Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 442

Sức mạnh, vinh quang gì đó vốn không phải là thứ mà Olivia muốn. Kỳ thực nàng chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình thản. Nàng thích thành thị nhỏ như Jerusamer vậy, ấm áp còn có một Arthur ngây ngốc ở đó với nàng. Nhưng nàng không thể thay đổi vận mệnh của cuộc đời nàng, nàng là một thành viên của gia tộc Gabriel.

Cửa mở, tiến vào lúc này chắc chắn là mẫu thân của nàng.

Ngay trong nháy mắt Olivia quay đầu lại, Bích Tú đã bình tĩnh lại, Ánh mắt như vậy, vẻ mặt như vậy, Bích Tú biết phong ấn đã cởi bỏ rồi.

Nhưng trong lòng nàng không có gì áy náy cả, tất cả điều này chính là vì Olivia, mềm yếu chỉ có thể thất bại mà thôi.

"Trận chung kết ngày mai, Arthur và Murphy, ai thắng ai thua, ai sẽ nhận được tất cả vinh quang. Con định ở nhà à, hay là đi xem?"

Âm thanh của Bích Tú tựa hồ đặc biệt nhu hòa, rất khác thường. xem tại TruyenFull.vn

Olivia lẳng lặng nhìn mẹ, "Con muốn ở nhà."

Ngày mai Emma nhất định sẽ đến, hắn sẽ không cần sự có mặt của nàng. Nàng cảm thấy đau lòng, trải qua nhiều năm như vậy, thoáng cái Olivia đã trưởng thành không ít.

"Ở nhà làm gì, con nên đến, cho dù Arthur đã đánh bại con, nhưng gia tộc Gabriel chúng ta nên có khí phách này, đi đi."

Bích Tú nói, tựa hồ có chút không nhịn được, Olivia lẳng lặng nhìn mẹ mình, đây là ám chỉ sao?

Trong suy nghĩ của nàng, nếu như Arthur thật sự có thể đánh bại Murphy, đứng ở vị trí thượng đỉnh trong thế hệ trẻ của Mông Gia, đây không phải là phù hợp với tiêu chuẩn của mẹ sao. Trong sự hợp tác với gia tộc Sanchez, Gabriel rất bị động, mà đây không phải là điều mà Bích Tú muốn, nếu có nhiều sự lựa chọn ít nhất cũng có lực để cò kè mặc cả à.

Olivia cười, lộ ra vẻ thê lương, "Mẹ, con sẽ không gả cho Neberro. Nếu như mẹ ép con, mẹ hãy coi như không có người con gái này."

Bích Tú lại không coi trọng "Chuyện này để sau này nói tiếp."

Olivia hình ảnh của mình trong gương, có lẽ nàng nên làm chủ vận mệnh của chính mình.

Bích Tú vẫn đem Olivia bài bố giống như em bé, mà không biết rằng nàng đã trưởng thành rồi.

Thời điểm Buenaven nhận được lời mời của Lam Linh, hắn quả nhiên là rất mừng rỡ, có điều tình hình không phải như hắn tưởng tượng. Không phải hẹn hò, mà là lời mời của gia tộc Feller, Lam Linh là một thành viên của gia tộc Feller.

Gia tộc lớn có thể đứng sừng sững không ngã, chính là bọn họ luôn mời chào đối với những nhân tài, nhất là những nhân tài trẻ tuổi. Không thể nghi ngờ Buenaven đã đủ tư cách vào lọt vào tầm nhìn của bọn họ.

Buenaven cũng là người thông minh, hắn muốn tương lai càng mạnh càng dễ chịu hơn thì trước mắt con đường này chỉ sợ là tốt nhất rồi. Hơn nữa gia nhập gia tộc Feller cũng có thể sớm chiều chung sống với Lam Linh, cơ hội càng nhiều hơn.

Buenaven cũng không lập tức trả lời thuyết phục, hắn cần phải suy nghĩ. Vĩnh viễn không được trong lúc tâm tình xúc động làm bất cứ quyết định nào, huống hồ là chuyện quan trọng như vậy.

Không chỉ là Buenaven, đặc biệt trong lần này, các người trẻ tuổi khác cũng đều nhận được lời mời từ các thế lực. Nắm giữ được bọn họ, chính là nắm giữ tương lai. Điểm này người nào có chút đầu óc đều biết, cho dù bọn họ có từ chối không đến, vẫn lưu một phần nhân tình, tương lai cũng dễ nói chuyện hơn. Có trời mới biết, lúc nào có thể dùng đến.

Cái gì nhanh nhất? Thời gian nhanh nhất.

Chỉ trong một thoáng chốc dường như thời điểm quyết đấu đã đến rồi...

Hơn hai mươi vạn người thú tràn vào sân đấu Huy hoàng, giữa đế đô rơi vào một mảnh cuồng hoan. Thoáng chốc trận chiến đấu này đã mang đến hiệu quả giống như một ngày lễ long trọng vậy.

Mà trong các phố lớn ngõ nhỏ của đế đô càng là chen vai sát cánh. Phụ cận sân đấu Huy hoàng càng náo nhiệt vô cùng. Cả sân đấu đã không còn chỗ ngồi, lúc này các đại nhân vật cũng đang hưởng thụ đặc quyền của mình, người càng nhiều, cảm giác hơn người của bọn họ lại càng mạnh.

Những người có chút thân phận ở Đế đô đều lấy việc có thể chứng kiến thời khắc này làm vinh dự của mình. Mọi người ngẩng đầu đợi, bọn họ có thể trình diễn kỳ tích không đây?

Một nơi khác cũng kín người hết chỗ chính là cửa hàng thú linh Mạnh Nhất. Bất kể thành bại, số người từ bên ngoài đến nơi này quả thật làm cho người đế đô được đại khai nhãn giới. Cũng trong hôm nay, hoặc là lại sinh ra một siêu cấp triệu phú, hoặc là trong nháy mắt trở thành nô lệ.

Hai mảnh băng lửa.

Trên đường phố phụ cận cửa hàng cũng đều đã chật ních người, tình hình này áp bức sức người cả mười phần. Các nhân viên công tác trong cửa hàng đều đã mất nụ cười lúc bình thường, với khả năng chịu đựng của các nàng quả thật không chịu nổi nữa rồi.

Maru cũng đang ở tại đây. Kỳ thực hắn là do Hồng y đại chủ tế Thomas phái tới, điều này cũng tương đối là đại sự. Những người hiểu tính cách của Arthur đều biết hắn có thể giày vò người ta đến mức nào, có điều lần này hắn chơi cũng quá tàn nhẫn rồi. Kỳ thực nếu chỉ luận riêng thành tích, hắn tiến vào chung kết bất kể thành bại đã rất ưu tú, nhưng tiền đặt cược này lại phút chốc thành sợi xích căng cứng. Cửa hàng thú linh Mạnh Nhất không chỉ là kiếm tiền, đây là một đường nối, lấy Arthur làm trục tâm để liên lạc với rất nhiều mối quan hệ, nếu như cái xích này đứt đoạn, rất nhiều thứ khác cũng gãy theo.

Không thể không nói tên nhóc Arthur này thật sự quá giày vò người khác rồi. Có điều ván đã đóng thuyền, Thomas còn có thể nói cái gì, cũng chỉ có thể cầu khẩn mà thôi.

Xa xa tại Jerusamer, vô số người vọt tới cửa thần miếu. Tin tức của đế đô không ngừng truyền đến, cho dù biết kết quả có thể còn rất lâu mới đến, bọn họ vẫn không ngừng đi tới cửa thần miếu vì tế ti Arthur mà cầu nguyện, nhất là những người đã từng được hắn giúp đỡ.

Thomas đứng trong đại điện Thần miếu, nhìn những người ở bên ngoài, lại vừa nhìn về phương xa, thoáng chốc tên nhóc này đã có tầm ảnh hưởng lớn như vậy.

Thật là đã trưởng thành rồi. Mấy ngày qua người người đều tụ tập đàm luận, tế ti kiến tập luôn gây chuyện lúc đầu kia thoáng cái trở thành anh hùng của đế quốc, là người mạnh được ngưỡng mộ trong mắt mọi người.

Ai có thể nghĩ đến nhỉ?

Thomas nhớ tới khi lần đầu tiên nhìn thấy Arthur, cái tên Bear giả vờ ngu ngốc kia, trong ánh mắt toát ra ánh sáng của sự xảo quyệt, còn cho rằng có thể lừa gạt tất cả mọi người như kẻ ngốc. Thần thú ôi, mời ngài lắng nghe lời cầu khẩn của người hầu thành kính của ngài, mời ngài đánh giá Arthur đi.

Lộ Dao không ngồi ở ghế VIP phía trên bởi vì chỗ đó làm cấp cứu không tiện. Arthur vẫn luôn cho rằng Murphy là kình địch, trận chiến này sợ rằng sẽ không thuận lợi, nàng phải đứng ở gần sân đấu nhất, mới có thể kịp thời cứu chữa. Điều này vốn không được, nhưng Giáo hoàng đã đặc biệt phê chuẩn, ai mà dám ý kiến đây?

Chiến đấu còn chưa bắt đầu, trong lòng mọi người bắt đầu sôi trào rồi, rốt cục mặt trời đã đi tới đỉnh đầu, lúc này Neberro giơ tay lên, tuyển thủ tiến vào trường đấu.

Sư tử vàng Murphy, sự kiêu ngạo của tộc Lion, sư tử vàng bất bại sẽ tiếp diễn vinh quang, bước tiếp theo Neberro, hắn có thể trèo đến đỉnh không?

Arthur Hebrew, là tế ti chiến đấu thật sự, tế ti trí dũng song toàn, sáng tạo hết kỳ tích này đến kỳ tích khác. Mà hôm nay ở chỗ này, đối mặt với chiến sĩ mạnh nhất, hắn còn có thể tiếp tục về phía trước không?

Một ngày tuyệt vời, vô số người cùng nhau chứng kiến thời khắc vĩ đại này.

Nhưng ngay trong lúc này, gió đã nổi lên rồi. Trên không trung mây đen dần dần nhiều lên. Mùa này quả thật dễ xuất hiện giông tố, đúng lúc trận đấu sắp bắt đầu thực sự hơi làm mất phong cảnh.

Lúc này Trâu Lượng và Murphy cũng đang đi vào sân đấu, nhìn không trung một chút, họ lại không để ý thời tiết, có điều quả thật có chút phá hoại bầu không khí.

"Bệ hạ, giông tố sắp đến, ta thấy có nên trì hoãn trận đấu một chút không, vạn nhất mưa to rất phiền phức."

Đại quan cầm quyền nói, không có ai mang đồ che mưa, hơn nữa thời điểm này mưa thường rất to và hung mãnh. Huống chi có không ít quý tộc, mưa to sẽ làm hình tượng của họ hoàn toàn biến mất.

Giáo hoàng nhìn thoáng qua Đại quan cầm quyền, chậm rãi đứng lên. Ngay trong nháy mắt khi Benedict mười lăm đứng lên, tất cả người mạnh cấp vàng sáng trở lên ở đây đều động dung.

Cái lão già nửa sống nửa chết này trên người lại tuôn ra khí thế mạnh mẽ khó nói, sức mạnh này là???

Luồng khí thế này mạnh mẽ không cách nào hình dung được, lại từ trên người một lão già trông như sắp chết???

Giáo hoàng bước ra, trong nháy mắt, sân đấu huy hoàng lớn như vậy mà lại run lên, ngón tay già nua chỉ hướng không trung.

"Ta nói, phải có ánh sáng!"
Bình Luận (0)
Comment