Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 290

Thần thú ư? Hắn không tin vào thần, hắn chỉ tin vào ý chí của mình.

Không ngờ là Arthur lại dám quấy rối ở chỗ này. Dù sao thì Emma cũng rất tín ngưỡng thần thú, ở đây làm nàng thấy rất căng thẳng, nhưng cũng rất kích thích.

Rất nhanh trong phòng vang lên những âm thanh rên rỉ phát ra từ cổ họng làm cho xương cốt cũng thấy mềm nhũn ra.

Càng kích thích hơn là lúc nàng mút ngón tay rồi bỏ ra còn kéo theo một sợi nước bọt bàng bạc từ khóe miệng.

Mẹ nó, yêu tinh nhỏ dụ dỗ như thế, là đàn ông thì sao có thể chịu được đây.

Hai tay Trâu Lượng nâng mông Emma lên, không đợi nàng kịp kinh hô đã mang nàng đặt lên trên chiếc bàn duy nhất trong phòng cầu nguyện.

"A!" Emma không tự chủ được chống hai tay đang để trước người xuống bàn, ngực nàng ưỡn về phía trước. Động tác này càng làm cho cặp thỏ của nàng trở nên cao vút hơn, hơi thở dồn dập và ánh mắt long lanh quả thật muốn giết người mà.

Lúc mà hai người đang sắp bùng nổ thì đột nhiên ngoài cửa truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.

"Arthur, chị nghe mọi người nói em ở chỗ này? Đoàn tế ti chiến ca có việc"

Âm thanh của Lộ Dao vang lên cũng làm cho Trâu Lượng thấy giật mình. Tình cảnh đang kích thích như vậy cũng không có cách nào khống chế rồi.

Không có động tĩnh gì làm Lộ Dao cũng thấy hơi kì quái: "Arthur, em có ở đây không thế?"

"Đây…Chị chờ ở ngoài nhé, em ra bây giờ!"

Hai mươi phút sau, trước quảng trường lớn của Thần Miếu đã có hai đoàn người đang đứng đối diện với nhau.

Một bên là năm mươi tám tế ti chiến ca do tế ti Arthur dẫn đầu, còn bên kia là một đội kỵ binh do một vị nữ kị sĩ dẫn đầu.

Người mà Hồng y đại chủ tế O"Veran phái đến Jerusamer rốt cuộc đã cũng đến.

Đoàn kỵ binh tiếng là sứ đoàn đến để trao đổi kinh nghiệm tuyên truyền vinh quang của thần thú với Thần miếu Jerusamer, nhưng thực sự là đến để làm gì thì mọi người ai cũng hiểu được một ít.

Đáng tiếc là họ đã đến chậm mất một bước. Chuyện của Tử tước Lance cơ bản đã kết thúc, mà Lance cũng đã cuốn gói về đế đô mất rồi. Giờ bọn họ mới đến thì còn có thể làm cái gì được nữa.

Có lẽ đấy cũng là ý muốn của Hồng y đại chủ tế O"Veran. Tranh đấu trong Thần Miếu thì rất bình thường, nhưng tuyệt đối không thể đến cùng lúc với hệ thống quan cầm quyền. Coi như là đến muộn một chút để biểu đạt lập trường của mình nhưng cũng không làm cho cấp trên chú ý tới.

Những suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu của Trâu Lượng rồi lại biến mất. Hắn quay qua Kalou với Ruman hỏi: "Có chuyện gì?" Thấy sắc mặt đội trưởng như bão táp đêm trước, Ruma và Kalou cũng biết đấy là điềm báo đội trưởng chuẩn bị nổi giận rồi. Bọn họ lần lượt đứng thẳng lưng lên ưỡn ngực chuẩn bị tinh thần.

Kalou báo cáo: "Báo cáo đội trưởng, đoàn chúng ta đang tiến hành huấn luyện thì thành kỵ sĩ này tự nhiên ở đâu chạy đến chế nhạo chúng ta, hơn nữa còn ra tay khiêu khích." "Hừ?" Có là phật thì cũng thấy bực rồi, huống chi lại làm bạn học Trâu phải hoãn cái sự sung sướng của hắn lại, quả thực trong lòng hắn đang chứa đầy một bụng lửa giận. Hắn quay đầu nhìn sang các thành Kỵ sĩ Thần miếu, âm thanh lạnh lùng: "Thành Kỵ sĩ đến Jerusamer cũng chỉ muốn thế thôi à?" Hắn cũng không thèm hỏi đến thành Kỵ sĩ, cũng chẳng muốn nghe họ giải thích, trực tiếp gán cho bọn họ cái mác dám đến "Jerusamer khiêu khích"

Nữ kỵ sĩ trưởng đoàn cao lớn là Danny vốn muốn trực tiếp phủ đầu Thần miếu một lần, nên mấy chục kỵ sĩ danh tiếng từ lúc xuất hiện đến bây giờ vẫn ra vẻ thân phận không thèm xuống ngựa.

Nhưng Trâu Lượng vừa xuất hiện nói một câu đã lập tức gây lại áp lực cho bọn họ. Đó là một loại áp lực mạnh mẽ, làm cho Danny cũng ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Nếu như vẫn không xuống ngựa thì hẳn là hai bên phải chính diện đụng độ với nhau rồi.

Không thể để việc thành như vậy!

Nàng hiểu ý của O"Veran, nếu như không dám ra mặt cho đứa con nuôi bị người ta chèn ép này thì sau này làm sao có thể phục chúng được. Huống chi O"Veran vẫn luôn tự coi mình là người bênh vực người trong nhà, hắn tuyệt đối không thể yên lặng được.

Nhưng làm việc này cũng cần phải có kỹ xảo. Nếu cứ lấy cứng chọi cứng rồi cuối cùng kết tử thù với nhau trừ phi là kẻ ngớ ngẩn mới làm. Cường long không áp chế được địa đầu xà, nơi này cũng không phải là thành kỵ sĩ.

Danny phất tay một cái tức thì hai mươi bảy thành kỵ sĩ cùng lúc xoay người xuống ngựa, động tác đều đặn và rất đẹp mắt.

Nữ kỵ sĩ mặc áo giáp bạc trắng tiến lên một bước, tay trái đặt trước ngực, người hơi hạ thấp, "Ta là Danny, đại biểu cho thành kỵ sĩ Thần miếu kỵ sĩ đoàn xin lỗi các vị tế ti Jerusamer, là chúng ta thất lễ trước"

Chủ động xuống nước trước, tỏ ý mình vô tình mạo phạm, đồng thời cũng dễ lấy được thiện cảm của đối phương.

Trâu Lượng cũng phải đánh giá vị nữ kỵ sĩ trước mặt này một chút.

Rất mạnh mẽ. Vóc người thon dài hiếm thấy, chỉ thấp hơn mình một tẹo. Hơn nữa tộc Lion trời sinh khí thế như sóng vàng cuồn cuộn, mang đến cho người khác một cảm giác cuồng dã nhiệt tình đầy sức mạnh.

"Đoàn kỵ sĩ chúng ta chưa từng thấy huấn luyện tế ti chiến ca trước đây cho nên có hơi kì quái, mong các vị không lấy đó làm phiền lòng."

Tay phải Danny vẫn đặt trên ngực trái giữ nguyên lễ kỵ sĩ.

Sắc mặt Trâu Lượng hòa hoãn hơn một chút. Vừa rồi Kalou cũng đã nhỏ giọng giải thích tình huống bên tai hắn. Các tế ti kiến tập vốn đang rèn luyện chạy bộ thì những kỵ sĩ và tế ti sứ đoàn kia đến, họ xem một chút rồi không khách khí trêu chọc các tế ti.

Song phương cũng có lời qua tiếng lại một lúc, may mà vị nữ kỵ sĩ kia tương đối nhẫn nại, áp chế thủ hạ của mình không để làm lớn chuyện.

Trâu Lượng cũng hiểu rõ, cứ như biểu hiện của nữ kỵ sĩ này thì lần này Hồng y đại chủ tế O"Veran phái người đến chỉ là đi qua đường một chút thôi.

Chỉ là bạn học Trâu có hơi coi thường tâm tư cáo già của Hồng y đại chủ tế rồi. Hắn tuy không phải là người liều lĩnh nhưng cũng không phải là không thể mang đến cho Thomas và Jerusamer những điều phiền phức.

"Trong các ngươi ai là Arthur?"

Một lão già đi ra, mặt nhìn gầy gò nhưng thân hình khá cao lớn, mặc áo Đại chủ tế mang theo một loại khí thế không giận mà uy.

Kẻ từng là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Thomas, kẻ mà thiếu chút nữa đã ngồi trên vị trí Hồng y đại chủ tế, đại chủ tế thành kỵ sĩ Ancient!

Không khí như nóng lên dù không có mùi thuốc súng.

Như Arthur có thể không biết mặt Đại chủ tế Ancient, nhưng thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn mang theo địch ý rõ ràng, hơn nữa một thân y phục đại chủ tế lại tới từ thành kỵ sĩ, quả thực không khó để đoán ra thân phận.

Đám người Danny có lẽ cũng không cần thiết phải tỏ ra kiêu ngạo ở Jerusamer nữa, bởi vì họ căn bản không cần phải ra tay. Đã có Đại chủ tế Ancient nhảy ra trước mặt Arthur này đối đầu với Thomas là đủ rồi.

Đối với kẻ đã cướp đi cơ hội thăng cấp làm Hồng y đại chủ tế của hắn là Thomas, hắn nhất định phải sống chết mới xong.

Lúc này ở thành kỵ sĩ, Hồng y đại chủ tế O"Veran vẫn đang cầu nguyện trước thần thú mỗi ngày. Một chút việc nhỏ ở Jerusamer hắn đã không còn để ở trong lòng. Lòng hắn hướng đến đại cục, ánh mắt cũng trở nên cao xa hơn.

Bất quá, coi như hắn tùy ý đi một nước cờ cũng làm cho Thomas và thần miếu Jerusamer đau đầu một hồi.

Nói như một câu ngạn ngữ ở Mông Gia đế quốc thì: "Hồng y đại chủ tế O"Veran cũng giống như một vò rượu đã cất lâu năm, càng lâu uống càng cay" xem tại TruyenFull.vn

Những lời này cũng không phải là người phe O"Veran nói mà là đánh giá của đối thủ dành cho hắn.

Khi mà Subaru đã tỏ ra coi trọng Thomas thì hắn cần phải nhờ vào sức mạnh từ hệ thống quan cầm quyền để có thể tranh đoạt được những sự ủng hộ lớn nhất cho mình.

Người thắng thì làm vua. Thần miếu và Quan cầm quyền đều là vì Mông Gia mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment