Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 392

Bọn Faure giống như phát điên chạy đến bên dưới vách núi, tốc độ của bọn họ không hề nhanh như trong tưởng tượng, một mặt là bản thân ngoài hành động còn phải gây rối đối thủ, đã đến giây phút quyết định cuối cùng, một là thành công, hai là bị loại bỏ. Mâu thuẫn của ba phe cũng bùng nổ hoàn toàn. Nếu không phải vách núi không có nhiều khoảng trống để chiến đấu, có lẽ đã nổ ra một trận chiến đấu sống chết thật sự.

Đến khi đoàn người sắp xuống tới đáy, những tên điên cuồng như Apollo trực tiếp nhảy xuống, độ cao mười mấy mét vẫn chưa thể làm bỉ mông bị thương.

Ầm …

Apollo vừa đáp xuống đất, sau lưng hắn cũng truyền ra tiếng nổ liên tiếp, dường như đều đáp xuống cùng lúc, Faye là người xuống sớm nhất nhưng lúc này lại không thấy bóng dáng, chẳng lẽ ba người đều đã đi rồi sao?

Trong lúc mọi người đang nghi ngờ có nên chuẩn bị đánh lớn một trận hay không, tiếng bước chân bỗng truyền đến. Những người xuất hiện là Neberro và bọn Arthur. Faure ngỡ ngàng nhìn Neberro, điều này dường như hơi không bình thường.

Neberro cười cười "Sau một vòng tranh tài, người đạt tiêu chuẩn là Sofi phán đoán chính xác, Julio phản ứng nhanh nhẹn".

Julio nhảy xuống dưới không hề chết, dù rằng hơi nhếch nhác, trên mình tràn ngập vết thương nhưng cũng vui mừng nhảy loạn lên. Cơn lốc tử thần gì chứ, đâu có cường điệu hóa đến mức như thế, Neberro không thể cho huấn luyện đến mức mất mạng.

"Ba Kỳ vượt qua, có sự phán đoán nhanh nhạy của sát thủ".

Neberro nhìn Ba Kỳ to mồm rồi gật đầu.

"Ha ha, các ngươi đã thấy được sự lợi hại của ta rồi đó, thế này mới là sát thủ!" Ba Kỳ dương dương tự đắc nói.

"Faure đạt tiêu chuẩn, trầm tĩnh".

Faure trầm giọng đáp lại, thái độ không vui không buồn.

"Faure, Riera, Quark đạt tiêu chuẩn, có tinh thần đồng đội".

"Lam Linh, Roux, Parker Roddy, Gascoigne, biểu hiện của bốn người các ngươi cũng đạt mức tiêu chuẩn nhưng lại là kém nhất giai đoạn này".

Neberro nói, hiển nhiên hắn xem bốn người này chẳng có gì đáng khen ngợi.

"Khụ khụ, trưởng quan Neberro, ngươi không phải muốn loại bỏ mười người sao?"

Ba Kỳ vốn vẫn muốn xem bộ dạng thất vọng của những người bị loại bỏ, nhưng dường như lời này không phù hợp chút nào.

Cisco cười "Như vậy thì gây chút áp lực cho các ngươi, chẳng lẽ triệu tập các ngươi từ nơi xa xôi tới đây chỉ để loại bỏ hay sao, đội trưởng muốn thông qua thực tế để nói với các ngươi những gì là đúng là sai, các ngươi nên học hỏi một chút mặt ưu tú của những người khác".

Mọi người lập tức sợ hãi, nhất là những người có thành tích kém. Tuy mặt mũi hơi khó coi nhưng cũng tính là qua được, cũng không nói rõ được cảm giác trong lòng đối với Neberro, có lẽ có chút cảm kích.

Trâu Lượng không quá bất ngờ, lúc mới đến đây hắn đã đoán ra được. Bàn về góc độ khống chế mà nói, như vậy quả thật không tệ, mọi người đều vui vẻ, không đắc tội bất cứ ai mà còn lập được hình tượng của bản thân …. Nhưng đây chính là vấn đề của Mông Gia.

Quá lỏng lẻo!

Nếu đổi thành Hannibal hay Phong Chi Quốc tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Neberro rất mạnh, rất thông minh. Đợt huấn luyện này nhìn có vẻ đơn giản nhưng nhưng lại ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu, suy xét tỉ mỉ, bản thân Trâu Lượng hiểu ra được rất nhiều điều, nhất là thăng cấp thành sóng chấn động.

Kỵ sĩ mặt lìn rất giỏi, rất khôn, nghĩ ra cách huấn luyện rất hay, nhưng cuối cùng vẫn không thể quyết đoán như các đế quốc khác mà lại dĩ hòa vi quý kiểu Mông Gia.

Đây chính là vấn đề không thể tránh khỏi của tộc thú của Mông Gia, dù như thế nào cũng không thoát ra khỏi cái vòng lẩn quẩn này.

"Cho dù thế nào cũng chúc mừng mọi người hoàn thành lần tập huấn này, tập huấn không phải là mục đích chính, ta cũng không phải là thầy giáo của mọi người, chẳng qua chỉ giới thiệu một ít kinh nghiệm rèn luyện của bản thân cho mọi người mà thôi. Toàn bộ mọi người được nghỉ ba ngày, ba ngày sau, giáo hoàng bệ hạ sẽ kiểm tra thành quả của mọi người, đến lúc đó hội trưởng của các công hội cũng sẽ đến, đó là lúc mọi người chứng minh, thể hiện bản thân!"

Neberro vừa nói xong đã dẫn tới một trận hoan hô, đây chính là mục đích mà mọi người tới nơi này. Đối với bọn họ mà nói, đây không còn nghi ngờ gì chính là sân khấu tốt nhất, bọn họ chờ đợi điều này đã quá lâu rồi. Bọn Apollo tuy hơi mất mặt nhưng cũng chẳng muốn so đo, là lừa hay ngựa phải lên sàn đấu mới thấy được.

"Ha ha, cuối cùng đều qua được, nói trước nếu lỡ gặp nhau trên sàn đấu ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình đâu". Faure nói.

"Như nhau cả thôi, mọi người đều không cần khiêm nhường!"

Mọi người cười lớn một trận, Joyner vui vẻ nhất, tiểu miêu nữ không mong muốn có ai đó bị loại, như thế này mọi người đều qua cửa.

"Arthur, tên Neberro này vẫn thật sự còn chút khuôn phép, ta thấy chuyển biến như thế này khiến mọi người đều gia tăng cảm tình đối với hắn". Buenaven cười nói.

"Nếu không như vậy sao còn là Neberro, nói không chừng chúng ta sẽ đụng phải nhau". Trâu Lượng nói.

"Thôi đi, thôi đi, những người khác thì ta còn muốn thử sức chứ ta không muốn nhất là đụng phải ngươi và Murphy".

Buenaven giơ cao tấm biển miễn chiến.

"Như vậy sao được, ta còn muốn thử xem những đột phá mới nhất của ngươi". Murphy nói, Sư Tử Vàng đã nhìn ra sự đột phá của Buenaven.

"Đệch, chịu không nổi các ngươi, một đám người đế đô và miền bắc đang chờ các ngươi, trước tiên dọn dẹp bọn chúng rồi hãy tìm ta!"

Trâu Lượng và Murphy nhìn nhau cười to, như Buenaven đã nói, dù bọn họ có thể chạm trán nhau hay không đều muốn tỉ thí một chút.

Vừa về đến nhà, Trâu Lượng nhìn thấy xe ngựa đậu trước cổng, trong lòng đột nhiên vui mừng.

"Sư phụ, sư phụ!"

Thomas đang ở trong phòng khách nói chuyện cùng Arvill, Ernest, nghe thấy tiếng gọi từ đằng xa của Trâu Lượng tựa như một cơn gió lùa vào.

Thomas kiềm không được lộ ra nụ cười "Thằng nhóc nhà ngươi, dù gì cũng là một đại tế ti, sao làm việc vẫn hùng hùng hổ hổ như vậy".

"Ha ha, sư phụ, trước mặt người con còn giả vờ gì nữa, người có đến cũng nên nói trước một tiếng để con chuẩn bị cho tốt!"

"Sợ làm phiền đại nhân chủ tế luyện công".

"Thôi, đã sớm luyện xong rồi, hơn nữa đối với con còn có độ khó gì nữa đâu". Đã lâu không gặp Thomas, Trâu Lượng thật sự rất vui mừng, ở thế giới này, Thomas chính là bậc trưởng bối duy nhất của Trâu Lượng "Sư phụ lần này đến ở lại bao lâu, hơn nữa ba ngày sau là cuộc so tài lớn của mọi người, con đại diện cho Jerusamer của chúng ta chiến đấu".

"Hiện giờ ngươi đại diện cho tỉnh Thần Diệu, không chỉ vẻn vẹn Jerusamer, đại nhân Shaman không thể đến nên ta thay ông ta cổ vũ cho ngươi, nhất định phải đạt được thành tích, đem lại vinh quang cho tỉnh Thần Diệu của chúng ta!"

Hiện giờ Thomas thật sự vui mừng, công việc đại hồng y đại chủ tế cũng dần dần đi vào nề nếp, được sự phối hợp ăn ý quan cầm quyền Shara, sự phát triển của Jerusamer ngày càng nhanh, mà Thomas thật sự muốn làm chút chuyện.

"Ha ha, có sư phụ ở đây, đồ đệ thế nào cũng đạt được hạng nhất cho mà xem!"

Trâu Lượng vừa nháy mắt vừa nói.

"Vãi, thằng nhóc nhà ngươi không tiến vào nổi top 5 thì ta sẽ đá ngươi ra khỏi cửa môn phái." Thomas vừa vuốt râu vừa cười lớn nói, thằng nhóc này không biết học được từ đâu cái thói chém gió lung tung.

Tâm tình của Trâu Lượng rất tốt, bỗng nghe từ bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chạy nối tiếp một cơn gió thơm truyền đến, một thân thể xinh xắn nhào vào trong lòng hắn.

"Anh Arthur, có nhớ em không!"

Annie vuốt mặt Arthur nói, chỉ cần Subaru Shaman không có mặt thì cô nàng không kiêng kị gì hết.

"Nhớ, tất nhiên là nhớ, ai da, Nini bé bỏng của chúng ta trở nên nặng, anh sắp ôm không nổi rồi".

Nini lập tức bĩu môi "Hứ, anh nói em mập ra à, em không vui đâu!"

"Ha ha, đâu có, đâu có, ai dám nói Nini của chúng ta mập, thướt tha biết bao, xinh đẹp biết bao, anh nói em trưởng thành rồi".

"Hi hi, em cũng cảm thấy như thế".

"Con bé này cứ muốn đi theo nên ta mang theo đến đây, cũng để nó mở rộng tầm mắt". Thomas càng ngày càng thích con bé này, thực ra cũng nhìn ra được Subaru Shaman đã xem thầy trò bọn họ như người nhà, nếu không thì sao có thể tùy ý để ông ta mang Annie theo".

"Em gái Annie xinh đẹp như vậy, lớn lên nhất định sẽ làm điên đảo chúng sinh". Avril nói, cô bé vừa hoạt bát vừa đáng yêu, kế thừa hoàn toàn sự xinh đẹp của tộc Cáo.

"Ừ, đồng ý cả hai tay hai chân, em Annie tương lai nhất định sẽ là một siêu mẫu!" Randy nói.

"Anh Randy, anh cười quá dê xồm, các cô gái không thích ánh mắt như vậy, sau này anh muốn cưa gái đẹp thì không thể làm vậy nữa". Annie bộ dạng nghiêm túc nói.

Lập tức cả căn phòng đều trở nên yên tĩnh, sau đó là một tràng cười vang dội. Randy lúng túng, thời buổi bây giờ thật khó khăn, ngay cả một cô bé cũng hiểu được thế nào là ánh mắt háo sắc.

"Cote, ánh mắt của ta thật sự dê xồm thế sao?" Randy đáng thương thì thầm hỏi.

Cote bất đắc dĩ nhún vai "Ngươi tự soi gương đi, ái chà, anh hai dạy ngươi không phải một hai ngày, sao ngươi không học được tính thành thực trầm ổn của ta".

Như bị sét đánh, Randy kích động đụng trần rồi.

Xem Randy biểu diễn mọi người càng cười to hơn.

"Tối nay phải ăn một trận thật hoành tráng, ViVi giao cho em đó."

"Yên tâm đi" Avril cười cười,: "Mấy người cứ nói chuyện đi, em đi chuẩn bị, hôm nay phải làm tiệc chúc mừng thật lớn."

"Ta cũng đi giúp một tay."

"Randy, ngươi không phải là muốn đi làm loạn đó chứ?"

Cote ngẩn người một chút.

"Đi thôi, cùng đi nào, Annie bên đó vui lắm, có muốn đi coi thử không?" Randy nói.

Annie do dự một lát rõ ràng là không muốn xuống. Trâu Lượng xoa đầu Annie,"Đi chơi đi, đến tối anh sẽ chơi với em."

Annie lanh lợi gật đầu. Trong phòng chỉ còn lại hai người Trâu Lượng và Thomas, lần này Thomas đến nhất định là có chuyện.

"Arthur con trưởng thành rồi, có thể một mình làm việc rồi, rất tốt."

"Sư phụ, con vẫn mãi là đệ tử của người."

Thomas cười cười, cả đời này có thể có một đồ đệ như vậy là đủ rồi, đủ rồi.

"Tình hình của Emma thế nào rồi?"

"Con nhất định chữa khỏi cho nàng."

Thomas gật gật đầu, ông ta cũng không thể nghĩ sự việc lại đến mức này, ông ta có thấy nhìn ra Arthur là chân tình, nhưng là người lớn, đến nước này, từ sự lo lắng cho Arthur mà nhìn nhận sự việc, cứ giày vò như vậy thì không phải là việc gì tốt gì.

"Arthur, Emma có thể trong chốc lát không thể khỏi được, không lẽ con muốn cứ thế mà đợi sao?"

"Sư phụ, một ngày phải đợi, một năm phải đợi, mười năm cũng phải đợi, cả đời này con cũng có thể đợi được."

Trâu Lượng là vừa cười vừa nói, nhưng trong nụ cười này tràn ngập kiên định, hắn rất rõ ý nghĩ của Thomas, cũng rất rõ tình hình của hắn, nếu tìm một nữ nhi của một gia tộc lớn sẽ khiến cho sự nghiệp của hắn trở nên vô cùng thuận lợi, nhưng hắn không thể.

Hắn là cái gì chứ?

Là một tên mê game, may mắn đến với thế giới này, đại náo đông tây cho đến giờ, một nữ nhân đối với hắn như vậy, dù thế nào hắn cũng không thể qua được cửa này của chính mình.

Những lý luận suông hắn rõ hơn ai hết, nếu nói là không thích người đẹp, đều là tào lao, chỉ là rất nhiều việc đều đã có số mệnh, hắn bây giờ rất là mãn ý, chờ đợi cũng là một thứ hạnh phúc. Thomas muốn nói lại thôi, lắc lắc đầu, ông ta biết rõ tính cách của Arthur, nếu hắn đã quyết định việc gì thì người khác nói gì cũng vô dụng, lần này đến thật ra là muốn tìm người của gia tộc Gabriel, ít nhất thì cũng phải gặp được Olivia, bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi.

"Lần này dến đây ngoài việc cổ vũ cho con, thật ra còn có một việc rất quan trọng, đây là chuyện Shaman đại nhân ngàn vạn lần dặn dò, lần thi đấu lần này cần phải đạt được thành tích thật tốt!"

"Ô Shaman đại nhân nghe ngóng được việc gì rồi?"

"Giáo hoàng bệ hạ lần này để ý các ngươi, không phải chỉ tùy tiện dày vò một chút là xong, mà còn ủy thác trọng trách khiến thế hệ tinh anh trẻ của các ngươi của Mông Gia nhanh chóng trưởng thành, lần này biểu hiện ưu tú đều nhận được sứ mệnh lớn, hơn nữa nghe nói đã đạt thành hiệp nghị với đại quan cầm quyền Sanchez.

Trâu Lượng suy nghĩ một chút," Có thể khiến cho Shaman đại nhân thận trọng như vậy, ít nhất sẽ có liên quan đến bổ nhiệm cấp thành phố, nhưng thần miếu chúng ta và quan cầm quyền trước nay luôn có mâu thuẫn, xem trọng như vậy không lẽ?"

"Hi hi, tên nhóc này, ngươi nghĩ thiên hạ này chỉ có ngươi thông minh nhất sao, thật là bị ngươi đoán đúng một phần lớn rồi, trong các ngươi có người có thể cai quản một phương, trở thành người thống trị tối cao."

Thomas nhìn Trâu Lượng, ông ta biết tên nhóc này bề ngoài cười đùa vui vè nhưng thật ra bên trong đầy hùng tâm. Nhưng phản ứng của Trâu Lượng lại bình tĩnh đến bất ngờ, "Ô? có chút thú vị, đang tiếc."

"Đáng tiếc?"

"Sư phụ, con nói thẳng một câu, bên trên cho dù có bổ nhiệm xuống, loại chỉ thị này có thể thi hành không là cả một vấn đề, việc bằng mặt không bằng lòng nhiều rồi, không có thực lực căn bản không thể trấn giữ được."

"Ha ha, con có thể trấn giữ được không?" Thomas đương nhiên không để ý đến người khác.

"Tàm tạm, tàm tạm, có lẽ không có vấn đề gì."

"Biết là con sẽ nói vậy mà, trọng tâm không phải là việc quản lý một thành phố, đây chỉ là miếng ván lót cầu, giáo hoàng có lẽ cũng cảm giác được áp lực xung quanh đế quốc, có ý muốn cải cách, có lẽ không thể cải cách toàn bộ được, nhưng cục bộ bồi dưỡng nên vài người có năng lực thì còn có hi vọng, con muốn thi triển năng lực của mình, bây giờ thì có cơ hội rồi."

"Vâng sự phụ"

Trâu Lượng trong lòng vẫn đang suy xét, nếu thật sự có thể quản lí một phương, tạo nên một nòng cốt của chính mình mới coi như là nền móng của một thế giới, kỳ thực Jerusamer cũng được coi như là một mảnh đất tốt rồi, nhưng dù thế nào cũng không thể nói thực sự là có quyền thống trị, mọi quyết định vẫn là Thomas.

Nếu hắn muốn làm một loạt chuyện, không thể cứ phất cờ hiệu dùm kẻ khác mãi, cần có danh nghĩa của chính mình. Lần này chính là một cơ hội và cũng là cho bọn người Randy một cơ hội. Text được lấy tại Truyện FULL

Gia tộc Nicola

"Tình hình các ngươi đều biết hết rồi, gia tộc hi vọng hai ngươi có thể đạt được chút thành tích.

Người đang nói là Osho Nicola tộc trưởng gia tộc Nicola, trong gia tộc Nicola tình thân dường như không phải là quan trọng nhất.

"Gia tộc Nicola của chúng ta đều không cần mấy cái này mà?"

Gregg tủm tỉm cười, nói thẳng ra, dù là tặng cho hắn chức thành chủ hắn cũng làm biếng đi, ở đế đô tốt biết bao nhiêu, sống phóng túng.

"Gregg, đây không phải là một danh hiệu, nó đại diện cho rất nhiều thứ trong tương lai, danh ngạch đến tay rồi thì làm gì cũng đơn giản hơn, hơn nữa đây cũng là lúc chứng tỏ mình, không phải ngươi muốn rất nhiều thứ sao? "

Âm thanh của Osho Nicola không mang theo một chút cảm tình nào, Michiwa lúc này đặc biệt im lặng. Nói xong Osho Nicola bỏ đi, dường như không có bàn luận về tham vọng với con cháu.

"Mẹ, lại cái gì nữa đây? Gia tộc Nicola chúng ta từ lúc nào lại cần đi tranh giành những thứ ấy chứ?"

"Anh trai thân mến, nghĩ nhiều thế làm gì? Cha đã nói vậy rồi thì cứ lấy cho ông ấy đi." Michiwa nói.

"Ta đột nhiên cảm thấy đám người này càng ngày càng phức tạp, đùa không vui chút nào."

Gregg có chút đau đầu, sự việc rõ ràng là nắm rất chắc, bây giờ càng ngày càng lẩn quẩn, xem ra tộc thiên mị thực chất thích hợp với quy luật của thế giới đen tối hơn, hắn là điển hình của tộc thiên mị.

Lúc này Olivia và Sofi cũng đang đối mặt với Bích Tú đại nhân, gia trưởng của tộc Gabriel. Một phụ nữ tao nhã tuyệt thế, thời gian không để lại quá nhiều dấu vết, chỉ tăng thêm ý vị thành thục.

"Hai người các ngươi nhất định phải biểu hiện cho tốt, việc này đối với tộc Swan chúng ta rất quan trọng."

Bích Tú chậm rãi nói, lúc nào cũng có thể nhìn thấy được sự thanh nhã vô cùng của bà ta, cách đứng cách ngồi, mỗi một nhịp điệu đầu cẩn thận tỉ mỉ.

Không thể không nói Olivia càng ngày càng giống mẹ nàng, nhưng cũng càng ngày càng khó tiếp cận.

"Mẹ, việc này quan trọng thế sao?"

"Đương nhiên không đơn giản như biểu hiện bên ngoài, cái này liên quan đến những kế hoạch rất sâu xa, chỉ là các người không cần biết quá nhiều, biểu hiện hết sức mình là được rồi."

"Vâng, mẹ."

"Con về nghỉ trước đi, mẹ còn chút chuyện cần hỏi Sofi."

Bích Tú nói, trong phòng chỉ còn lại Sofi, được đối diện với kẻ quyền lực nhất tộc Swan của đế quốc, Sofi cảm thấy rất áp lực, không chỉ là sự thua kém về địa vị, mà cả người Bích Tú còn tỏa ra một khí thế kiêu ngạo trên cả ngàn người, có thể nói đã phát huy tất cả đặc điểm của tộc Swan lên đến đỉnh điểm. Không biết có phải do ở cùng đám người Arthur lâu ngày bị ảnh hưởng hay không mà lúc trước cảm thấy đây là một loại cảm giác hoa lệ, khiến nàng cảm thấy sùng bái, bây giờ lại có chút khó chịu.

"Cái tên Bear gọi là Arthur kia biểu hiện thế nào, theo như quan sát của ngươi có thể tiến vào nhóm mười người đứng đầu không?" Bích Tú nói, mắt không hề nhìn Sofi, nói cho cùng thì đây cũng là kẻ không tồi trong đám thanh niên của tộc Swan.

"Có thể!"

Sofi rất chắc chắn điểm này, đừng nói là nhóm mười, thực lực của hắn có thể tiến vào nhóm năm người đứng đầu, nhưng không biết làm sao lại không dám nói nhiều trước mặt Bích Tú.

"Trong lúc tập luyện hắn có làm phiền gì Olivia không?"

"Không có, hai người tất cả đều rất bình thường, mà theo tôi biết Arthur thích một người khác rồi." Sofi nói.

Bích Tú khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, "Ngươi nói là người bị thương kia phải không? Hừ."

Một tiếng hừ thể hiện sự coi thường của bà ta, rõ ràng là không tin. Loại vẻ mặt này của Bích Tú khiến Sofi không thoải mái chút nào, nhưng nàng chỉ có thể tận lực không chế chính mình, lúc trước cảm thấy là việc rất tự nhiên, bây giờ càng ngày càng cảm thấy không dễ chịu, nàng có thể nhìn ra được Arthur là thật tâm, hắn không cần thiết giả bộ trước mặt bọn họ, mà ở thành Doran nàng đã tận mắt chứng kiến tất cả.
Bình Luận (0)
Comment