Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 466

May mà đa số những người thú này đều tác chiến theo đội ngũ nhỏ, Monphistle, Gattuso và Neberro đã kiềm chế bốn vong linh kỵ sĩ.

Làm mọi người giật mình là người đứng đầu mũi nhọn lại là chiến sĩ bạc trắng Neberro, đối mặt với vong linh kỵ sĩ mạnh mẽ như thế vậy mà trong ánh mắt kị sĩ mặt trời lại tràn ngập hứng thú, một thanh đại kiếm trong tay đồng thời ngăn cản hai thanh mã tấu chém xuống.

Fitley cũng một mình cuốn lấy một vong linh kỵ sĩ, chiến sĩ bạc trắng đơn độc đối mặt với quái vật như vậy tuyệt đối là chuyện đau khổ, vong linh kỵ sĩ hoàn toàn được áo giáp bao phủ quả thực chính là khắc tinh của sát thủ. Bước chân Thiên Hồ của Fitley đủ để cho hắn tìm được cơ hội tấn công nhưng vấn đề là gã vong linh kỵ sĩ này căn bản không có yếu hại.

Không chỉ Fitley mà tất cả mọi sát thủ ở đây đều gặp phải vấn đề giống nhau, vong linh kỵ sĩ không có yếu hại mà đánh chính diện đối với sát thủ tuyệt đối là một việc rất buồn bực. Sát thủ không hề giỏi phòng ngự, bọn họ phải lấy công thay thủ, nhưng gặp phải loại đối thủ cứng rắn này thì thật là đau đầu. Hơn nữa mặc dù toàn thân khoác trọng giáp nhưng tốc độ tấn công của vong linh kỵ sĩ không hề chậm, còn tốc độ di động thì vong linh chiến mã dưới thân cũng có thể bù đắp rất tốt.

Không phải không có sát thủ nào nghĩ đến tấn công vong linh chiến mã, bắt người trước hết phải bắt ngựa, lý lẽ này ai cũng hiểu, nhưng vấn đề là sở dĩ vong linh kỵ sĩ được gọi là kỵ sĩ là vì chiến thuật người ngựa hợp nhất đã luyện đến xuất thần nhập hóa. Hiện nay vẫn không có mấy người tấn công chiến mã vong linh thành công.

Hai Bỉ mông ngăn chặn ở phía trước, có điều bọn họ cũng hấp dẫn quá nhiều kỵ sĩ vong linh. Tên của Dư Triết cũng gặp phải vấn đề, quả thật không có nơi yếu hại để lợi dụng, muốn cưỡng chế tấn công thì hiệu quả sẽ chẳng ra gì.

Đám quái vật này quả nhiên là vô cùng khó chơi.

Shana cũng tỏ ra rất mạnh mẽ, vậy mà bé con này cũng quấn lấy một vong linh kỵ sĩ, mặc dù hơi chật vật nhưng tạm thời vong linh kỵ sĩ cũng không có biện pháp gì đối phó với cô bé. Tất cả bọn họ đều cố gắng dành thời gian cho Trâu Lượng nghỉ ngơi.

Tăng...

Mã tấu của vong linh kỵ sĩ chém trúng Đại Kim, răng nanh của Đại Kim nhe ra, căn bản không ngăn cản mà trở tay vỗ cả người lẫn ngựa bắn ra ngoài.

Atilius bên cạnh cũng không dễ chịu, đồng thời đối mặt với sự vây công của hai vong linh kỵ sĩ quả thật rất đau khổ.

Đám quái vật này cứng thật.

Shana cũng hơi thảm, tấn công của nàng không có bao nhiêu tác dụng đối với vong linh kỵ sĩ, cả chiến trường đều rơi vào tử chiến.

Đương nhiên cũng có mấy đội ngũ tương đối mạnh tỏ ra khá thoải mái, chỉ có điều muốn lập tức giải quyết mấy khúc xương cứng này cũng không dễ dàng. Muốn đánh nhanh thắng nhanh sẽ rất dễ bị thương, mà bị thương đồng nghĩa với vô duyên với chiến đấu tiếp theo, không ai muốn làm như vậy.

Trâu Lượng cắn răng, bà nội gấu, chỉ muốn đến cho vui, ai ngờ lại khó khăn đến thế?

Điều chỉnh hơi thở, quyền trượng giơ lên cao, mặc dù không thể sử dụng sóng chấn động nhưng thân là tế ti chiến ca, tấn công chỉ là thứ yếu.

"Từng bao lần vấp ngã trên đường

Từng bao lần gãy cánh khi đang bay

Giờ đây ta không còn do dự

Ta muốn vượt qua cuộc sống tầm thường này

Ta khẩn cầu thần thú vinh quang

Như bay lượn trên khung trời rộng rãi

Như bay qua bao cánh đồng hiu quạnh

ta có sức mạnh vượt qua mọi khó khăn..."

Chiến ca vang lên, cùng sánh vai chiến đấu với tế ti chiến ca, đây là chuyện đã bao nhiêu năm chưa tái hiện?

Ở đây không phải tay mơ mà toàn là người mạnh trên chiến trường, đa số là bá chủ một phương, nhưng chỉ cần vẫn là người thú, chỉ cần là chiến sĩ thì đều cảm thấy trong tiếng ca đó ẩn chứa những thứ khác thường, trong linh hồn có thêm một tia chờ mong.

Đó là cái gì?

"Ta hiến dâng hết tính mạng của mình

Như bay lượn trên khung trời rộng rãi

Như bay qua bao cánh đồng hiu quạnh

Có sức mạnh chiến thắng mọi gian tà

Ta tin vào sức mạnh của thần

Giống như đứng trên đỉnh cầu vồng

Như vượt qua dải Ngân Hà lấp lánh

Có sức mạnh vượt qua mọi thứ tầm thường..."

Chiến đấu đi, những người thú dũng cảm nhất!

Đó là sức mạnh, đó là bùng cháy!

Nhận được ảnh hưởng trước hết chính là đám người thú loại máu nóng như Bỉ mông. Đại Kim và Atilius như một cơn sóng sắt thép màu vàng nhấp nhô kịch liệt, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.

Hưng phấn, vô cùng hưng phấn, đối với Bỉ mông thì đây quả thực chính là thứ tuyệt vời nhất.

Ngao...

Atilius ngăn cản chiến mã lại, hai chiếc răng nanh to lớn trực tiếp cắn vào vong linh kỵ sĩ, chiến đấu điên cuồng!

Trong ánh mắt Shana cũng lộ ra ánh sáng lấp lánh, vẻ mặt cũng thay đổi, dáng vẻ mảnh mai không còn, hai tay dang rộng, cười quyến rũ, thân thể xoay tròn rất nhanh. Không gian như bị kỹ thuật nhảy của nàng làm xáo trộn.

Loạn thế chân không vũ!

Xẹt xẹt xẹt...

Từng làn sóng chân không nửa hình cung bắn ra ngoài khiến vong linh kỵ sĩ cũng không thể không chống cự. Cây cung vàng tối của Dư Triết đã kéo căng, thú lực của cung thủ vàng tối đang bừng cháy, không thể không chiến!

Lúc này, máu đang nóng cháy...

Vù...

Một mũi tên bạo lực trực tiếp bắn xuyên qua vong linh kỵ sĩ. Trong thời khắc phòng ngự bị phá vỡ này đòn chân không của Shana lập tức tràn tới rợp trời ngập đất xé tan vong linh kỵ sĩ thành mảnh vỡ.

Trên mặt Neberro lộ ra nụ cười kì quái, kị sĩ mặt trời bắt đầu cảm thấy khó kiềm chế sức mạnh, không có biện pháp, đây chính là chiến ca. Hắn cũng là người thú, đồng thời cũng là chiến sĩ.

Giết! Text được lấy tại Truyện FULL

Đại kiếm đột nhiên chém tới, mã tấu của kỵ sĩ nghênh đón không hề khách khí, keng...

Mã tấu lập tức gẫy vụn, đại kiếm không hề dừng lại. Trường kiếm của kị sĩ mặt trời mang theo ánh sáng chém vào kỵ sĩ vong linh, một kiếm, hai nửa.

Lúc này một vong linh kỵ sĩ khác xông tới, nhìn cũng không thèm, Neberro hạ thấp người trở tay một kiếm đâm vào ngực vong linh kỵ sĩ rồi kéo ngang. Vong linh kỵ sĩ chạy như điên thêm sáu mét rồi đứt làm đôi.

Monphistle, Hội trưởng Công hội chiến sĩ Mông Gia, dưới ảnh hưởng của chiến ca gã Bear cuồng hóa đã cuồng hóa không thể khống chế, trực tiếp xé nát một vong linh kỵ sĩ.

Khi chiến ý của chiến sĩ trở nên ngút trời thì chiến ca cũng trở nên lanh lảnh, đây là sự hỗ trợ lẫn nhau.

Giết càng tàn nhẫn thì chiến ca của Trâu Lượng lại càng cuồn cuộn, chiến ca càng cuồn cuộn các chiến sĩ lại càng hung mãnh. Chiến ý của người thú trên chiến trường đã áp đảo triệt để hơi thở tử vong, nguyền rủa đã hạ thấp xuống +1.

Hai vuốt của Đại Kim và Atilius đồng thời vồ trúng đầu hai vong linh kỵ sĩ, hai vong linh kỵ sĩ bị xé thành bốn mảnh.

Vong linh kỵ sĩ ngang tàng, đáng tiếc chúng vĩnh viễn không thay đổi kiểu chiến đấu, mà người thú lại có sĩ khí.

Ý chí chiến đấu của các chiến sĩ cuồn cuộn bùng cháy trên chiến trường, hiệu quả chồng lên xuất hiện, ảnh hưởng lẫn nhau. Chiến ca của Trâu Lượng chưa bao giờ được sử dụng giữa đông đảo chiến sĩ mạnh mẽ như vậy, hiệu quả vượt quá sức tưởng tượng, hơn nữa chính hắn cũng cảm nhận được bản ý sâu hơn một tầng của chiến ca.

Fitley cũng giết được một vong linh kỵ sĩ... Kỳ thực hắn không muốn nhưng hắn không thể khống chế dục vọng chiến đấu của mình, một chiêu lớn được sử dụng, cái đầu của một vong linh kỵ sĩ bị cắt xuống.

Sau khi cắt đầu vong linh kỵ sĩ hắn đã hơi hối hận, đúng là quá lãng phí, loại dao găm phụ ma này dùng một lần ít một chút sức mạnh, nhưng khi đó trong đầu chỉ nghĩ đến việc giết chết kẻ thù.

Chiến đấu đang rơi vào thế yếu đột nhiên thay đổi, Trâu Lượng cảm thấy thần thái sáng láng, sự tiêu hao vừa rồi tựa hồ đã được đền bù trong khi hắn hát chiến ca.

Bất kể âm Bass hay sóng chấn động đều là loại hao tổn thú lực, nhưng chiến ca bất đồng, chiến ca là cổ vũ lẫn nhau, là sự liên lạc bản nguyên nhất giữa tế ti và chiến sĩ.

Không thể không nói Trâu thần côn lại rõ ràng một lý lẽ, trong một số thời điểm thì thứ nền tảng cũng là thứ mạnh nhất.

Vong linh kỵ sĩ cuối cùng cũng đã ngã xuống, sau trận chiến này một nửa số chiến sĩ đã bị thương nhưng lại có sự vui sướng không thể diễn tả bằng lời.

Người thú là máu nóng, là dũng cảm, nhưng có bao nhiêu người thú sau khi tiến vào Thông thiên cảnh, tiến vào cấp vàng sáng, thậm chí vàng tối còn có những cảm xúc và sự dũng mãnh của chiến sĩ?

Năm tháng mang đến lý trí, mang đến hiệu quả.

Trận chiến đấu đã lâu không được hưởng thụ.

"Sảng khoái thật, tiểu sư phụ đúng là quá mạnh. Chiến đấu cùng ngươi chính là một loại hưởng thụ, ha ha ha!"

Atilius ngồi trên mặt đất, trên người bị mấy vết đao, máu thịt cũng bị chém lật ra, tấn công của đám vong linh kỵ sĩ này không phải trò đùa, nhưng Bỉ mông thật sự không để ý.

Trâu Lượng cười cười, cả người tràn ngập sức mạnh, cảm giác thật sự tốt, "Đây chính là nền tảng của chiến ca, ta cần dạy ngươi chính là cái này".

"Ha ha, tốt quá!"

Atilius hé miệng, cực kì vui mừng.

Đám chiến sĩ xung quanh nào có ai không tai thính mắt tinh chứ, ai cũng nghe rõ ràng. Tất cả đều được chứng kiến uy lực của chiến ca vừa rồi, gã Bỉ mông không biết xấu hổ này lại đi bái sư học nghệ, đúng là không biết xấu hổ.

... Kỳ thực bọn họ cũng muốn, chỉ có điều mặt họ không dày đến thế mà thôi.

Trâu Lượng lại không quan tâm, chiến ca là thứ rất khó học, tuy nhiên để ảnh hưởng người khác thì khó còn ảnh hưởng chính mình thì lại không khó khăn gì. Hơn nữa còn có thể bồi dưỡng một tín đồ cho Giáo đình, sao lại không làm.

Đám kỵ sĩ vong linh bị giải quyết, vùng đất nguyền rủa bắt đầu khôi phục bình thường, nhưng vấn đề là đường vẫn còn rất dài. Tiếp tục?

Tiếp theo chắc chắn còn đáng sợ hơn kỵ sĩ vong linh, biết rõ không thể mà còn cố làm chính là ngu xuẩn.

Trâu thần côn cũng tính rời khỏi, bây giờ thu tay lại là vừa xinh, hơn nữa hắn cũng đã kiếm được chút lợi ích.

Nhưng đúng lúc này trong đầu Trâu Lượng lại vang lên một âm thanh lạnh như băng: "Truyền thừa tử vong bắt đầu, không chết không dừng!"

Trâu Lượng lập tức há hốc mồm, còn ai có thể không biết xấu hổ hơn không, tốt xấu cũng phải cho người ta lựa chọn chứ, đằng này lại trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung!

Khi Trâu thần côn bắt đầu nhận truyền thừa tính mạng thì thân hắn đã không thuộc về mình rồi, trừ phi hắn vĩnh viễn không đến Thông thiên cảnh.

Cũng vì cấp bậc của Trâu Lượng quá thấp, nếu như bây giờ hắn đã lên tới cấp vàng tối thì tuyệt đối có thể sinh ra một loại sức thống trị trong đám người này, mà bây giờ thì mọi người chỉ thấy chấn động mà thôi.

Trận chiến này đã đốt cháy dục vọng chiến đấu của người thú, bây giờ muốn dừng lại cũng không thể, thoáng cái các đội ngũ nhỏ đã đạt thành nhận thức chung để đối phó với kẻ thù.

Trâu Lượng là kẻ duy nhất muốn trốn nhưng lại không trốn nổi. Mặc dù hắn không biết truyền thừa từ vong là trò đùa gì, có thể là quy tắc của Thông thiên cảnh, nếu như bây giờ mà bỏ chạy thì sợ rằng sẽ không có kết cục tốt.

Ở nơi quỷ quái này thì sức mạnh không là gì, nhân phẩm mới là mạnh nhất, Trâu thần côn tương đối tự tin với nhân phẩm của mình quyết định phấn chấn tinh thần đi tiếp.

Đại khái sau hơn mười phút, với tốc độ của mọi người thì họ cũng đã vượt được một khoảng cách không ngắn. Đám quái vật vong linh rải rác trên đường gặp đội ngũ ánh vàng rạng rỡ này tràn tới như gió thu quét lá rụng làm cho mọi người cảm thấy hơi hẫng hụt, đầu voi đuôi chuột.

Nhưng Trâu thần côn lại biết thứ ở phía sau tuyệt đối đáng sợ, hắn xông liền hai cửa mới nhận được một nhiệm vụ đáng chết như vậy, đây là sự yên lặng trước lúc bão về.

Những người khác đang sôi trào máu thú, cảm thấy như đã sắp vượt qua hết thực luyện đường này, phải biết một thực luyện đường bị vượt qua hoàn toàn thì mỗi người thú tham dự hoặc nhiều hoặc ít đều có thể nhận được một số lợi ích.

Rất nhanh đội ngũ còn lại đã đi tới một khe núi u tĩnh tràn ngập sương mù, đồng thời hơi thở tử vong ở đây cũng đậm đặc chưa từng có.
Bình Luận (0)
Comment