Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 344

"Suỵt. Bruce Đại chủ tế, chú ý lời nói của thuộc hạ ngài, người này mà ngài còn không biết sao?"

Cách đó không xa một Đại chủ tế nhận ra hắn vội vàng chạy đến nói:" Đây là người được nhắc đến trong truyền thuyết."

"Không lẽ đây là vị tế ti kiến tập tự lấy sức mình bảo vệ thành Doran xoay chuyển tình thế?"

"Chính là ngài."

Trong thời gian này những câu chuyện về người thanh niên này quả thật là quá nhiểu rồi, đủ mọi chuyện, có người nói hắn là con riêng của Giáo Hoàng, có người nói hắn là kì tài năm trăm năm xuất hiện một lần, điêu khắc linh hồn, chiến ca, đánh nhau, binh pháp không gì không tinh thông, có người nói cái gì mà đại thắng, cũng chỉ là đánh đuổi mấy tên dã man áo quần rách rưới mà thôi, cũng có người nói hắn mang theo hơn ngàn người chống lại sự tấn công của hơn vạn quân Man Hoang. Một mình một ngựa đánh thẳng vào trận địa địch giết chết Yoria ma sư tử một thời đỉnh cao của Đại lục Thần Thú. Không cần biết là cách nói nào, tất cả mọi người ở Đế Đô đều biết đến vị tế ti kiến tập đến từ thành phố Jerusamer nhỏ bé. Jerusamer là nơi nào sợ rằng trước kia không mấy người biết đến. Lời ra tiếng vào, những ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh Trâu Lượng đều cảm nhận rõ cả rồi, chẳng qua, lúc này hắn đối với mấy thứ kia đều có thái độ dửng dưng, tâm tình tự nhiên. Không bị người khác đố kị là kẻ tầm thường, với thành tích hiện giờ của Trâu Lượng, hấp dẫn sự quan tâm của các bên là chuyện bình thường, những cơ hội như thế trong tương lai sẽ càng nhiều hơn.

Lần này Ernest và đoàn tế ti chiến ca vẫn còn đi theo Trâu Lượng, cái gì mà một kẻ làm quan cả họ được nhờ, lần hành động này họ đã biến thành anh hùng trong con mắt của toàn quốc. Đám tế ti chiến ca, còn đám anh em kia nữa đi theo Arthur xây dựng sự nghiệp đều có diễm phúc tiếp kiến Giáo Hoàng.

Buổi tối, Trâu Lượng được người dẫn đến cung điện của Giáo Hoàng, lần này coi như là gặp mặt riêng trước khi buổi tiếp kiến chính thức diễn ra, không phải là người rất được tin tưởng không thể có được sự đối đãi này, hơn nữa với thân phận tế ti kiến tập của Arthur lại càng hiếm có. Bước vào đại điện, nhìn thấy Giáo Hoàng Benedict 15 đăng ngồi bên trên, thân người hơi nghiêng, tay để trên đỉnh đầu(không biết tay để trên đỉnh đầu làm gì nhỉ), cười hòa nhã. So với lần trước, lần này Trâu Lượng cảm giác vị Giáo Hoàng này càng thêm sâu sắc. Dường như có cái khí chất trầm ổn một mắt không thể nhìn thấy đáy, trải qua nhiều chuyện như vậy những suy đoán về Giáo Hoàng Benedict 15 này của Trâu Lượng hoàn toàn sập đổ, kẻ có thể ngồi lên vị trí Giáo Hoàng mỗi người đều là kẻ mạnh nhất trong những kẻ mạnh nhất, dù Benedict không có uy thế như Benedict 8 nhưng thực lực sợ rằng cũng là rất khủng khiếp.

"Tham kiến Giáo Hoàng"

Là kẻ thống trị cả Đế Quốc Mông Gia, đứng trước nguy cơ của thành Doran có thể phản ứng nhanh như vậy, phẫn nộ như tiếng sấm sét, hạ lệnh các tỉnh thành phía bắc xuất quân cứu viện, không cần biết kết quả như thế nào, Trâu Lượng cũng phải cảm ơn Giáo Hoàng. Nếu không có viện binh đến kịp thời kẻ địch bỏ chạy có quay lưng lại đâm một giáo (hồi mã thương) không thì quả không thể nói trước được.

"Lại đây Arthur đi cùng Trẫm ra vườn hoa dạo một lát." Giáo Hoàng rất tự nhiên vẫy vẫy tay, sau đó chắp tay cùng hai kị sĩ tiến về phía vườn hoa sau điện.

Lần này gặp mặt có chút cá nhân hơn, không có quá nhiều tế ti đi theo. Giáo Hoàng chỉ đem theo hai kị sĩ phòng thân, và một vài vị tế ti kiến tập chuyên lo hầu hạ chăm sóc, có thể cho thấy sự tín nhiệm của Giáo Hoàng vơi Arthur. Đợi đến khi ra đến hậu viện của giáo đình, ngoài vị kị sĩ trưởng Bott luôn luôn hộ vệ bên người, những kị sĩ, tế ti khác đều theo một tiếng nói của Giáo Hoàng mà lui ra hết. Dưới ánh trăng, một già một trẻ đứng với nhau, Arthur đứng hơi lui về phía sau, biểu hiện sự tôn kính với Giáo Hoàng. Đừng cho rằng đó chỉ là những chi tiết nhỏ, nhưng trước kẻ có thế lực là điều tất yếu. Giáo Hoàng mỉm cười, chút tâm ý nhỏ đó rất kiến người khác thích thú, có khả năng ngang ngược, nhưng lúc cần nhún nhường thì rất nhún nhường, người trẻ tuổi như thế quả thật rất hiếm có, trời giúp Mông Gia. Giáo Hoàng ngẩng đầu nhỉn trăng, nghĩ lại lần này Arthur cùng đám tế ti kiến tập bảo vệ một tòa thành đơn độc, nghĩ đến dấu chân điên cuồng của Man tộc kia. Ngọn lửa chiến tranh đã bùng cháy giữa sự dã man và văn minh, sự dũng cảm của nguwoif Mông Gia và sự trở lại của chiến ca tín ngưỡng Thần thú, cảm giác như tự mình cũng phát ra thư nhiệt huyết một thời trai trẻ, thời đại rung chuyern đất trời đó. Năm đó, để ngồi được lên cái ghế Giáo Hoàng, Benedcit 15 cũng đã trải qua một trường tranh đấu ác liệt, những kẻ có thể ngồi cao đều là kẻ mạnh, trong lòng tuyệt đối không thể thiếu được tính hiếu chiến.

"Arthur ngươi lần này coi như là đã khơi dậy được khí thế của người Mông Gia, nói cho ta biết sự việc đã diễn ra đi, nói tỉ mỉ một chút.

Quay đầu lại nhìn ánh trăng, Arthur hơi cúi đầu im lặng một lát, Benedict 15 trong lòng lại thêm hài lòng. Có thể đứng trước mặt Benedict 15 mà bình tĩnh như vậy quả thật hiếm có. Lúc trước cũng co một người trẻ tuổi làm được như vậy, đó là kị sĩ mặt trời Neberro, bây giờ lại thêm một tế ti kiến tập Arthur.

"Vâng, thưa Giáo Hoàng bệ hạ, sự tình là..."

Trâu Lượng biết trước mặt Giáo Hoàng không cần có ý nghĩ gì khác hết, chỉ cần thành thật kể lại tất cả sự việc thế là đủ rồi. Từ đầu đến cuối hắn không có bất kì quan điểm, ý kiến bình luận nào, ngay cả một chút tình cảm cũng không có, chỉ bình thản kể lại sự việc từ lúc mới đến thành Doran cho đến lúc bị công thành rồi cuối cùng đến ma sư tử Yoria đích thân xuất thủ, rồi Emma chịu thương thay mình khiến tự mình phát điên, đuổi giết những tên Man tộc đó, sự việc tất cả đều kể lại không giấu giếm điều gì.

"Emma này thật là một cô gái tốt" Lúc Emma không sợ một kích kinh thiên của Yoria dùng chính mình giành lại cho Arthur một cơ hội sống, đến Benedict cũng không nén được chút cảm khái. Giáo Hoàng là người từng trải, sống qua mấy chục năm ngoài đấu tranh quyền lực trong tim cũng có chút nhu hòa. Rất tự nhiên hiểu được thời khắc Emma hy sinh thân mình, thì chỉ có thật tâm yêu một người hơn cả bản thân mình mới có thể làm được.

"Bệ hạ, ta muốn cứu nàng." Trâu Lượng thấp giọng nói.

Tất cả hi vọng của Trâu Lượng đều đặt trên người Giáo Hoàng, hy vọng với năng lực và hiểu biết của Giáo Hoàng có thể tìm được cách bù đắp sự tổn thương trong thú linh Emma, làm nàng ta hồi phục lại, dù là một tia hy vọng nhỏ nhoi đi nữa. không gì có thể ngăn cản hắn. Benedict nghĩ ngợi một lát, hiển nhiên việc này rất khó, thú linh bị thương tổn đồng nghĩa với việc linh hồn không toàn vẹn.

"Tình hình của Emma, nếu thú linh bị thương tổn..." Giáo Hoàng do dự một chút

"Người dùng thánh lệnh đóng băng nó lại, như vậy rất tốt, sức mạnh đặc thù của thánh lệnh ngươi cũng nắm rõ rồi, cũng chỉ có thánh lệnh mới có thể bảo quản thân thể nàng lâu dài mà không bị tổn hại...."

"Bệ hạ..."

Giáo Hoàng vung tay kiến hắn bình tĩnh lại:"Để Trẫm nghĩ một lát, trước kia cũng có một trường hợp tương tự như vậy."

Trâu Lượng tâm tình bình phục lại, nhìn Giáo Hoàng đang đi đi lại lại trước mặt, đột nhiên đứng lại:"Có một nơi có cách bổ sung thú linh bị tổn thương..."

"Bệ hạ, là nơi nào?"

"Đi đến đó cần có đủ năng lực và cơ duyên,..." Benedict chậm rãi nói "Đừng gấp, chuyện của Emma ta giúp ngươi để ý, cơ thể nó được năng lực của thánh lệnh bảo vệ không có chuyện gì đâu."

"Vâng" Mặc dù giáo hoàn không tiết lộ toàn bộ, nhưng ít nhất cũng cho thấy tình huống của Emma nhất định có thể chữa khỏi, nhưng thế cũng làm cho Trâu Lượng như rũ bỏ được tảng đá trong lòng.

"Việc này cứ như vậy đi." Ánh mắt Giáo Hoàng nhìn Arthur bỗng nhiên có chút sắc lạnh.

"Việc Doran thành lần này mặc dù dũng khí có thể vực dậy, nhưng trẫm vẫn rất không vui." xem tại TruyenFull.vn

Làm bạn với vua như làm bạn với hổ quả nhiên không phải là lời nói suông. Lúc này Benedict 15 nào giống một ông lão hiền hòa lúc trước, khắp người như một thanh kiếm sắc được rút ra khỏi vỏ khiến người khác khó mà tập trung được. Đôi mắt quanh năm híp lại đột nhiên bùng lên một khí thế kiếp người.

"Arthur gặp tình huống nguy cấp như vậy việc đầu tiên là phải bẩm báo lên cấp trên chứ không phải là tự mình làm làm chủ." Biểu hiện của Giáo Hoàng hết sức nghiêm khắc.

Ai cũng biết đây quả thực là làm khó, trước tiên không nói đến đám Man Hoang thú tộc bao vây, căn bản là không thể nào phát hiện, dù là phát hiện đi nữa có người tin không? Vậy mà Giáo Hoàng lúc sau lại nói vậy đổi lại là ai vừa trải qua đại chiến sinh tử như vậy đều sẽ phát điên lên, nhưng Trâu Lượng lại rất bình tĩnh, thành thật gật đầu:"Vâng, bệ hạ, tôi sẽ nhớ kỹ lời giáo huấn của người."

Benedict cười, tiếng cười phát ra từ trong tim.

"Ha ha, người trẻ tuổi, tuổi tác này mà làm được như vậy, không tồi." Khí thế trên người Giáo Hoàng lập tức biến mất:"Chẳng qua ngươi nên biết ta hi vọng tương lại ngươi có thể tiến xa hơn..."

"Vâng, bệ hạ." Đối diện với Giáo Hoàng, trâu Lượng vẫn luôn giữ phong cách nhún nhường nghe nhiều nói ít.

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi, ngày mãi Trẫm sẽ ban thưởng trong buổi tiếp kiến chính thức."

"Cảm ơn bệ hạ."

Benedict 15 gọi các tế ti cho thủ hạ đưa Arthur ra về, Bott lúc này mới cung kính tiến lại, đứng cạnh Giáo Hoàng.

"Bott tên tiểu tử này thật khác thường." Benedict 15 đột nhiên cười vang, chuyển sang than một câu:"Nếu sớm thêm năm năm nữa thì quá tốt rồi."

"Bệ hạ, người thường nói chỉ có vượt qua chông gai với có được vinh quang thực sự, tên nhóc này khá hiểu việc, một người dũng cảm đứng ra nhận trách nhiệm, có thể trọng dụng."

Benedict 15 nhìn Bott một lát, đối với người bạn già này hắn qua hiểu rồi, Bott rất ít khi nhận xét tốt về một người trẻ nào, nhưng đối với Arthur lại nhìn bằng một con mắt khác, nói thẳng ra khuyết điểm duy nhất của Arthur là căn cơ quá mỏng. Với trình độ như Thomas đối với Giáo Hoàng mà nói thì không đáng một đồng, không thể bằng được sự ủng hộ của gia tộc lâu đời. Tranh đấu đến một cấp độ nhất định sẽ thể hiện rõ khó khăn, nhưng tên tiểu tử này thật là quá hiểu ý Thomas.

"Bott, ngươi sai rồi, hắn không đơn giản là người dũng cảm nhận trách nhiệm đâu, hắn biết rõ ý đồ phía sau ta." Trong mắt Giáo Hoàng lộ ra một ý vị sâu xa, lời phê bình vừa rồi quả là không có lý lẽ gì tốt, đổi lại là người khác đều muốn giải thích vài câu, dù là Giáo Hoàng trong vị trí đó sợ rằng trong lòng cũng có chút oán giận. Nhưng vấn đề là chỉ có Giáo Hoàng và Arthur mới biết rõ mục đích thật sự trong đó.

Arthur đáng ra là nên bẩm báo lên trên, nếu hắn báo lên mà bên trên coi thường cương vị của hắn thì có nghĩa là cho Thomas một cơ hội lập uy. Giáo Hoàng dù muốn can thiệp thì cũng không thể quá rõ ràng, cần phải cho một lý do thật chính đáng, dù sao thì Giáo Hoàng cũng phải nể mặt tám Shaman của thần miếu. Arthur hiểu rõ chỉ điểm của Giáo Hoàng nên mới thành thành thật thật nhận lỗi. Dù Bott đã đi theo Giáo Hoàng lâu như thế cũng chưa lãnh ngộ được điều này. Ngẩn người một chút Bott mới hiểu ra nhịn không được cười khổ một tiếng, "Quả nhiên ta chỉ thích hợp làm kị sĩ."

"Ha ha, vì thế ta mới mới cho tên nhóc này một cơ hội, nói không chừng có thể sáng tạo kì tích cũng nên, dù sao hắn cũng là người của ta."

Giáo Hoàng mơ hồ nói, Bott đứng bên cạnh cũng gật đầu, "Neberro nói thế nào cũng là người ngoài."
Bình Luận (0)
Comment