Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 348

"Yeah, vẫn là Murphy tốt". Joyner sờ tai, chìa nắm tay trắng muốt đụng Murphy một cái, Sofi và Lộ Dao cũng thế, cuối cùng là Trâu Lượng dùng sức đấm hắn một cái. Trong mắt mọi người đều lộ ra sự vui vẻ.

Cảm giác giữa đồng đội, chiến hữu đều nằm ở đáy lòng của nhau.

"Hừm, bốn người còn lại của miền nam cũng làm người khác quá thất vọng, chán". Lời nói này là của chiến sĩ bỉ mông Apollo, hiển nhiên hắn có chút kì vọng vào bốn người tới sau, dẫu sao đối thủ phải mạnh mẽ mới đã. Kết quả là một bọn đàn bà còn gái với một tế ti tàn tạ.

Soros có vẻ khá yên lặng, từ khi đi theo chiến tướng cấp Vàng Sáng sư tổ Odyssey tập luyện, bất luận là tầm nhìn hay tính tình đều chín chắn hơn. Hơn nữa thân phận của hắn khá bất tiện, sống ở miền nam nhưng hiện giờ theo sư phụ đến miền bắc, tính cách cũng ngày càng hướng nội. Hắn ở trong phe miền bắc cũng tỏ ra không hợp, nhưng dẫu sao hắn còn có một sự phụ cấp Vàng Sáng.

"Dường như Murphy rất để ý tên đó, không chừng cũng có chút bản lĩnh". Perseus nhếch miệng, hắn là một trong Lục Sư, khi nghe Murphy đã bước vào cấp Bạc Trắng, hắn cũng khá sock. Tuy cấp Bạc Trắng không đồng nghĩa với chiến thắng nhưng quả thật đi trước người khác một bước. Tuy miệng không thừa nhận nhưng lần này miền nam thật sự xuất hiện vài kẻ mạnh. Murphy không nói, bỉ mông kia và Đồng Sư Riera cũng không dễ đối phó, chỉ tiếc là trình độ bình quân quá kém.

"Hi hi, thể hình của tên này thật là chẳng ra sao cả, có phải là suy dinh dưỡng không, cơm nước của Thần Miếu kém đến thế sao". Tên khỉ treo ngược mình trên một cây đại thụ bên bờ sông, không biết lấy đâu ra một quả táo lớn cắn liên tiếp làm nước bắn tung tóe. Khóe miệng còn lẩm bẩm phát biểu ý kiến.

Thân hình gầy như khúc củi của hắn so với vóc dáng của tộc Bear quả thật hơi hài hước, nhưng hắn không phải sát thủ mà là hóa thú.

Là người mạnh nhất trong số mười người của miền bắc, thiếu chủ của gia tộc Montaeris, cơ vai nổi cuồn cuộn như đá của Peloponnisos khẽ động đậy. Đôi mắt hổ vàng rực nhìn về hướng những người được chọn của miền nam ở đằng xa, không nói lời nào.

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào tế ti ở giữa đám người giống như nhìn chằm chằm vào miếng mồi ngon, lộ ra một tia suy đoán.

Trong lúc người được chọn của các miền tùy ý nói chuyện trong khi chờ đợi, từ đằng xa truyền đến tiếng vó ngựa như tiếng sấm. Một đội kị binh mười mấy người lại mang đến cho người khác cảm giác như vạn con ngựa đang phi, khí thế như cầu vồng.

Kị sĩ giữ trật tự của Thần Miếu xuất hiện.

Lúc này, ở phương đông ánh mặt trời bình minh vàng rực như dòng thác đổ xuống, kị sĩ trưởng của Thần Miếu, được mệnh danh là thiên tài trẻ tuổi nhất của đế quốc, Neberro như ánh mặt trời chói chang đang cưỡi ngựa dẫn đầu phi tới.

Ánh nắng ban mai khoác lên người hắn ta, sóng nước lấp lánh của sông Danube dường như cũng tô điểm cho hắn ta.

Neberro giống như một vị vua không thể xem thường bay người xuống ngựa, đứng vững vàng trước mặt mọi người, ánh mắt sâu xa quét một vòng. Trong phút chốc hiện trường lặng ngắt không tiếng động.

Một trong mười hai kị sĩ của Thần Miếu đi theo dắt dây cương con ngựa của hắn, toàn bộ kị sĩ không nói lời nào bảo vệ sau lưng Neberro, hắn đột nhiên toát ra thân phận và địa vị xuất sắc hơn người của kị sĩ trưởng.

Khí thế là gì? Khí trường là gì?

Sự xuất hiện của Neberro khiến toàn bộ những cao thủ trẻ tuổi kiêu ngạo hiểu được một cách sâu sắc.

Trong lòng bạn Trâu của chúng ta đã giơ ngón giữa của cả hai tay hai chân, thật sự là con mẹ nó làm mặt ngầu quá giỏi!

Thật ra mọi người ở đây cũng không hoàn toàn phục tên được mệnh danh là ngôi sao của Mông Gia này. Nhưng trước mắt quyền kiểm tra đánh giá đều nằm trong tay hắn nên tất nhiên hắn là lớn nhất. Nhưng cơ hội lúc nào cũng có.

Đón lấy những ánh mắt tràn đầy ý chí, Neberro khẽ gật đầu lộ ra nụ cười mỉm như gió xuân: "Xem ra đã nghỉ ngơi tốt rồi".

Ánh mắt bình tĩnh mà sâu sắc rơi vào bốn người Trâu Lượng và Joyner, Lộ Dao, Sofi của miền nam. Lúc ánh mắt hắn và Trâu Lượng chạm nhau không hề có gì đặc biệt, giống như không quen nhau.

Giả vờ đi, giả vờ đi, Trâu Lượng không tin rằng đối phương thật sự lạnh lùng trấn tĩnh như thế. Đối phương giỏi giả vờ, hắn còn giỏi hơn, bà nội nó, mình mới là chuyên gia làm mặt ngầu ở cả hai kiếp. Nhưng dù là ánh mắt giao nhau trong giây lát, Trâu Lượng đã mơ hồ nắm bắt được một ít suy nghĩ của hắn ta. Tên này muốn thông qua đợt huấn luyện đặc biệt này để lập nên sức ảnh hưởng với những tinh anh tương lai của đế quốc. Giờ mới chỉ là bắt đầu, nhưng nếu đổi lại là hắn cũng không thể bỏ qua cơ hội kiểu này.

Trâu thần côn cũng hơi không hiểu, vì sao giáo hoàng lại tặng món quá lớn thế này cho Neberro. Tên nhóc này tuy là kị sĩ nhưng bố đây chính là quan lớn cầm quyền. Đây là kẻ thù lớn, hắn không tham dự thì thôi, nếu đã đến rồi thì dù thế nào cũng phải khiến kị sĩ liệt dương không được thoải mái.

"Chào mừng các vị đã tham gia, trước đây là tình huống đặc biệt, ta không nói nữa, nhưng chương trình học không có thời gian để bù, ba ngày sau sẽ là đợt kiểm tra giai đoạn thứ nhất. Các vị chỉ có thời gian ba ngày, Sofi và Joyner, cung thủ và sát thủ đều phải tham gia. Nếu không được, các vị sẽ bị đá thẳng ra ngoài, Lộ Dao là tế ti Chiến Ca, cũng là một thành viên đặc biệt nhất trong lần huấn luyện đặc biệt này. Chương trình học của cô ta sẽ được sắp xếp riêng, trước mắt thì có thể đứng ngoài quan sát, cảm nhận bầu không khí một chút. Còn Arthur có thể lựa chọn đi theo con đường chiến sĩ, tất nhiên cũng có thể lựa chọn con đường tế ti Chiến Ca. Nhưng nếu ngươi lựa chọn làm chiến sĩ thì cũng bình đẳng như những người khác, không có quyền hạn đặc biệt".

Neberro nói thẳng thắn, lại khá công bằng, không hề có ý chèn ép ai. Điều này khiến Trâu thần côn cũng hơi bất ngờ. Nhưng càng thế này càng khiến Trâu Lượng cảm thấy trình độ của kị sĩ liệt dương đã được nâng lên.

Không thể không nói, bàn về tướng mạo, bàn về gia cảnh, bàn về phong cách, Neberro quả thật là con mẹ nó imba, chỉ hận không thể đạp mạnh mấy cái lên khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời của hắn mới sướng.

Buenaven đứng gần Arthur nhất giảm giọng nói nhỏ: "Tên Neberro này không đơn giản, cửa ải thứ nhất không dễ chơi đâu".

Nói đến đây, Buenaven biết thực lực của Arthur nhưng kiểm tra giai đoạn này nói thì đơn giản, nhưng nếu ngắn thì cần một ngày, khó thì cần ba bốn ngày mới có thể quen được. Khuôn mặt của Trâu thần côn lộ ra nụ cười thật thà phóng khoáng của riêng tộc Bear "Kị sĩ Neberro, ta lựa chọn làm chiến sĩ, xin cứ yêu cầu nghiêm khắc!"

Neberro lạnh nhạt gật đầu, không thể không nói là hắn không thể nào thích nổi người này, đây chỉ là một loại trực giác.

Toàn bộ mọi người đi theo Neberro và mười hai kị sĩ hộ vệ xuôi theo sông Danube đi tới trước, rẽ vào một nhánh sông. Khoảng chừng mười mấy phút sau đến được một sân huấn luyện do thiên nhiên tạo thành.

Thác nước lớn của sông Danube!

Tuy chỉ là một nhánh sông chiều rộng không quá mười mét nhưng đầu nguồn của nhánh sông này là một thác nước lớn cao đến trăm mét do địa hình của dãy núi nhô lên tạo thành. Thác nước trắng xóa khổng lồ phát ra âm thanh như sấm đổ xuống đáy sông, tạo ra sóng nước cao đến mười mấy mét.

Dưới lòng sông gần thác nước rải đầy những viên đá đen nhẵn bóng giống như những con cờ đặt trên bàn cờ.

Hơi nước dày đặc mù mịt trong không khí.

Cách bờ sông vài mươi mét là một cánh rừng thiên nhiên nguyên thủy.

Nơi này chính là sân huấn luyện bước đầu mà Neberro chuẩn bị cho cao thủ thanh niên của các vùng.

Trước mặt mọi người là dòng sông chảy xiết, trên bờ sông còn xếp một đống trụ gỗ. Những người khác đều đã rất quen thuộc nhưng bọn Trâu Lượng lại gãi đầu. Tuy không cần tham gia nhưng Lộ Dao lo lắng cho Arthur, với thực lực của Arthur thì những màn bình thường cũng bỏ đi. Nhưng dẫu sao đây cũng là đợt huấn luyện có thể gây khó khăn cho những người mạnh nhất Mông Gia, nhất định không thể quá đơn giản.

Đôi tay của Neberro gác sau đầu đứng trước mặt mọi người, đôi mắt màu lam đậm quét qua khuôn mặt của toàn bộ mọi người.

"Ai đồng ý biểu diễn cho những người mới đến xem thử". Neberro nói.

Buenaven cười híp mắt đứng dậy đi ra "Để ta". nguồn TruyenFull.vn

Trí Cáo là người hiền lành, bên phía đế đô thông thường sẽ không hành động. Phía miền bắc sợ là vẫn chưa yên tâm nên nếu hắn ra tay thì tốt hơn một chút, dẫu sao thì hắn cũng không sợ mất mặt, chỉ là tập luyện thôi mà, kết quả không quan trọng.

"Buenaven, ngươi thôi đi, chờ ngươi làm xong trời tối mất rồi!"

Người vừa nhảy ra là người được chọn của miền bắc, sát thủ Ba Kỳ của tộc Báo được mệnh danh là Thiểm Điện Thủ.

Trong số mười người của miền bắc thì hắn cũng là một người không thể xem thường. Tộc Báo trời sinh đã có tốc độ, thêm vào khứu giác nhạy bén trong chiến đấu, có nhiều kỹ xảo, biểu hiện rất khá.

Nhưng tên này có một tật là kiêu ngạo và miệng mồm đê tiện.

Ba Kỳ vừa gào lên mang ý sỉ nhục tất nhiên khiến cho người miền nam không hài lòng, nhưng Buenaven lại cười híp mắt lùi lại. Những người khác thì thôi đi, nhưng nếu là tên ngốc Ba Kỳ thì nhất định sẽ dùng hết sức thực hiện, hiệu quả so với hắn biểu diễn còn tốt hơn nên lập tức đưa tay làm thế mời.

Người bên phía đế đô không hành động, màn đấu đá giữa miền nam và miền bắc là tiết mục từ trước tới giờ, chỉ có kẻ chiến thắng mới có tư cách nói chuyện với đế đô.

Trước đây biểu hiện bình quân của người miền nam là kém nhất trong ba đội. Lần này bọn họ lại có bốn người mới gia nhập nhưng đối diện với phương pháp huấn luyện biến thái của Neberro hoàn toàn vượt qua những kiến thức thông thường trong quá khứ, đoán chừng vẫn sẽ chịu thiệt thòi mà thôi.

"Hì hì, một tế tư hát Chiến Ca của tộc Bear, một nữ tế tư chơi Chiến Ca trị liệu, một sát thủ, một cung thủ, toàn bộ những người này đều rất khó ứng phó đợt huấn luyện nhập môn của Neberro…"

Gregg nheo đôi mắt màu tím, một tay vuốt cằm, nở một nụ cười mỉm mập mờ với Lolita của tộc Báo ở bên cạnh: "Cô nói đúng đó, Lolo".

"Cút!" báo nữ lạnh lùng liếc hắn một cái, đôi môi đẹp tươi như hoa hồng nhổ ra một chữ.

Gregg sờ sờ chóp mũi làm vẻ mặt vô tội, bị chữi té tát vẫn tỏ vẻ rất vui vẻ. Không còn cách nào khác, không thể đụng vào Olivia nên lựa chọn duy nhất là vị Loli của tộc Báo trẻ trung và gợi cảm.

Nhưng người đế đô lại tỏ ra thiếu hứng thú, hiên nhiên đã sớm biết trình độ của Ba Kỳ.

Thiểm Điện Thủ Ba Kỳ ung dung khởi động tay chân, thân thể giãn ra, khớp xương phát ra tiếng kêu như tiếng đậu nổ tràn đầy sức mạnh. Tuy là sát thủ nhưng hắn rất tự tin về sức mạnh của mình.

"Ba Kỳ, cái này thì sao?" Tên khỉ vừa ăn trái cây vừa nhảy lên đống gỗ chỉ một khúc gỗ to lớn.

"Đưa đây đi". Chiếc đuôi ốm yếu của tên khỉ cuộn lại, khúc gỗ to lớn bay vèo tới Ba Kỳ, rơi ầm xuống trước mặt hắn.

Neberro khẽ gật đầu nói: "Bắt đầu thôi".

Sát thủ của tộc Báo hớn hở bày ra cơ bắp của mình, tất nhiên hắn không thể nào so sánh với chiến sĩ nhưng hắn là sát thủ!

Dùng sức vỗ ngực ngẩng đầu lên trời gầm lên bén nhọn. Sau khoảnh khắc, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Ba Kỳ dùng một chân đá khúc gỗ xấp xỉ trọng lượng cơ thể hắn bay lên, sau đó được hắn vác vững vàng trên vai "Tõm" Âm thanh nhảy xuống dòng nước chảy xiết vang lên.

Hạng mục huấn luyện đặc biệt thứ nhất – Huấn luyện sự thăng bằng!
Bình Luận (0)
Comment