Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 505

Trâu Lượng và Olivia đều vui vẻ, một khi Giáo hoàng mở miệng thì hợp tác giữa Gabriel và Sanchez chắc chắn đổ vỡ, huống chi chuyện đã náo động đến nước này rồi, ở đế đô lời đồn kiểu gì cũng có, mà quý tộc lại coi trọng thể diện, việc Olivia đã làm quả thật đã đạt được một nửa mục đích rồi.

"Thần thú vinh quang, Giáo hoàng vạn tuế!" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trâu Lượng ngay lập tức nịnh hót. Quả thật, Benedict 15 cũng chỉ có thể lắc đầu.

"Ít tự đắc đi, việc đã như vậy thì ta sẽ ở lại vài ngày, thành Doran sau này chính là một phần của Mông Gia rồi, không thể để cho người ngoài xem nhẹ, tử tế mà làm."

"Tuân mệnh!"

Đã có những lời này của Giáo hoàng thì Trâu Lượng an tâm rồi, hắn cần phải làm cho to, xem ra bên ngoài đối với Mông Gia đã đánh giá thấp Giáo hoàng rồi, nhất là sau nhiều năm qua chịu tai tiếng cũng bắt đầu bất mãn rồi.

Dựa vào tài lực hùng hậu của Mông Gia, lại cộng thêm một người tài ba như Trâu Lượng thì việc cần làm chắc chắn sẽ thành công.

Dáng Benedict 15 tựa hồ có điểm mệt mỏi, hoặc là đại đa số thời gian hắn đều trông rất uể oải, dường như nói thêm một câu, đi thêm một bước đều là lãng phí tính mạng hắn vậy.

Chuyện lần này vì thành Doran, cũng coi như khoản lệ phí hoảng hốt lớn rồi.

Sau khi Giáo hoàng đã đi nghỉ ngơi, Olivia vui vẻ lao tới, nói thật ra thì gần đây tiểu công chúa rất bồn chồn, chỉ sợ mẹ nàng trực tiếp tới đây mà xách nàng mang đi.

Olivia ôm lấy Trâu Lượng như gấu túi ôm cây.

"Thật hiếm khi em chủ động thế, anh còn tưởng em muốn bỏ chạy cơ."

Olivia lúc này mới giật mình phát hiện nhưng đã quá muộn. Nếu như nói trên thế giới này có người có thể ảnh hưởng đến Bích Tú thì cũng chỉ có Giáo hoàng thôi, tên Trâu thần côn yêu giang sơn nhưng lại thích người đẹp hơn, giang sơn có thể đánh mất chứ người đẹp khẳng định không bao giờ buông tha.

"Tiểu công chúa, đêm này cùng ngủ nhé, thế nào?" Trâu Lượng háo sắc nói, đại công cáo thành rồi, nên ăn mừng một chút.

"Không được, không được, đợi lễ tế thần kết thúc đã, bây giờ ngươi đang có nhiều người quá rồi."

Trâu Lượng hù hù trừng mắt nhìn Olivia, lúc đầu quả thật nên một hơi mà ăn nàng rồi mới phải, đương nhiên Tuyết nữ mặc dù ngoài mặt thế nào, nhưng là Emma đã nói thế, như vậy có nghĩa là đồng ý rồi, đằng nào cũng ngủ chung, ngủ ngay đêm nay luôn đi.

Không thể "đã là gái điếm còn muốn lập đền thờ", hắn cần phải có trách nhiệm với cả Emma và Olivia, bản thân cần giải quyết nhanh nhất cái khúc mắc này, lẽ nào còn phải để cho con gái chủ động, hơn nữa vì muốn hậu cung yên ổn, hắn cần phải dày mặt lên, cho dù không muốn cũng phải lấn tới, ai bảo hắn là đàn ông.

Hơn nữa, suy nghĩ cho cùng thì Emma và Olivia đều tình thâm ý trọng, hắn đã cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới rồi, thiếu đi một, hắn sẽ ngày ngày không thấy dễ chịu, Trâu thần côn đã nghĩ xuyên suốt rồi, cần phải bước dài tiến đến làm cầm thú, thẳng đường tiến tới nơi đen tối thôi.

Mọi nơi đều không có ai cả, những người khác đều có nhiệm vụ của mình rồi, Sablanca bận cải cách hệ thống Thần miếu, có thể được coi là nhờ hào quang của Arthur rồi, thể diện lần này không phải là Giáo hoàng cho hắn, mà Sablanca cũng là hòn đất ném đi hòn chì ném lại, đạt thành thỏa thuận với Subaru rồi, một mặt tại tỉnh phía nam, hắn tất nhiên sẽ ủng hộ Subaru, có liên minh kiên cố rồi, con đường của Subaru cũng sai lệch một ít, giờ mà giúp Subaru không nghi ngờ gì nữa chính là giúp Arthur.

Hai vị trưởng lão O"Donna và William cùng đến tỉnh Thần Ân, chắc chắn sẽ quét sạch toàn bộ gốc rễ của Thilo, theo như lời Trâu Lượng đã nói, lão mắt tam giác quả nhiên là một loại người có thủ đoạn độc ác, nhưng chỉ là để đối đãi với kẻ thù.

William làm chủ quản hàng ngũ sứ đồ, người bình thường chỉ nghe nói thế còn cũng không rõ ràng lắm về uy danh thật sự của hắn, nhưng trong một lĩnh vực khác thì tên của gã đao phủ Hàng ngũ sứ đồ này chỉ đứng dưới Giáo hoàng trong danh sách những người bị ám sát hụt nhiều lần nhất. Hắn là một con dao găm trong tay Benedict 15, đếm cũng không hết số những dị đoan đã chết trong tay hắn.

Bản tính tộc rắn là thủ đoạn độc ác, bọn họ đều là máu lạnh.

Tất cả mọi chuyện đều trở nên vô cùng thuận lợi, nhưng trong lòng Trâu Lượng vẫn còn có nơi lo lắng nhất, có thể nói điều này vẫn chưa có cách giải quyết.

Đó chính là Tuyết nữ, nếu như chỉ riêng Tuyết nữ thì Trâu Lượng đã không cần lo lắng vậy rồi, mấu chốt bây giờ Tuyết nữ là một nửa Emma, hai người có cùng chung một mạng.

Nếu nói chuyện về Tuyết nữ mà Giáo đình không có một tin tức nào, thì chính Trâu Lượng cũng không tin, cho dù Gina không nói, trong tổng hội chắc chắn có người nói, lại nói, thánh lệnh là vật mà Giáo hoàng cho hắn, bên trong có vật gì, liên tưởng đến những chuyện xảy ra gần đây, không cần nhìn cũng thấy ngay, trừ phi lão Giáo hoàng lẩm cẩm rồi, mà bây giờ Benedict 15 chẳng những không lẩm cẩm mà còn cực kỳ tỏa sáng như hồi xuân vậy chứ.

Nhưng vì sao hắn không nhắc tới chuyện này vậy?

Trâu Lượng đem Emma giấu đi, nếu không thành, hắn dù liều mạng cũng phải mang Emma đi bằng được, mặc dù bây giờ thuận buồm xuôi gió, nhưng hắn cũng đã nghĩ đến khả năng xấu nhất.

Nhưng vấn đề là, Giáo hoàng cái gì cũng không nói, William cũng chỉ nói muốn vay tiền hắn, trước kia mà nói thế thì Trâu Lượng chắc chắn cần cò kè một chút với mắt tam giác, nhưng lần này trong lòng có ma Trâu thần côn không có cách nào mở miệng, nhất là trước lúc đi tên mắt tam giác còn mập mờ chớp chớp mắt, làm cho Trâu thần côn càng bần thần không yên, bọn người kia không phải là đèn cạn dầu, nếu như hắn tự cho là mình có thể giấu trời vượt biển, như thế chẳng khác nào bịt tai trộm chuông rồi.

Nhưng vấn đề đến cùng là ở đâu?

Giáo đình và yêu tộc hiển nhiên là thủy hỏa bất dung, xem thủ đoạn xử lý Thilo cũng đã biết rồi, tên kia có một chút huyết thống yêu tộc thế mà gã Haron con trai hắn cũng xui xẻo bị người của hàng ngũ sứ đồ mang đi rồi, hiển nhiên kết cục so với chết còn thê thảm hơn, đối với dị đoan thì Giáo tình đều không lưu tình nể mặt.

Càng là như vậy, Trâu Lượng càng kinh ngạc, cứ để như vậy cũng không phải cách, Trâu Lượng cảm thấy nên ngả bài ra, nhưng trước hết cần phải tìm Gina hỏi một chút, không thể Gina một chút cũng không biết được.

Gina không phải là thành viên thông thường của hàng ngũ sứ đồ, gia tộc nàng có truyền thống Thần thú sứ đồ, nàng là gia tộc có huyết thống đáng tin nhất, có vinh quang gia tộc, xuất thân loại này chắc chắn sẽ được hàng ngũ sứ đồ coi trọng, mà Gina lại vô cùng ưu tú, nhất là trên phương diện xử lý sự vụ, quả thật thì hàng ngũ sứ đồ đã đưa nàng vào đối tượng trọng điểm bồi dưỡng rồi, việc quan trọng như vậy chắc chắn phải cho nàng tham dự.

Lúc đầu là nhiệm vụ thánh lệnh chính là Gina mang hắn đi tham gia, sau đó mới gặp phải một loạt sự việc này.

Chẳng lẽ???

Rất nhiều đầu mối liên lạc nhau, thoáng cái đã cảm thấy trùng hợp quá nhiều.

Trâu Lượng ngồi không nổi rồi, hắn cần tìm Gina để hỏi rõ rang, lần này này thật sự có thể nghẹn chết Trâu thần côn rồi.

Mặc dù đã tối, thành Doran vẫn đèn đuốc sáng choang, như ngày lễ bình thường, việc Giáo hoàng đến không thể nghi ngờ đã làm cho thành phố đạt được vinh quang cao nhất, một thần tế nhỏ cũng có thể tương đương với một ngày lễ long trọng của đế quốc, điều này đối với một nơi vừa mới sống sót từ chiến tranh như cư dân thành Doran quả thật là một cổ vũ lớn nhất.

Đi tới trước cửa phòng Gina, Trâu Lượng trực tiếp đẩy cửa ra, hắn thật sự là quá sốt ruột rồi, Gina cho dù không biết đáp án chính xác, cũng ít nhất biết một số nội tình mà hắn không biết.

Đoàng… cửa bật tung ra.

Người ngoài cửa ngu ngơ, người trong phòng cũng kinh ngạc, vừa mới từ trong thùng tắm bước ra, Gina hoàn toàn hóa đá, chỗ này là phòng nàng, hầu như không ai có thể tiến vào, người vào cũng chắc chắn phải gõ cửa, ai nghĩ đến có người sẽ phá cửa xông vào.

Thân thể trắng tinh như ngọc, nhất là cặp đùi đẹp thon dài đó vừa mới bước ra, hình thành một đường cong muốn phun máu mũi.

Đoàng…

Gáo nước trực tiếp nện vào đầu trán Trâu thần côn, lúc này Trâu thần côn mới từ trạng thái tán thưởng với nghệ thuật bừng tỉnh trở về, vội vàng đem cửa đóng lại.

"Xin lỗi, Gina, không phải tớ cố ý!" Trâu thần côn ho khan vài tiếng, cái này gọi là chuyện gì vậy, hắn đến cầu người mà lại đắc tội rồi, lấy tính cách Gina mà không chỉnh cho hắn chết khiếp thì quả là có ma rồi.

Trong phòng lại lẹt xẹt âm thanh mặc quần áo, chẳng bao lâu sau cửa đã mở ra, Trâu thần côn bị nắm tai kéo vào.

"Thành chủ Arthur, ngươi quá đáng rồi, muốn tìm người giải khuây à, hai người đẹp rồi mà vẫn chưa đủ sao, làm sao, muốn tới cưỡng hiếp ta à".

Gina đem đẩy Trâu Lượng xuống ghế, chiếc chân trắng dẫm lên người Trâu thần côn, hiển nhiên Gina vẫn còn rất giận dữ.

Trâu Lượng giơ hai tay, "Tớ đâu dám, thật sự là hoàn toàn ngoài ý muốn, tớ có việc gấp!"

"Cái gì, ý ngươi là ngoại hình ta không đủ đẹp, không đáng để ngươi cưỡng hiếp à!"

Trâu Lượng nghĩ mà hộc máu, chiếm lợi rồi mà không dám khoe, vừa rồi đúng là chấn động, theo quan điểm người đẹp trong hắn, Gina mang phong cách nghệ thuật hiện đại quá hung bạo rồi, có thể nói cũng làm cho Trâu Lượng nhớ lại kiếp trước, lúc ứng xử với Gina, cũng là vô thức dựa theo kinh nghiệm kiếp trước.

"Ta lấy danh nghĩ Thần thú mà thề, ta đã thấy Gina là một trong những cô gái đẹp nhất, thật sự, ta nằm mơ cũng nghĩ đến việc phạm tội, nhưng bản thân là một tế ti, ta dùng ý chí vô cùng để áp chế rồi."

Trên người Gina chỉ mặc một bộ quần áo rộng rãi, bởi tư thế đó, vạt áo trơn tuột qua một chút, lộ ra bắp đù ngọc trắng tinh, cái này so với không mặc càng có sức va đập lớn hơn, Trâu Lượng vội vàng nhắm mắt, nhưng sự kích thích đó vẫn làm cho hắn vô sỉ mà phản ứng rồi, nội tâm hung ác khinh bỉ chính mình, nhưng nghĩ lại, đối mặt với cảnh đẹp như vậy mà không phản ứng thì không phải là đàn ông rồi.

Cho nên, Trâu thần côn đã tha thứ cho chính mình rồi.

Gina rất hài lòng với hiệu quả này, có thể làm cho Trâu lượng tiểu sắc lang sợ hãi như vậy, có thể thấy sức hấp dẫn của mình rất mạnh.

"Hừ, chuyện hôm nay sau này sẽ từ từ mà tính, nói đi, có chuyện gì mà lòng như lửa đốt!"

Gina đem vạt váy che lại rồi ngồi một bên ghế đối diện.

Trâu Lượng mở mắt, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác mất mát, có điều vẫn rất nhanh điều chỉnh lại tâm tính.

"Gina, có việc quan trọng, hoặc là Giáo hoàng nói, có phải là hàng ngũ sứ đồ biết rõ tình hình của Emma không?"

Sự quan tâm thể hiện lên khuôn mặt, mắt Trâu Lượng trở lên sắc bén.

Trong lòng Gina cũng có chút mất mát nho nhỏ, nhưng mặt khác lại rất tán thưởng loại biểu hiện này của Arthur, yên lặng trong chốc lát, rồi gật đầu.

Đã xác định đúng ý nghĩ trong lòng mình, Trâu Lượng hồi hộp một chút trong lòng, "Vậy bạn có thể nói với tớ, đến cùng là chuyện gì và hàng ngũ sứ đồ đang có tính toán gì không?"

Gina nhìn Trâu Lượng, "Nếu như tớ muốn bạn từ bỏ Emma thì bạn sẽ làm thế nào?"

Đối với Arthur bây giờ, tiền đồ quả thật không thể hạn chế, trước kia thì không nói, lần này Giáo hoàng đã tự mình ra mặt, không thể nghi ngờ là nói với cả Mông Gia, Arthur Hebrew, đây là người mà hắn chọn trúng, Subaru, O"Donna, William ba vị đại nhân vật đầu lĩnh cũng xuất hiện, đều tỏ vẻ tán thưởng Arthur, nói cách khác, không chỉ một mình Giáo hoàng xem trọng Arthur, chỉ dựa vào một mình Giáo hoàng, sẽ không sinh ra loại hiệu quả chấn động đó, cho dù Giáo hoàng muốn đề bạt một người, cũng cần phải xem người này có năng lực hay không, đồng thời cũng phải xem các thế lực khác của đế quốc có nể mặt không nữa.
Bình Luận (0)
Comment