Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 493

Hóa đau thương thành ăn uống cho nên Trâu Lượng ăn rất nhiều, ăn đến mức chính hắn không thể chịu được nữa.

Ba cô gái quả thật rất lắm chuyện, phòng họ lại ngay bên cạnh phòng Trâu thần côn. Vốn Trâu thần côn còn hơi tò mò nghe đối phương trò chuyện nhưng cũng chỉ là chuyện thành Doran, chuyện Jerusamer rồi đến chuyện Olivia. Trong lúc trò chuyện thỉnh thoảng ba người còn trách cứ Trâu Lượng một chút.

Trâu thần côn thật sự không nghe được nữa, thì ra nằm cũng trúng đạn chính là ý này.

Sau đó âm thanh của ba cô gái đã biến thành tiếng hát ru, nghe một lúc là ngủ. Gần đây Trâu thần côn luyện tập rất nhiều, đám anh em Địa Vương thường xuyên bị đánh cho mình đầy thương tích. Cũng lạ, không biết có phải năm Lang Vương mắc chứng thích hành hạ hay không mà càng đánh càng nghe lời. Kỳ thực nếu năm anh em Địa Vương đồng loạt ra tay sử dụng Thiên Lang ngũ tuyệt sát trận Sô Câu dạy cho bọn họ thì Trâu Lượng cũng không đỡ được, vấn đề là ai ra tay trước thì người đó chiếm được thượng phong. Việc luyện tập này có thể nâng cao kỹ xảo chiến đấu nhưng muốn tăng thú linh thì không ăn thua.

Tuy nhiên Trâu Lượng cũng không có biện pháp khác nên chỉ có thể không ngừng chiến đấu. Vào Thông thiên cảnh cũng không thể cùng đám người Bóng Ma thực luyện, vì trận đại chiến này đám người Bóng Ma tự nhiên phải đến những thực luyện đường khó khăn hơn để tôi luyện. Dồn sức đủ rồi, bây giờ Bóng Ma bắt đầu tính đến việc thăng lên đến cấp vàng sáng thượng đỉnh.

Đôi khi áp lực càng lớn thì động lực cũng lại càng lớn. Vốn Bóng Ma đã không còn hi vọng xung kích vàng tối nên hắn chỉ muốn nhận được các năng lực mới, nhưng chuyện này đã làm hắn có ý chí phấn đấu. Không nhất định phải đột phá cấp vàng tối mà lên đến điểm tới hạn của vàng sáng mới là tốt nhất. Dù sao thì vàng sáng cũng có bốn danh ngạch.

May là buổi tối hôm qua Trâu Lượng không hề làm gì, bởi vì sáng sớm tỉnh lại hắn đã nhìn thấy Emma, nói chính xác thì là Tuyết nữ.

Hắn với Tuyết nữ cũng không còn là người xa lạ nữa, vì vậy nhìn thấy Trâu Lượng Tuyết nữ cũng không hề tránh né.

"Chúng ta đánh một trận", âm thanh của Tuyết nữ tràn ngập sự lạnh lẽo, thậm chí là miệt thị.

Trâu Lượng sửng sốt nhưng hắn không từ chối, hắn cảm thấy không phải Tuyết nữ muốn giết chết hắn mà là muốn thử xem sức mạnh của hắn đến đâu.

Người của Phủ thành chủ đều biết khi tóc phu nhân thành chủ là màu vàng thì tâm tình nàng rất tốt, tính tình cũng rất dễ gần nhưng khi biến thành màu trắng như tuyết thì đó chính là dấu hiệu người lạ chớ gần.

Chiến đấu với mấy anh em Địa Vương cũng nhằm tăng lên một chút sức mạnh nhưng căn bản không đủ. Có lẽ là vì hắn quá vội vã, có lẽ là vì việc tăng thú linh thật sự không có đường tắt, dù sao thì không phải lần nào cũng có thể gặp được chuyện tốt như truyền thừa sự sống, vì vậy thời gian này Trâu Lượng tiến bộ cực kỳ bé nhỏ, bất chấp ngày nào hắn cũng luyện tập rất khổ cực.

Ầm...

Đám người hầu đang bận rộn chợt nghe một tiếng nổ xa xa, thành chủ đại nhân bay ra ngoài.

Liền sau đó thành chủ đại nhân lại xông vào, chẳng bao lâu lại là một tiếng nổ, thành chủ đại nhân lại bay ra.

Trên giường, Olivia đang thoải mái nằm sấp trên bộ ngực đầy đặn của học tỷ Lộ Dao, rất mềm, rất thoải mái. Sự ồn ào bên ngoài hiển nhiên ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi bình thường của bạn học Olivia, vì vậy nàng vô thức bóp vài cái.

Hôm qua ba cô gái đã trò chuyện rất khuya vì vậy đến bây giờ Lộ Dao vẫn chưa dậy, bị Olivia bóp bóp như vậy Lộ Dao mới mẫn cảm tỉnh giấc. Thấy trời đã muộn nên nàng cũng lập tức tỉnh ngủ.

Nhìn Olivia đang vui vẻ Lộ Dao cũng nhẹ nhàng cười. Là người bên cạnh Arthur, Lộ Dao biết kỳ thực địa vị của cô gái này trong lòng Arthur vẫn chưa bao giờ hạ thấp, như bây giờ vẫn là ổn nhất.

Có điều bàn tay thật sự không ngoan ngoãn của Olivia lại bóp thêm hai cái, mềm, thật là thoải mái.

Lộ Dao nhẹ nhàng đẩy tay Olivia ra, nàng còn có công việc của mình, việc luyện tập hàng ngày của đoàn tế ti không thể gián đoạn.

Mà đoàn tế ti chữa trị cũng đã bắt đầu cho thấy hiệu quả, điều này làm cho Lộ Dao cực kì hưng phấn. Một mình nàng chữa trị thường xuyên cảm thấy lực bất tòng tâm, bây giờ người giúp đỡ nàng mới cảm nhận được sức mạnh của mình đang lớn mạnh.

Trong khi đó Trâu Lượng lại một lần nữa cố chấp đứng lên, hắn không tin đối mặt với Tuyết nữ không thể hoàn toàn phát huy sức mạnh mà còn không có sức phản kháng.

Tuyết nữ lại giơ tay ngăn lại, "Chỉ dựa vào chút thực lực ấy của ngươi mà cũng đòi làm Giáo hoàng, ngươi muốn làm ta cười chết hay sao?"

Bây giờ Tuyết nữ đã tương đối hiểu về tình hình Thú tộc. Trâu Lượng đứng lên, hắn không phải trẻ con, phương thức biểu đạt của Tuyết nữ không hề làm hắn tức giận mà ngược lại cười cười, hắn cười làm Tuyết nữ hơi mất tự nhiên.

"Ngươi nên cười nhiều vào. Hiện nay quả thật ta gặp phải vấn đề, sức mạnh của ta thực sự còn hơi yếu. Ngươi có biện pháp gì không?"

Trâu Lượng không hề kiêu ngạo. Không có sức mạnh mà còn kiêu ngạo thì là dở hơi, nếu như hắn cúi đầu có thể đổi lấy sức mạnh thì Trâu Lượng sẽ cúi đầu, không phải vì chính mình mà là vì thành Doran này. Tất cả đều là trách nhiệm, chỉ cần những người bên cạnh hắn có thể vui vẻ thì hắn sẽ rất vui vẻ.

Tuyết nữ không châm chọc nữa, kỳ thực đối với Tuyết nữ thì châm chọc cũng là dư thừa, nàng chỉ cần đứng ở đó tạo dáng đưa mắt nhìn bất cứ ai thì người đó cũng có thể cảm nhận được sự miệt thị trong ánh mắt lạnh như băng đó.

"Ngươi quả thật quá yếu không đủ để bảo vệ thân thể này của ta. Vậy bây giờ ngươi xử lý tốt mọi chuyện đi rồi chúng ta tiến hành một đợt đặc huấn".

Tuyết nữ nghiêm túc gật đầu.

Trâu Lượng lại hơi ngoài ý muốn, hắn chỉ thuận miệng nói ra không nghĩ tới Tuyết nữ lại nghiêm túc như vậy, có điều Trâu Lượng cũng nhớ ra nếu như nói bên người hắn có siêu cấp cao thủ nào đó thì chắc chắn đó chính là Tuyết nữ. Chân thân của nàng chính là người mạnh có thể đánh bại thánh kỵ sĩ cấp kim cương, nếu như nàng chịu hỗ trợ thì sợ rằng tiến vào cấp vàng sáng sẽ không còn là vấn đề nữa.

Còn về nghị lực thì Trâu Lượng tuyệt đối tự tin.

Sức mạnh của năm anh em Địa Vương đã rất không tồi nhưng về cảnh giới mới chỉ ngang Trâu Lượng, xét từ một phương diện nào đó thì bọn họ còn kém Trâu Lượng khá nhiều, chiến đấu với bọn họ thì có thể nâng cao được bao nhiêu sức mạnh?

Lúc này nếu có cao thủ như Augustus chỉ điểm thì tốt nhất, nhưng tất cả mọi người đều đang chuẩn bị cho cuộc chiến thông thiên, cho dù ở cấp bậc của mười thánh thông thiên thì cũng có vấn đề của mình.

Augustus vốn đã muốn đại chiến sống chết một trận với Sô Câu, không thành công thì thành nhân, nhưng không nghĩ tới quy mô lại mở rộng đến mức độ này. Không thể không nói Hổ Tà đã kích thích thành công chiến ý trong lòng tất cả mọi người mạnh. Đến cấp bậc này của Augustus thì sao có thể bằng lòng với một trong sáu danh ngạch, bọn họ chắc chắn phải trở thành thiên hạ đệ nhất sau đó đi vào Thông thiên chi lộ, đây mới là hoàn mỹ.

Đối với người khác thì mười thánh thông thiên đã là cao không với được rồi nhưng theo ý Hổ Tà thì tựa hồ còn có người mạnh cấp kim cương, đó là ai thì chỉ có mười thánh thông thiên may ra mới biết, còn những người chưa tới cấp bậc này thì cũng không có ai cho rằng sức mạnh của mình bây giờ đã đủ rồi.

Đột nhiên Trâu thần côn nở nụ cười tràn ngập mùi vị âm mưu, "Cái này, có thể mang thêm vài người hay không? Ngươi biết trong cuộc sống hiện thực sau này của ngươi sẽ cần một môi trường ổn định, mảnh đất bé xíu này của ta mà cũng có rất nhiều người nhìn ngó, nhân cơ hội này phải luyện tập nhiều hơn mới được, nếu luyện ra được mấy cao thủ nữa thì càng tốt".

Tuyết nữ lạnh lùng nhìn Trâu Lượng, "Yêu thú trong không gian tuyết vực không mang ra ngoài được, thôi được, ngươi mang thêm vài người đi. Quá yếu thì không cần, người bình thường không thể chịu được không gian tuyết vực đâu". Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn

Trên mặt Tuyết nữ vẫn lạnh như băng còn trong lòng Trâu thần côn lại hết sức vui mừng.

Lập tức triệu tập hội nghị, Trâu thần côn cần sắp xếp công việc một chút, bây giờ là lúc thành Doran an toàn nhất, cũng chính là lúc điều động nhân thủ.

Năm con chiến sói là nhất định phải mang theo, Olivia cũng phải đi, đã lâu không gặp không thể để nàng một mình, đồng thời cũng phòng ngừa thám tử của Gabriel làm phiền.

Nhìn bóng dáng hết sức phấn khởi của Trâu thần côn sắc mặt Tuyết nữ vẫn lạnh lùng.

"Cần gì như vậy", Tuyết nữ như đang lẩm bẩm, "Ả Olivia kia xem như tình địch của ngươi, vậy mà ngươi lại giúp nàng. Người thú các ngươi thật sự là khó hiểu... Cái gì, cô ta còn tốt hơn ngươi à?"

Cho dù đã tiếp xúc tương đối nhiều với lý luận của thế giới này nhưng khi tiếp xúc với thực tế thì Tuyết nữ vẫn thấy khó hiểu. Đối với nàng, nếu là đối thủ cạnh tranh thì phải trực tiếp giết chết, nhưng người thú thì...

Được rồi, nể mặt Emma giúp hắn một lần vậy, huống chi thân thể này bây giờ quả thật cần bảo vệ, sau khi linh hồn của nàng tiến vào thân thể này đã không thể rời khỏi nữa, vạn nhất thân thể của Emma bị chết thì nàng và Emma sẽ cùng xong đời. Mà sức mạnh của nàng khi sử dụng thân thể Emma lại không thể phát huy hoàn toàn, tựa như lần trước đây nếu như còn có một gã cao thủ đến tấn công thì thật sự phải chết tức tưởi rồi.

Trâu Lượng như gà chọi say đòn làm cho mấy người được lựa chọn đều ngỡ ngàng, vừa nghe đến đặc huấn đám người Faure Tân Đạt lập tức sáng mắt, khi Trâu Lượng cộng thêm hai chữ nguy hiểm thì hai người đều hưng phấn đến mức run rẩy. Trong trận chiến Man Hoang bọn họ đều phát hiện mình đã đến thời điểm mấu chốt, sự thể hiện của Murphy và Peloponnisos làm cho bọn họ rất không cam lòng. Trước đây vốn cùng một cấp bậc, bây giờ làm sao có thể chênh lệch lớn như vậy? Bọn họ sẵn lòng đi theo Arthur chính là vì họ tin rằng có một ngày bọn họ cũng có thể trở nên mạnh như vậy.

Trâu Lượng chưa có thời gian giúp đỡ bọn họ phát triển, hắn rất bận, có một số việc không thể không tiến hành sớm.

Hiện nay Cote và Randy đang tập trung hoàn toàn vào việc xây dựng thị trấn, dường như thị trấn chính là lãnh địa của bọn họ vậy. Mà trên thực tế cũng gần như thế, mặc dù quyền sở hữu đất thuộc về thành chủ, hoặc nói là thuộc về nguyên lão hội nhưng trên thực tế là bọn họ khống chế. Tại Jerusamer Cote và Randy thuộc về giai cấp trung lưu có danh vọng và địa vị nhất định nhưng so với các gia tộc thì còn kém cả mười vạn tám ngàn dặm. Có điều chính vì vậy bọn họ mới có mơ tưởng, mới khát vọng vinh quang.

Thứ vinh quang bọn họ khát vọng khác với đám người Faure. Đám người Faure theo đuổi sức mạnh, mà Cote và Randy thì theo đuổi sự nghiệp.

Cho nên Trâu Lượng không hề bắt buộc bọn họ phải theo đuổi sức mạnh, thiên phú của họ quả thật còn hơi kém, huống hồ chí hướng của hai người không nằm trên phương diện này, còn phương diện quản lý quả thật đã thể hiện tương đối xuất sắc. Ngược lại nếu để Faure và Tân Đạt đến quản lý thị trấn thì chắc chắc sẽ rối như mớ bòng bong, mỗi người một việc là vậy.

Cote và Randy bị Trâu Lượng triệu tập tới, gặp Trâu Lượng hai anh em trước hết phải cãi nhau một hồi rồi sau đó chính là kể khổ, chỗ này thiếu tiền, chỗ kia thiếu lương thực, tóm lại là cái gì cũng thiếu.

"Lão Đại, thị trấn Gió Thu của em thật sự khổ lắm, thị trấn Phong tốt xấu còn có chút cơ sở. Anh xem thế nào cho bên em thêm ít tiền".

Randy lập tức giả nghèo giả khổ, điểm này hắn thật sự mạnh hơn Cote, hắn biết đại ca luôn luôn mềm lòng.
Bình Luận (0)
Comment