sai.

Tới giờ, đánh không lại thì chạy, rồng băng không hề cùng bọn họ dây dưa, bọn họ đã đánh giá thấp khó khăn rồi.

"Không tốt, đi mau!"

Bóng Ma quát lớn một tiếng, bất chấp tất cả dẫn đầu chạy ra bên ngoài, nhưng đã không kịp rồi, vầng sáng màu trắng trong nháy mắt lan rộng, bao phủ triệt để cả sông băng.

Kết giới chiến đấu, đây chính là tình hình không thể thoát đi trong Thông thiên cảnh, còn bạn học Trâu trốn ở cửa cũng không có lựa chọn, bởi vì kết giới đã chấm dứt ngay ở khu vực trước mặt hắn một bước rồi, thật mẹ nó tâm lý muốn bùng nổ.

Trâu lượng cảm thấy nội tâm của hắn bắt đầu bùng nổ rồi, lúc này chỉ cần hắn niệm chú ngữ rời khỏi, nhiều nhất chỉ bị hạ thấp một chút thú linh ấn tại cao độ tháp thông thiên, không hề có thiệt hại khác, huống chi trước đó bọn Bóng Ma cũng nói với hắn, lúc nguy hiểm có thể rời đi.

Ở bên trong ba người đang rơi vào khổ chiến, rồng băng bị thương nổi giận rồi, mãnh liệt đuổi theo Đại Kim cắn, Dư Triết cùng Bóng Ma liều mạng ngăn trở, nhưng rồng băng đang tức giận không phải hai người bọn họ có thể ngăn cản được.

Vốn tưởng rằng bụng là chỗ yếu hại của rồng băng, không nghĩ tới lại chọc rồng băng nổi giận.

Trâu lượng phủ phục tại cửa, nhìn chằm chằm không chớp mắt cả quá trình chiến đấu, quả thật nội tâm rất bồn chồn, hắn cũng do dự, rồng băng này thật sự giống như đúc trong miêu tả ở kiêp trước, liên tưởng hai thế giới này cũng thật trùng hợp, ánh mắt Trâu Lượng gắt gao nhìn chằm chằm vào chỗ bảy tấc ở cổ rồng băng có một khối vẩy khá đặc biệt.

Mà sau khi rồng băng bị chọc giận, một mảnh vẩy này thực sự dựng ngược lên.

Vẩy ngược – điểm yếu duy nhất của loài rồng!

Trốn? Trước kia Trâu Lượng quả thật có rất nhiều vấn đề, một người cẩn thận quả thật có thể sống được càng lâu, nhưng mỗi lần đều trốn tránh nguy hiểm, vĩnh viễn cũng không thể trở thành người mạnh thực sự, nhiều nhất chỉ là một kẻ am hiểu kẻ hở sinh tồn.

Gặp mạnh càng mạnh!

Chỉ có không sợ nguy hiểm, phạt hết bụi gai, mới có thể thành người mạnh thật sự!

Chỉ có trải qua ma luyện bằng máu và lửa, mới có thể đạt được sức mạnh thật sự!

Nếu bọn lão Ma dẫn hắn đến, hắn chính là thành viên của đội ngũ, Trâu Lượng chưa tiến vào là biết sức mạnh của chính mình chỉ làm trói tay trói chân bọn họ, nhưng không phân thắng bại, quyết không thể từ bỏ, đáng tiếc, chính mình không có cách nào triệu tập nỏ chữ thập, nếu không bất ngờ đánh tới, nói không chừng có thể có hiệu quả xuất kỳ.

Cục diện của ba người càng ngày càng không ổn, Đại Kim hình thể quá lớn, bị rồng băng điên cuồng đuổi đánh, đã trúng vài đòn, mắt thấy đã không chống nổi nữa, Bóng Ma với Dư Triết đều không có biện pháp cầm chân quái vật, tấn công sắc bén đối mặt với gã này quả thật có điểm không thể ra tay.

Cứ như vậy thì kết cục cũng là cùng chết, Trâu Lượng không thể chần chừ được nữa, trực tiếp xông vào, một tiếng gầm lớn, ẩn chứa kỹ năng uy hiếp, "Điểm yếu của rồng băng ở vẩy ngược trên cổ!"

Dù sao cũng là luyện chiến ca, giọng gầm lớn cộng thêm kỹ năng uy hiếp cũng làm rồng băng giật mình, ở đâu lại chui ra một quái vật gầm lớn như vậy, cũng là do thú linh của bạn học Trâu ít đến đáng thương, rồng băng trực tiếp bỏ qua không chú ý đến hắn.

Chỉ trong nháy mắt rồng băng sửng sốt, những cao thủ như Bóng Ma và Dư Triết sẽ không vì đột biến mà lỡ nhịp độ, gần như là tiếng nói vừa dứt, Dư Triết cùng Bóng Ma đều ra tay rồi, liên châu truy hồn tên của Dư Triết lập tức bắn về phía chỗ vẩy ngược, bình thường thì rồng băng cũng không sao, nhưng lúc này đang giận dữ, nên trên cổ có một mảnh vảy lại mở ngược ra.

Cung thủ ra tay cần nhanh như tia chớp, độ chuẩn lại càng kinh người, một vệt sáng mờ trực tiếp bay vào vẩy ngược trên cổ rồng băng.

Vẩy ngược của rồng băng trong nháy mắt co lại, mà bùng lên tiếng hí gầm thảm thiết. Bóng Ma đời nào lại bỏ qua cơ hội như vậy, vĩnh viễn đừng để cho một sát thủ biết điểm yếu của ngươi, khi mà hắn biết, cũng có nghĩa ngươi nhất định sẽ tiêu đời.
Bình Luận (0)
Comment