Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 449

Không chỉ bởi vì sự mạnh mẽ của Arthur mà ai cũng biết nên Giáo hoàng đã xem như Arthur trở thành đối tượng quan trọng để bồi dưỡng, mà bởi vì Arthur đã đánh vỡ không chỉ một quy củ trong mấy trăm năm qua của Giáo đình, đó là một tiền đồ không thể hạn chế.

Vẫn là người thắng đạt được tất cả, đây chính là quy tắc của trò chơi đối với thú tộc.

Mà lúc này Arthur bạn học cũng không có nhàn rỗi, hắn có rất nhiều khách tới thăm, chẳng hạn như lão già thủ trưởng, đại nhân William.

Lúc này cái mặt tam giác của William cũng như bị tóm thành tứ giác rồi, chết thật, mặc dù Arthur thắng, nhưng đó là điểm số lẻ không đáng kể, chính mình đã không tranh thủ kiếm chút vốn, bây giờ kết quả đã hoàn toàn trống không rồi.

" Chủ quản đại nhân tới có phải để xem ta đã bị treo lên chưa à?"

"Ha ha, Arthur, người thật sự biết nói giỡn, người có thể là một trong số những lương đống của hàng ngũ sứ đồ!" William nghiêm trang nói.

" Không dám nhận, ngài vô sự không trèo tam bảo điện, nói đi, có tin tốt sao?" (DG: Vô sự không trèo tam bảo điện - nghĩa là không có việc gì thì đã không làm vậy)

"Hừ, đương nhiên có, do sự xuất sắc lần này của ngươi nên Giáo đình cần phải cho giải thưởng lớn, ngươi chẳng lẽ không muốn biết đó là cái gì sao?" Đại nhân William cười tít mắt nói.

Trâu Lượng lại không quan tâm nhún vai, làm cho William suýt nữa nghẹn, "Ngươi thật sự không muốn biết?"

"Sớm muộn gì cũng biết, giữ lại cũng là cái vui mừng." Trâu Lượng nói, hắn quá hiểu William, từ trong miệng gã này mà biết được, chắc chắn phải chịu trả giá.

"Ha ha, đây không chỉ là chuyện vui mừng, ngươi phải sớm chuẩn bị tốt mới được." William cũng không vội.

Lượng vẫn tương đối hiểu tính cách William, đối phương còn chưa đến mức bắn tên không đích, chuyện không có lợi thì hắn sao có thể làm.

"Ngại gì nói xem."

"Hê hê, ý kiến Giáo hoàng bệ hạ là là muốn đưa ngươi trở thành một thành chủ!"

William cười nói.

Lượng trong lòng cũng chấn động, "Ý của đại nhân là?"

"Ha ha, là đồng ý kiến của Thần miếu cùng với Quan cầm quyền, thật sự muốn đề cử ngươi làm thành chủ!"

Mắt tam giác của William khép thành một khe, hắn cũng không tin tên nhóc này không động tâm, bà nội nó, hắn cũng động tâm rồi.

"Thành chủ, không tồi, không tồi, chỗ đó sợ rằng Đại quan cầm quyền sẽ không dễ dàng đáp ứng."

"Chuyện này không phải cần ngươi quan tâm nữa rồi, vấn đề mấu chốt thì ngươi đã biết hay chưa?" William nói.

"Là thành phố nào?" Trâu Lượng trực tiếp hỏi.

"Ha ha, tranh chấp là ở đây, những thành ở gần đế đô thì Giáo đình chúng ta chiếm ưu thế, còn phía bắc của thành Pol Callan thì Quan cầm quyền chiếm ưu thế, còn một điểm là ngươi đã rất quen thuộc thành Doran rồi, có điều thành Doran hiện nay tình hình tương đối phức tạp, cũng tương đối khó." (Phong: Mình thấy tên là "Pol Callan" hợp hơn nguyên bản là "Callan Pol")

William nuốt nước miếng, rất rõ ràng cai quản một thành là tốt nhất, càng tới gần đế đô thì sức mạnh Giáo đình càng mạnh, nếu tiếp nhận thì sẽ xuất hiện tình hình bằng mặt không bằng lòng. Lựa chọn thứ hai là Pol Callan, mặc dù xa nhưng cũng là một trong tám kinh thành lớn, còn Doran... Một câu mà chưa nói, chỗ đó chính là một đống đổ nát, hơn nữa chiến loạn càng nhiều hơn, căn bản không có bất cứ giá trị nào đáng nói.

"Ngươi là hi vọng của hàng ngũ sứ đồ chúng ta, ta chắc chắn sẽ giúp sức cho ngươi trở thành chủ của Diêu thành!" Đại nhân William bắt đầu khoe công lao.

Mà trên thực tế, tối nay sẽ xảy ra triệu tập hội nghị cao tầng của các nguyên lão để đưa ra quyết định này, William cũng có tư cách tham gia.

Thành Tom ở gần đế đô, giao thông tiện lợi, xây dựng thành phố cũng cực kỳ tốt, có thể nói là lộc rơi mười phần, dân số chừng hơn một triệu, tuyệt đối là một thành không tồi.

Thống trị một tòa thành như vậy, đối với bất cứ ai cũng đều là một mơ ước, mà chuyện tốt như vậy sắp rơi lên đầu Arthur rồi, nói thẳng ra thì ngay cả William cũng hâm mộ.

Trâu Lượng nhìn William cười cười, "Đại nhân, phải chăng gần đây tiền tiêu hàng tháng cũng không quá dư dả nhỉ?"

"Ôi, ngươi cũng biết, hàng ngũ sứ đồ chúng ta tiêu tiền rất nhiều ở địa phương, hầu như chẳng kiếm lại được gì, gần đây ta cũng đau đầu về vấn đề này. Chỉ dựa vào phần phía trên gạt xuống cùng với sự cống hiến của các tín đồ thật sự là không đủ, ngươi cũng thấy đấy ta cũng gầy tóp đi rồi."

Trâu Lượng cười tủm tỉm, trong lòng thầm mắng, cái loại không biết xấu hổ này lời nào cũng nói được. Quả thật nếu nói về trình độ diễn xuất, gã này mới là chủ nhân của giải Oscar.

Nói như vậy, rõ ràng chính là một trao đổi.

"Là một thành viên của hàng ngũ sứ đồ, ta cũng nên cống hiến chút sức, như vậy mới phải, một lát nữa ta sẽ dặn ngũ muội đưa cho ngài một phiếu vàng." (DG: Giống như đưa cho cái Ultimate Credit Card vậy)

Mặt của William lập tức như trăm hoa đua nở, "Ha ha, ta đã biết tế ti Arthur là tín đồ thành tín nhất mà!"

Một phiếu vàng chính là mười ngàn đồng tiền vàng cũng tương đối kinh người rồi, hắn nhiều nhất cũng chỉ bỏ chút nước bọt, cũng không dám ăn dày nữa, cái này cũng vượt qua sức tưởng tượng rồi.

"Nhưng có điều, ta cũng hi vọng đại nhân William hỗ trợ một chút, ta muốn đi thành Doran!"

Trâu Lượng cực kì nghiêm túc nói.

William ngẩn người, thật là ngớ ngẩn rồi, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Arthur sẽ chọn thành Doran.

"Arthur, ngươi chắc chắn chứ, tình hình bây giờ của thành Doran không thật sự tốt,... Chính xác thì cực kì không tốt!" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

"Đại nhân William, ta là tế ti, lại vừa là Thần thú sứ đồ, hơn nữa thành phố đó cần tới ta." Lượng nói rất thành khẩn.

William gắt gao nhìn chằm chằm Arthur, hắn quả thực có điểm không rõ, tên nhóc này là thật hay vẫn là giả???

Giáo hoàng cũng muốn sắp xếp hắn đến Tom thành, nhưng chỉ nghĩ thôi cũng biết sự phản đối sẽ rất kịch liệt, chẳng những là bên ngoài Giáo đình, bên trong chỉ sợ cũng vậy, suy cho cùng thì ai cũng biết quan hệ của Arthur và Subaru, tình hình hiện giờ hết sức nhạy cảm.

Lượng rất thản nhiên cười, "Ta không muốn làm cho mọi người khó xử, hơn nữa ta đang còn trẻ, đi tôi luyện một chút thì tốt hơn!"

William quả thật bị Arthur làm bất ngờ, nếu như không quen thuộc Arthur, hắn sẽ cho rằng Arthur là một đứa trẻ ngớ ngẩn, vởi vậy nên đã co một lựa chọn hết sức ngây thơ, nhưng trái ngược lại, hắn rất hiểu Arthur, gã này chính là cáo khoác da gấu!

Nhưng nhìn bề ngoài thì không thể thấy được gì, đúng là kín kẽ đến một giọt nước cũng không lọt.

William vẫn biểu đạt ý tôn trọng, mang phiếu vàng cười tít mắt rồi đi ra, thu được tiền rồi, chuyện giúp đỡ thì lại dễ dàng, ai lại không vui?!

"Đại ca, vì sao lại chọn thành Doran?" Avril có chút không hiểu.

Lượng chắp tay sau cổ, dựa lưng vào ghế, "Em cảm thấy sao?"

"Có phải vì cảm tình đối với thành Doran?" Avril nói.

Trâu Lượng cười, "Là một mặt, chuyện lớn như vậy, anh sẽ không xử trí theo cảm tính."

"Thành Tom quả thật là tốt, có điều muôn người chú ý, ai cũng nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của chúng ta, thế lực của nguyên lão hội rất khổng lồ, mặc dù anh là thành chủ, nhưng làm chuyện gì sợ rằng đều không dễ dàng như vậy. Một chút sai lầm cũng sẽ bị phóng đại, chúng ta cùng lắm chỉ có cái danh tiếng, thế lực trên sẽ không để bất cứ ai chống lại một trong các gia tộc, thế lực lâu đời phức tạp rắc rối, một khi không tốt sẽ rơi vào thế đã rồi." Trâu Lượng chậm rãi nói.

"Pol Callan nằm trong phạm vi thế lực của hệ thống Quan cầm quyền, hơn nữa tại phía bắc, nội đấu quá kịch liệt, thật là không có gì thú vị!"

Lúc nói những lời này, Trâu Lượng có một loại khí thế kiểu khác, đấu tranh quyền lực chính căn bản chính là làm tổn hao nội bộ. Hơn nữa còn dễ mất đi ý chí chiến đấu, quan trọng nhất là, Trâu Lượng rất rõ ràng tình hình bên ngoài là cái hình dạng gì, Phong Chi Quốc, Hannibal, đang nhìn chằm chằm.

Sống gian nan, chết dễ dàng!

"Đại ca, anh muốn thành lập một thế lực của chính mình!"

Cũng chính là vì người nhà nên mới nói lời "Đại nghịch bất đạo" như vậy, hai mắt Avril phát sáng.

"Thành Doran nằm ở phía Nam, vốn có thể phát huy tầm ảnh hưởng, hơn nữa một cuộc chiến vừa rồi cũng giúp chúng ta có chút căn cơ. Núi cao ở xa hoàng đế, nguyên lão hội cũng sẽ không quá để ý, mặc dù tàn phá một chút, nhưng có thể thay đổi. Hơn nữa từ vị trí địa lý mà nói thì cùng với biên giới của Man Hoang, Phong Chi Quốc và Hannibal đều không xa lắm, ha ha, nguy hiểm đôi khi cũng đồng nghĩa với cơ hội!"

"Đại ca, em đã hiểu, tất cả đều dựa theo ý của anh mà làm!"

Avril thật sự rõ ràng tấm lòng của Arthur, người khác vẫn xem thường "Dã tâm" của Arthur, hắn đối với chức vị thì thật không có hứng thú, quan trọng chính là bồi dưỡng thế lực của chính mình, mà thứ thế lực này, hiển nhiên phát triển từ thành Doran thì thích hợp hơn.

"Tình hình thu hoạch tài chính thế nào rôi?"

"Đại ca, anh bây giờ cũng có thể xem như là một trong mười đại phú hào của đế đô rồi, hơn nữa đều là tiền mặt." Avril cười nói.

"Bao nhiêu?"

"Bỏ qua những khoản lặt vặt, có hai ngàn 853 vạn đồng tiền vàng, thời gian này các cửa hàng thú linh đạt lợi nhuận khổng lồ, tổng số cũng hơn hai triệu đồng tiền vàng, chúng ta có thể sử dụng ba nghìn vạn đồng tiền vàng là tiền mặt, có thể làm bất cứ chuyện gì cũng được!"

Thật sự chỉ có Avril biết, bên ngoài chỉ biết rất khổng lồ, nhưng trên thực tế đã không thể dùng khổng lồ để hình dung, như gia tộc Gabriel khổng lồ như vậy cũng chỉ là số ít, nhưng cũng chịu nổi người khác cũng có nhiều tiền vậy, thật sự chỉ một cá nhân cũng đã tham dự quá nhiều rồi!

Trâu Lượng gật đầu, cũng không bị con số này làm khiếp sợ, đây giống như hiệu ứng dây chuyền, không ai có thể chịu nổi việc có một cá nhân nổi lên, hơn nữa đế đô quả thật có quá nhiều kẻ lắm tiền, tính ăn thua của thú tộc rất cao, huống chi lại thấy "Hời" rõ ràng như vậy."

Avril trong lòng thật sự bội phục, lúc tính toán lại, nàng đã bị chấn động đến ngây ngô đến nửa tiếng, mà đại ca nghe rồi mà vẫn cứ hời hợt như vậy.

"Phái người đến thành Doran thăm dò tình hình, đem một số những nhu yếu phẩm, sắp tới sẽ có việc dùng."

Lượng chỉ có một khái niệm, mọi việc cứ để cho Avril làm hậu phương, bao nhiêu cũng do Avril khống chế, đã nói mục tiêu với Avril rồi, chắc chắn nàng sẽ có chừng mực, Lượng cần phải nắm toàn quyền khống chế thành Doran, biến thành đại bản doanh!

Avril tin rằng Arthur nhất định có thể thành công, ai có thể nghĩ đến, ai biết được, từ lúc đầu gặp mặt trong thư viện Jerusamer, lúc lần đầu tiên nhìn thấy Arthur, bây giờ người này lại trở thành thành chủ rồi?!"

Buổi tối, trong phòng hội nghị của nguyên lão hội.

Giáo hoàng, Đại quan cầm quyền, Quan thân dân, ba Hội trưởng công hội nghề nghiệp lớn, Hội trưởng Công hội điêu khắc sư, Hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm, tộc trưởng gia tộc Nicola, tộc trưởng gia tộc Gabriel cùng với tổng quản hàng ngũ sứ đồ đế đô, 11 người đều đến đủ, lúc này ai cũng biết mục đích bàn bạc của nguyên lão hội lần này.

Quyết sách thông thường chính là từ đây, từ 11 người này làm ra, nói chính xác, người bình thường khi dính dáng đến những công việc đặc thù, cộng thêm một hàng ngũ sứ đồ, hội nghị như vậy nếu không thể tìm ra tiếng nói chung, thì giơ tay biểu quyết, có thể bỏ quyền biểu quyết, nếu như vẫn còn chưa ngã ngũ thì sẽ giao cho nguyên lão hội biểu quyết.

Đề nghị hôm nay mọi người đều đã biết rõ ràng, đó chính là việc Giáo hoàng đưa ra tặng thưởng chức thành chủ, bởi vì dính dáng đến các thế lực khác, nên cần phải đến đây để thông qua.

Giáo hoàng vẫn uể oải như cũ, hôm nay Benedict mười lăm tựa hồ không hề có có thảo luận, căn bản không cho đại nhân Sanchez từ chối cơ hội của Trần Lượng.

"Chuyện rất đơn giản, mục đích chính là cho người trẻ tuổi một cơ hội, bây giờ mọi người giơ tay biểu quyết, những người đồng ý thì mời giơ tay."

Benedict mười lăm lạnh nhạt nói, để tỏ ý kiến đồng ý, Giáo hoàng giơ tay lên đầu tiên.

Người thứ hai giơ tay là Hội trưởng Công hội nhà mạo hiểm O'Donna, O'Donna đã luôn ủng hộ Arthur rồi, ngay từ đầu khi mà cửa hàng thú linh Mạnh Nhất tiến vào đế đô, Công hội nhà mạo hiểm đã giúp đỡ rất nhiều lần, chỉ có điều, mọi người không ai đoán ra, O'Donna vì sao lại ủng hộ Arthur như vậy.
Bình Luận (0)
Comment