Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 286

Ngoảnh đầu nhìn lại, tất cả các bậc thang thủy tinh đều vỡ vụn sụp đổ hóa thành bụi phấn, dưới ánh mặt trời phấp phới bay tạo cảm giác như một dải sao ngân hà đặc biệt mỹ lệ.

Mặc dù có nguy hiểm một chút, nhưng vẫn là tương đối dễ dàng, khẳng định đây mới là phần mở màn thôi.

Tiến đến, Trâu Lượng nhìn thấy một tòa cung điện, nói chính xác là một tòa cung điện kiến trúc đặc trưng Thần miếu châu Âu thời trung cổ. Xem bề ngoài tràn đầy vẻ bụi bặm cổ kính không biết đã tồn tại qua biết bao nhiêu thời gian.

Không còn chọn lựa nào khác, đường lùi phía sau là các bậc thang thủy tinh đã vỡ vụn rồi.

Vừa bước vào trong, nháy mắt cả ngoại hình cung điện bỗng chốc phát sinh biến đổi. Từ một vẻ cổ xưa bụi băm rách nát, bỗng chốc vụt biến thành một tòa cung điện thủy tinh trong suốt.

Phía trên cổng cung điện, bốn chữ lớn uy vũ được viết bằng cổ thần ngữ—— Trầm miên chi điện.

Ở Thông thiên đại sảnh, Bóng Ma cùng Đại Kim đã rất nóng ruột, nhóc con Bear này sao nóng vội vậy, đáng lẽ đến sớm phải chờ bọn hắn chứ. Đế quốc Hannibal có chút chuyện, bọn họ phải giải quyết nên chậm trễ một chút thời gian, nhưng chút thời gian ấy đổi lại ở Thông thiên cảnh thì đã trải qua rất dài rồi.

Điểm quan trọng là tên nhóc này rất cơ trí lanh lợi, vậy mà mơ mơ màng màng đâm đầu vào thực luyện cấp B, thực luyện cấp B là gì chứ? Bóng Ma biết bởi vì hắn đã từng trải qua cái mê cung hãi hùng đã suýt nữa đem hắn khốn chết, có điều bản thân là sát thủ đỉnh cấp vàng sáng, hắn rất kiêu ngạo nói, hắn vượt qua rồi, và ở bia đá cổng ra đã lưu lại tên mình trên đó.

Chính vì đã trải qua nên hắn biết, cái này có khuynh hướng thực luyện dành cho sát thủ, Trầm Miên chi cảnh đâu dễ vượt qua đối với nghề nghiệp bình thường.

"Lão Ma, chúng ta kêu hắn ra đi."

Đại Kim âm thanh giống như chuông lớn vang vọng đại sảnh.

"Chậm đã, tên nhóc này không phải là loại sốc nổi, chúng ta hãy khoan quấy rầy hắn."

Đối với người trong thực luyện đường, cũng chỉ có thể tùy tiện liên hệ với loại người mới như Trâu Lượng thôi. Vạn nhất đến thời khắc quyết định, chúng ta quấy rầy hắn là rất nguy hiểm.

...

Đế đô, kỵ sĩ trưởng Neberro tại phía trong quảng trường Thần Miếu huy động trường kiếm, trong một thời gian ngắn hắn làm một ngàn lần động tác đâm và chém với thanh cự kiếm, kinh ngạc nhất là bất luận góc độ, sức mạnh,tiết tấu, thậm chí xuất kiếm tốc độ đều nhất trí. Biểu hiện ra là một kỹ thuật chiến đấu với kiếm có nền tảng vô cùng vững chắc, cho dù là một động tác đơn giản nhất cũng được hắn làm đến cực hạn, biến sắt thành vàng.

Ở trên quảng trường cách vị trí Necberro mười mét, 500 kỵ sĩ Thần miếu đứng thẳng cung kính, mỗi kỹ sĩ hướng về động tác của Necberro bằng ánh mặt cuồng nhiệt cùng tôn kính phát ra từ nội tâm.

Kỵ sĩ trưởng là người mạnh nhất, đồng thời cũng là người hạn chế khoe khoang biểu hiện của bản thân nghiêm khắc nhất. Mỗi lần có thể nhận được hắn chỉ điểm là một lớn lao vinh hạnh.

" Nhìn thấy chưa, chỉ có giống như vậy mới có thể chân chính luyện ra kỹ thuật chiến đấu. Lĩnh ngộ kỹ thuật đường tắt chỉ là phản mục đích luyện tập." Neberro thu kiếm vào vỏ, động tác như nước chảy mây trôi, hơn nữa một ngàn lần huy kiếm cũng không hề thấy đổ một giọt mồ hôi, thậm chí cả hô hấp cũng không biến đổi.

"Kỵ sĩ trưởng Neberro thật là một người cần cù và nghiêm túc."

Âm thanh quen thuộc vang lên truyền đến, Neberro xoay người thanh nhã khom mình hành lễ: "Bái kiến Giáo Hoàng bệ hạ."

Phía sau 500 kỵ sĩ cũng đồng thời quì xuống, tay trái đấm ngực, hướng tới đại biểu duy nhất của Thần thú tại thế gian, hướng tới Giáo hoàng thi lễ bằng kính ý cao nhất.

"Miễn lễ, Trẫm hôm nay tùy ý đi dạo một chút, chỉ là nhìn thấy kỵ sĩ trưởng Neberro nhiệt tâm huấn luyện cho kỵ sĩ đoàn như vậy Trẫm bống nảy sinh một ý nghĩ…"

"Không dám, mời bệ hạ dặn dò."

Neberro cúi đầu thi lễ, hình ảnh Giáo hoàng cao lớn uy nghiêm hiện lên trong tầm mắt hắn.

...

Trâu lượng đi vào phía trong cung điện, có chút ngạc nhiên. Ở đây và trong khung cảnh thần thoại cổ tích hoàn toàn giống nhau, các tia óng ánh phát ra từ đủ các loại đá quý, thủy tinh, vàng làm toát ra một vẻ huy hoàng lộng lẫy.

Khoảng mười mấy phút sau, Trâu Lượng đi tới bộ phận trung tâm của cung điện.

Nơi này bố trí làm cho hắn không biết phải nói sao, đây mười phần chính là bản sao y nguyên cung điện Thần miếu của Giáo Hoàng.

Nhưng điểm khác biệt duy nhất là hết thảy các cấu trúc bố trí đều là bằng thủy tinh trong suốt, và nó tạo nên vẻ tràn ngập mộng ảo cùng một cảm giác không chân thực.

Hai hàng tượng thị vệ đứng vững chãi ở hai bên. Những bức tượng này đều được trang bị báo giáp bảo vệ nhìn qua hết sức uy vũ.

Lúc này Trâu Lượng cũng không có tâm tình mà đi chú ý những chi tiết này, khi vừa bước vào nơi này, hắn đã cảm nhận được một loại kêu gọi kỳ dị, như là ở sâu phía bên trong đang có một người kêu tên hắn.

Một mạch đi thẳng về phía trước, trải qua chin bậc thang dẫn lên tầng cao nhất của cung điện, vốn dĩ vị trí vốn là bảo tọa của Giáo hoàng được thay thế bằng một chiếc quan tài pha lê.

Ở nơi địa phương uy nghiêm như vậy lại xuất hiện một chiếc quan tài, tạo cho mọi người một cảm giác có chút kỳ lạ.

Bất quá Trâu Lượng cũng không có quan tâm đến những thứ này, hắn chỉ là hưởng ứng tiếng kêu gọi trong lòng, bước tới gần quan tài pha lê nhìn thoáng qua.

Quan tài, hiện ra rõ ràng một khuôn mặt người.

—— là chính mình?

Trâu Lượng lắc lắc cái đầu, hít một hơi dài, nhìn lại thấy rõ ràng đây chỉ là hình ảnh ngược của mình thôi. Quan tài làm bằng pha mặt ngoài bóng như gương, vì thế làm mọi người hầu như khi nhìn vào đều thấy chính mình trên đó.

" Mở ra, mở nó ra"

Trong lòng tiếng kêu gọi lần nữa lại vang lên, Trâu lượng do dự một chút, rồi vẫn quyết định đưa tay đẩy nắp quan tài ra. Không thể tưởng tượng được, người bên trong là … Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Chính là Giáo hoàng Benedict tám

Ngồi dậy …

Năm trăm năm trước?

Trong lúc này, Trâu Lượng dường như trở lại không gian tuyết yêu, lại một lần nữa có cảm giác không chân thực thời không vận chuyển hỗn loạn.

Nhưng không phải, đây không phải ảo giác, Benedict tám thật sự ngồi dậy, tay phải nắm quyền trượng hướng một bên vai phải Trâu lượng đè xuống, áp lực làm hắn không tự chủ được quỳ xuống.

"Người tuổi trẻ, người kế thừa ta, nói với ta, ngươi nghĩ muốn nhận được cái gì?"

"Vô song quyền lực?"

"Tinh túy chiến ca?"

" Thống nhất, quản lý hết thảy các lực lượng "

" Có vô số mỹ nữ Thú tộc"

" Hay là ngươi nghĩ mang sức mạnh này về thế giới của chính mình"

Một loạt âm thanh đầy dụ hoặc nối tiếp nhau xông vào tai Trâu Lượng, một loại dụ hoặc rất lớn khiến cho người ta thần trí mê loạn, điên cuồng khiến suy nghĩ hắn như một con ngựa hoang chạy loạn. Hầu như chính mình hoàn toàn không khống chế được tư duy cùng tinh thần cảm giác.

Nhưng, khi tâm trí Trâu Lượng lung lay sắp đổ, Giáo hoàng Benedict tám đưa ra một vấn đề cuối cùng làm thân thể hắn đột nhiên ổn định lại. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên quyền trượng đang đè trên vai của mình, lộ ra vẻ mặt hết sức khó chịu.

"Bố già, chơi đủ rồi thì xéo đi."

"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó? Trẫm, là vô song Giáo hoàng, Trẫm có thể khống chế tất cả thú tộc, không gì làm khó được "

Benedict tám hai mắt tràn ngập lửa giận, chậm rãi đứng lên.

Bao trùm hắn lúc này là khí thế vô biên, phàm là người không cách nào chống cự được.

Dường như sắp đem Trâu Lượng đè sập.

Còn kém như vậy một chút thì…

" Trẫm con mẹ ngươi quỷ đầu to, có tin hay không ta lột sạch đồ cho ngươi diễu hành thị chúng không, xéo nhanh."

Trâu Lượng vung cây búa của mình lên, trình độ ảo giác công kích này so với Thông Thiên chi lộ thật kém xa, ý chí của chính mình với loại trình độ ảo giác này thực sự miễn dịch, thậm chí còn thấy rất thản nhiên.

Benedict tám nhìn chằm chằm vào hắn thật sâu, rồi yên lặng thu hồi quyền trượng, nằm trở lại trong quan tài pha lê.

Tất cả hình ảnh xung quanh trở nên mờ ảo vặn vẹo, Trâu Lượng phát hiện mình đang đứng ở khung đỉnh trung tâm giáo đường, không có cái gì Giáo hoàng, càng không có quan tài pha lê nào hết. Tất cả đều là ảo ảnh.

Đoạn đường kế tiếp cũng không gặp bất cứ chuyện gì xảy ra nữa, đi ra khỏi tòa cung điện, ngoảnh đầu lại nhìn thoáng qua… Tất cả ngọn núi cùng cung điện lúc trước đều biến mất như chưa từng bao giờ xuất hiện, chưa từng tồn tại, chỉ còn lại một vùng đất bằng phẳng. Loại cảm giác này có điểm là mọi người có cảm giác mê man.

Đây là một giai đoạn sẽ hiển thị nội tâm người thực luyện hướng tới một nhân vật kính phục nhất, đối với Trâu Lượng không thể nghi ngờ đó là Giáo hoàng Benedict tám. May ở đây là độ khó khăn cấp độ B, nếu như là cấp A sợ rằng Trâu Lượng sẽ gặp một giáo hoàng nguyên vẹn cả về sức mạnh như trong trí nhớ của hắn đi ra "giáo dục" hắn rồi.

Trâu Lượng ở chân núi bỗng nghe một loại âm thanh như tiếng sét đánh vang lên.

Ngẩng đầu nhìn bốn phía, bầu trời hoàn toàn trong xanh đến ngàn dặm.

Bà nội Bear, thời tiết này mà lại có sét?

Nhưng trong tai hắn vẫn nghe tiếng sấm trầm thấp, Trâu bạn học mang theo nghi hoặc leo lên lưng núi, tiến lại một chỗ sát vách đỉnh núi, hóa ra tiếng sấm trầm thấp chính là từ phía dưới truyền đến.

Hắn giật mình nhìn thoáng qua, hôm nay đúng là chuyến thực luyện siêu giá trị rồi…

Gặp phải quái vật lớn

Một con vượn

Nói đúng hơn, là một con quái vật có cái đầu hình viên kim cương thân vượn đen tuyền cực lớn, con vượn đang ngồi tựa vào sát vách núi phía dưới ngáy khò khò ngủ say.

Mãng cổ bạo viên, yêu thú lãnh chúa cấp 40 trở lên.

Bà nội Bear, khó khăn cấp độ E như vậy mà không biết xấu hổ sao, so với lần trước cùng theo nhóm lão Ma bọn họ đụng phải hình chiếu rồng băng cũng không thua kém là bao nhiêu a.

Càng mẹ nó vô sỉ hơn là chính mình có một người a.

Đủ nhét kẽ răng nó sao?

Trâu Lượng trong lòng thầm chửi loạn lên, hạ quyết tâm tốt nhất là đừng nên trêu chọc loại anh em "tốt" này a. Làm cho nó an ổn ngủ tiếp mới là chính đạo, nhìn nó ngủ thật ngon.

Ngoại hình to lớn của nó như làm bằng sắt thép trong khuôn đúc ra, vì thế Trâu lượng cũng không có dũng khí phá vỡ mộng đẹp của nó.

Đáng tiếc, Trâu bạn học hôm nay ra cửa tuyệt đối không xem giờ hoàng đạo, vận may chính mình đánh giá có số liệu giá trị âm.

Đáng lẽ hắn đã lặng lẽ lùi về phía sau, chuẩn bị không trêu chọc loại yêu thú đầu to thân hình như sắt nguội này, đột nhiên, từ đỉnh núi bay ra một khối đá lớn, giống như sao băng vẽ ra một quỹ đạo hình vòng cung giữ không trung, chóng mặt, chóng mặt a…

Rơi ngay vào đáy vực.

Sau một giây yên lặng, một cỗ hơi thở cuồng bạo của yêu thú bùng phát.

Một tiếng gầm cuồng bạo.

Nó tỉnh rồi.

Tình hình căng thẳng rồi, trò đùa này không nên trêu chọc a, chuẩn bị tinh thần niệm chú ngữ kế 36 chạy trối chết.

Anh hùng rơm xông loạn là thành cẩu hùng.

Lần trước chơi tên lãnh chúa ngư long là khi tên kia không rời được nước, còn có thể vui đùa một chút, lần này mãng cổ bạo viên không giống như vậy, muốn động đuổi theo là đuổi, muốn tàn bạo là tàn bạo đập bẹp con mồi. Trâu bạn học đến thực luyện là cũng muốn thu được vật phẩm thưởng đồ tốt, nhưng cũng không đến mức phải xông loạn tìm chết.

Rầm rầm rầm

Liên tiếp 3 cây trụ đá hình búp măng cao cỡ một mét từ vách đá dưới vực đâm ra ầm ầm kéo dài hướng chỗ Trâu lượng đứng.

Lãnh chúa long ngư năng lực là khống chế nước, mãng cổ bạo viên này năng lực là khống chế tất cả các loại nham thạch.

Đối với người đã phá vỡ giấc mộng đẹp của nó, mãng cổ bạo viên hiển nhiên tâm tình rất khó chịu, từng cây măng đá thô to với đầu mũi nhọn như tên từ các vách đá chui lên, đem Trâu bạn học ép phải lùi về phía đỉnh núi.

Khung cảnh trước mắt là chi chit những cây măng đá, dường như giống như một cái lồng giam thiên nhiên, Trâu Lượng biết, hôm nay anh bạn này nghĩ mình là kẻ quấy rối khó chịu sự yên tĩnh nó rồi.

Đứng tại vách đá nhìn xuống——

Sâu dưới trung tâm khe núi, hai con mắt lớn như hai ngọn đèn lồng đỏ hồng chợt lóe lên từng chặp không ngừng.

Ánh mắt nó tràn ngập vẻ hung lệ.

Mục tiêu chú ý là bóng người nhỏ nhỏ lộ ra trên đỉnh núi, mãng cổ bạo viên hít vào một hơi thật sâu, phát ra một tiếng rống kinh thiên động địa, hai tay đấm ngực tạo những tiếng động nặng nề nổ vang.

"Mẹ"

Trâu bạn học lau mồ hôi lạnh trên trán, súc sinh này thật cá tính a, nước miếng phun đến cả ta ở trên này rồi.
Bình Luận (0)
Comment