Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 328

Ầm...

Kỵ binh từ bốn phía xông tới đột nhiên cảm thấy đầu óc ong ong, chiến mã dưới thân bỗng như mềm chân ra, đây là chuyện gì?

Hỗn loạn mới bắt đầu. Trâu Lượng lại chỉ về phía kỵ binh Man Hoang một lần nữa, có điều lần này lại không hề có chấn động riêng có của âm Bass, nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xuất hiện. Toàn bộ chiến mã hộc máu ngã xuống đất, mà kỵ binh bên trên cũng lần lượt lăn xuống ngựa như bị chấn động kịch liệt.

Sau khi Man Hoang người ngã ngựa đổ thì mặt đất và không trung mới truyền đến tiếng nổ vang cuồn cuộn!

Âm Bass linh hồn tầng thứ hai: Tấn công thú linh!

Đây là sự đột phá mới của Trâu Lượng dưới cơn giận dữ cực độ, đây là một cảnh giới mới của chiến ca, nhưng Trâu Lượng hoàn toàn không có tâm tình để cảm nhận sự vui sướng của cảnh giới mới này.

"Giết!"

Đám người Ernest đã dồn đủ sức từ lâu lập tức xông lên, các tế ti cũng không hề úy kỵ. Đám Thú tộc Man Hoang này am hiểu nhất là tác chiến trên ngựa nhưng một khi rơi xuống thì thật sự chưa chắc mạnh hơn các tế ti bao nhiêu chứ chưa nói đến đám người Ernest, Tân Đạt, huống chi đám người này còn đã bị âm Bass linh hồn của Trâu thần côn làm thiệt hại nặng. Các chiến sĩ toàn thân ý chí chiến đấu ngút trời liều mạng vọt lên.

Hồ điệp đao pháp trong tay Randy đã hơn thầy rồi, như gió thổi qua, hai tên chiến sĩ man tộc bưng cổ họng phun máu ngã xuống. Bây giờ phương thức chiến đấu của hắn càng ngày càng sát thủ hóa, dùng sức càng ngày càng khéo, sát thương yếu hại càng tinh chuẩn sắc bén hơn.

Cote vẫn mang khí phách của tộc Lion, tấm lá chắn to lớn trên tay trái mạnh mẽ đập bẹp đầu một kỵ binh Man Hoang vừa bò lên.

Đám người Man Hoang mặc dù hung mãnh mạnh mẽ nhưng kỹ thuật điêu khắc của họ cực kém, không ít người còn phải dùng vũ khí không có thuộc tính linh hồn. Sự liều mạng và hung ác của bọn họ không hề có vai trò gì trước mặt một đám chiến sĩ điên cuồng.

Trình độ của Tân Đạt được thể hiện rõ rệt, thanh đao cong dài trên tay trái xoay tròn chém vào dưới sườn một kỵ sĩ tuôn ra một chùm hoa máu. Bóng dáng hắn đã xông về phía trước như tia chớp, thanh đao ngắn trên tay phải liên tiếp đổi hướng đâm liền ba người. Dù sao thì hắn cũng là người mạnh tham gia thi đấu tuyển chọn tại nam bộ, mặc dù tính cách rất thấp giọng nhưng trình độ chân thực vẫn ở mức đứng đầu. Quá trình giết người càng thể hiện rõ bản sắc của một đao thủ.

Kỳ thực Tân Đạt có một bí mật không thể cho ai biết bởi vì hắn rất thích loại âm thanh...lưỡi đao lướt qua thân thể đó.

Bath xuất thân thú đấu sĩ, có thể nói hắn xuất thân từ tầng thấp nhất của Thú tộc, chỗ đó là thế giới còn Man Hoang hơn Man Hoang. Lạnh nhạt là mặt ngoài, từ khoảnh khắc được Lộ Dao cứu tỉnh đó sự nhiệt tình trong nội tâm hắn đã hoàn toàn hồi phục. Trước kia hắn vẫn tin rằng Thần thú có thật, sau khi sống lại hắn đã trở thành tín đồ thành tín nhất. Đây là cơ hội làm lại từ đầu Thần thú ban cho hắn. Hắn cần phải trở nên vinh quang để con gái hắn trên thiên đường có thể tự hào vì hắn!

Một quyền đấm bay cả người lẫn ngựa, chân trái đá bay một tảng đá lớn đập chết một chiến sĩ man tộc vung đao cong phía trước. Thú đấu sĩ không quan tâm đến phương thức tấn công, toàn thân đều là vũ khí. Quá trình vùng vẫy sinh tồn trong đấu thú trường làm cho Bath vốn có tư chất không tồi đã đi đến thượng đỉnh sức mạnh chiến đấu của mình.

Chân phải quét ngang, răng rắc, một kỵ sĩ vừa xông tới gần bị một cước của hắn quét ngang thân thể, cả người như cọc gỗ bị bẻ gẫy lăn hai ba vòng trên mặt đất.

Các tế ti cũng đều lập tức Thú linh biến, mặc dù thân là tế ti nhưng Trâu Lượng chưa từng qua loa chuyện luyện tập thân thể. Nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không cho rằng tế ti chính là đứng ở phía sau hát chiến ca, khi cần thiết tế ti cũng có thể cầm lấy vũ khí tác chiến.

Nhìn một đám tế ti mạnh mẽ, một luồng khí lạnh bỗng dưng dâng lên từ đáy lòng bách phu trưởng man tộc.

Làm sao có thể như vậy?

Tế ti thành Doran sao? Bách phu trưởng nhìn bộ dáng những tế ti vung áo choàng tế ti điên cuồng chiến đấu này, một chút cũng không giống tế ti truyền thống, hơn nữa tuổi đều không lớn. Những thứ này không hề giống như những gì bình thường, nhất là âm thanh kì lạ vừa rồi.

Do đã mất chiến mã, hơn nữa đột nhiên xuất hiện loại tình hình đặc thù này nên cho dù Thú tộc Man Hoang điên cuồng mạnh mẽ cũng vẫn thiệt hại thảm trọng, hầu như vừa đối mặt đã chết hơn ba mươi người (Losedow: Chỗ này đáng lẽ phải có thêm một câu kinh điển trong truyện của các tác giả khác: Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, kì thực thời gian mới qua một hai giây...)

Vừa chiến đã tổn thất trên ba thành nói rõ đối phương là một cục xương cứng. Man tộc là loài sói qua lại như gió trên thảo nguyên, không phải một đám ngu ngốc không có đầu óc. Có lợi mới ra cắn một miếng, nếu kẻ thù có thể bẻ gẫy răng mình thì sẽ phải suy nghĩ có đáng ra hay không.

Sức chiến đấu của bọn người kia đã vượt qua bọn họ, trong tình trạng mất chiến mã mà còn tiếp tục chiến đấu thì rất nguy hiểm, nhưng lui lại cũng không cam lòng. Những chiến sĩ man tộc này cũng không phải mới thiêu giết cướp bóc khu vực gần đây một ngày hai ngày, đến nay chỉ có bọn họ giết người, nào đã bao giờ bị thiệt như thế này?

Lúc này đại đa số kỵ sĩ man tộc đều đã giết đỏ cả mắt, cái chết của đồng đội chẳng những không thể làm cho bọn họ sợ hãi mà ngược lại còn kích thích sự thô bạo và tính hung ác trong lòng, tất cả ngao ngao gào thét điên cuồng.

Các tế ti cũng vung quyền trượng không sợ chút nào. Đừng nói tế ti, thành vệ quân và kị sĩ đoàn Thần miếu bình thường đối mặt với man tộc tàn bạo chán sống đều sẽ nhát gan, nhưng những tế ti này lại càng mạnh mẽ, ngươi tàn nhẫn ta còn tàn nhẫn hơn.

Đây chính là khí thế Trâu Lượng huấn luyện ra, chiến sĩ có tín ngưỡng sẽ vượt qua được man tộc phải dựa vào tàn bạo để làm cho chính mình mạnh mẽ! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Quyền trượng của Trâu Lượng đã bị máu nhiễm đỏ. Đối với hắn mà nói, đối phó Thú tộc Man Hoang với loại trình độ này thì bất kể vũ khí gì đều giống nhau, không có bất cứ thương xót nào, một màn trước mắt đã kích thích hắn quá sâu.

Ernest, Cote, Bath đều thể hiện sức mạnh mạnh mẽ, nhất là Bath, mỗi đòn đều giết một tên. Sự trưởng thành của hắn nằm ở chỗ mỗi một đòn đều bình tĩnh như vậy, tâm tình cũng vô cùng ổn định.

Đối với người đã từng trải qua thăng trầm như hắn thì trên thế giới này đã rất ít có cái gì có thể dao động ý chí của hắn.

Lấy ba người làm mũi nhọn, Tân Đạt và Randy cũng có thể phát huy hoàn toàn sức mạnh. Chiến cuộc hỗn loạn chính là lúc sát thủ đục nước béo cò. Có điều tàn nhẫn nhất lại không phải bọn họ, có một bóng dáng như âm hồn mới là tàn nhẫn nhất: Joyner. Sự gia nhập của nàng lại là điều Trâu Lượng không nghĩ tới, nhưng hắn vẫn biểu thị hoan nghênh. Có thêm một sát thủ đáng sợ như vậy kiểu gì cũng là chuyện tốt, mà lần này nàng đã phát huy được vai trò của mình.

Randy thì nhìn trợn mắt há mồm, hắn không cách nào tưởng tượng được tiểu miêu nữ từ đầu tới giờ vẫn ngơ ngác, thậm chí hơi nhát gan này lại đáng sợ như thế. Đây mẹ nó quả thực chính là tổ tông của sát thủ. Mặc dù bạn học Lộ Dao không thích Randy nhưng điều này không hề ngăn cản thiện cảm của bạn học Randy với tộc mèo. Nhớ lại trên đường đi tựa hồ mình vẫn hung hăng chém gió chính mình lợi hại như thế nào trước mặt nàng... Mẹ nó, mắc lừa rồi, thảo nào lão Đại và Lộ Dao đều cười trộm. Mẹ nó mẹ nó...

Mặc dù các tế ti điên cuồng nhưng vẫn duy trì tác chiến đội ngũ, không hề hỗn loạn. Cung tên của Sofi cũng rất sắc bén, nhưng trọng điểm của nàng không nằm ở giết địch mà là bao quát đại cục, bù đắp một số cục diện khó khăn, bảo đảm an toàn cho các tế ti khi chiến đấu.

Sự tỉnh táo và suy tính này của nàng quả thật rất cần thiết.

Hơn mười người tuổi trẻ còn sống sót trong thôn luống cuống tay chân cứu giúp người già trong đống lửa, nâng những người phụ nữ còn sống dậy, tìm kiếm những em bé còn sống. Mấy chục người còn lại sợ hãi co rúm trong góc nhìn những tế ti bất ngờ giết ra cứu vãn tính mạng của bọn họ.

Không có cảm kích!

Thời gian đã quá dài, bọn họ đã thấy quá nhiều tế ti và quý tộc thành Doran. Lúc không có việc gì tới thu thuế, dùng miệng nói cái gì Thần thú tín ngưỡng, khi chiến tranh vừa nổ ra, những người man tộc hung mãnh đó giết tới cướp bóc thì những người này chưa bao giờ đi ra cứu bọn họ. Điều duy nhất bọn họ làm chính là chờ đợi trong tường thành chắc chắn, chờ đợi man tộc rời đi sau khi cướp đoạt.

Mà sau mỗi lần cướp đoạt thì chỉ còn lại đầy rẫy đau xót và thương tích. Trong dĩ vãng sau khi cướp đoạt man tộc vẫn sẽ để lại một bộ phận người để cho lần cướp bóc sau, nhưng lần này có chút bất đồng, tựa hồ cần đuổi tận giết tuyệt.

Ban đầu người thú trong các thôn xóm biên giới còn muốn đến trong thành cầu cứu nhưng cuối cùng đã dứt khoát từ bỏ. Có người phiêu bạt tha hương nhưng đại đa số người đều không cách nào rời đi được. Đối với Thú tộc mà nói, khái niệm gia tộc và thôn xóm là quá quan trọng.

Bọn họ chỉ có thể tự cứu mình, nhưng bọn họ không phải chiến sĩ, bất kể sức chiến đấu hay là số lượng đều không cách nào so với kỵ binh man tộc. Bọn họ cũng đã chiến đấu nhưng kết quả có thể đoán được.

Thôn dân còn sống ôm cha già, vợ con của mình, vết thương trên người vẫn đang chảy máu. Nhìn song phương chém giết, lưu lộ trong mắt là sự tê liệt và lạnh lùng.

Phật!!

Một tiếng dây cung bật làm bừng tỉnh bách phu trưởng đang chỉ huy, không thể không nói sở dĩ hắn kiên trì chiến đấu tiếp là vì nhìn thấy mấy người đẹp cực phẩm trong đội ngũ tế ti này. Nếu như hiến mấy phụ nữ này cho đại nhân Yoria nói không chừng đại nhân Yoria sẽ cho lắn lên làm thiên phu trưởng...

Hai hộ vệ bên người đã gục ngã, mũi tên màu trắng cắm ở trên yết hầu bọn họ còn đang ong ong rung động.

Một gã là do Sofi giết chết, một do Patrice bắn chết. Ưng tộc và Swan đã cạnh tranh trăm năm, ưng tộc vốn có thể thống trị không trung, bọn họ cũng đã từng huy hoàng, nhưng bởi vì trong không chiến vẫn bị tộc thiên nga Swan có chiến ca cấm bay áp chế nên bọn họ vẫn vô duyên với tám Thú tộc lớn.

Một gã man tộc cầm búa lớn trong tay gào thét lao vào Ernest xông ở phía trước nhất. Khổ người gã này cũng là lớn nhất trong số Thú tộc Man Hoang, tộc Bear, nhưng tộc gấu Man Hoang vẫn luôn xem thường người của đế quốc Mông Gia. Loại tộc gấu gầy yếu đó làm sao có thể cùng so với bọn họ. Mặc dù khổ người Ernest cũng đủ lớn rồi nhưng đối phương còn to hơn Ernest một cỡ.

Đối mặt với tấn công của đối phương, Ernest không hề sợ hãi. Khi cây búa lớn của đối phương giơ lên đến điểm cao nhất thì một tiếng sấm vang lên.

Dán núi lở!

Đây là chiêu duy nhất Arthur truyền thụ cho hắn, mỗi ngày Ernest đều khổ luyện, mà chính là chiêu đây đã cứu hắn hết lần này tới lần khác trong thực luyện.

Ầm!!

Mặt Bear Man Hoang trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, liền sau đó cả người bay ra hơn hai mươi mét lăn trên mặt đất không hề nhúc nhích...

Đây là kẻ có sức mạnh lớn nhất trong tiểu đội trăm người này, kết quả lại bị người khác một đòn đánh chết.

Tính cách của Ernest còn ghét ác như thù hơn cả Trâu Lượng, lúc này hắn đã hoàn toàn điên cuồng, một đòn này cũng triệt để đánh sập sĩ khí của Thú tộc Man Hoang còn lại.

Khí phách ngút trời!

Giờ khắc này các tế ti cũng không còn cố giữ dội hình mà trong nháy mắt tản ra, điên cuồng hét lên tín ngưỡng Thần thú, vung quyền trượng xông ra.

Bách phu trưởng của Thú tộc Man Hoang mang mười mấy Thú tộc còn lại bắt đầu chạy trốn. Bọn họ không bao giờ nghĩ tới sẽ trở thành như vậy, nhất là gã bách phu trưởng. Vị trí bách phu trưởng của hắn chính là dựa vào hiến dâng em gái mình đổi lấy, tác oai tác quái đã quen. Chút chống cự của đế quốc đó quả thực chính là phù vân, khi nhìn thấy đám tế ti này hắn còn tưởng rằng là Rabbit gõ cửa đưa thịt đến nhà, ai nghĩ rằng đây là thép tấm?

Chạy?

Bách phu trưởng tộc báo chạy nhanh nhất, phát huy triệt để bản năng tốc độ của hắn. Những người phía sau hắn lần lượt ngã xuống, nhanh mấy cũng không nhanh hơn tên của Sofi. Bách phu trưởng không để ý, những người này chết hết cũng không có chuyện gì, nhưng đúng lúc này hắn cảm thấy cổ hơi lành lạnh.

Liền sau đó là một vết máu.

Hắn nhìn thấy thân thể của chính mình đang chạy như điên về phía trước...

Mèo nữ cầm cái đầu của bách phu trưởng, hiển nhiên chạy trốn là điều không thể.

Đây là một trận chiến giành toàn thắng, bất kể phối hợp chiến đấu hay là tố dưỡng chiến đấu đều đã đến cực hạn, chỉ có mấy tế ti bị vài vết thương nhẹ. Sự huấn luyện của Trâu Lượng trước đây đã phát huy vai trò lớn nhất, nhưng bọn họ lại không hề cảm thấy vui sướng.

Trong ánh mắt Thú tộc còn sống sót có một phần cảm kích nhưng nhiều hơn vẫn là đau xót.
Bình Luận (0)
Comment