Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 523

Trâu Lượng và Sablanca cứ nói chuyện trên trời dưới đất vòng vo mãi cũng không chịu nói vào chủ đề chính, một mặt Sablanca hy vọng vị Hồng y đại chủ tế này có năng lực có thể làm cho hắn rạng rỡ mặt mày. Mặt khác hắn lại lo Hồng y đại chủ tế quá mạnh mẽ thì sẽ giống như Thilo, một kẻ bướng bỉnh không chịu sự quản lý của người khác. May là sau một hồi chiến đấu thăm dò thì kết quả ít nhất cũng sẽ không tạo thành đe dọa gì cho Sablanca, tuy nhiên hắn vẫn không thể không thừa nhận từ trên người của Arthur, Sablanca cảm thấy được một chút áp lực mơ hồ.

Xong việc Sablanca đã ra về rất nhanh, Thần miếu đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có,

Đến cấp bậc này thì tăng lữ đã không còn đủ tư cách chăm sóc nữa rồi, hơn nữa Hồng ý đại chủ tế còn có thể tùy ý lựa chọn.

Thần hệ ở đại lục Thần thú không hề bài xích chuyện nhiều vợ, chuyện này vốn có quan hệ đến tích cách của Thú tộc, cho nên Giáo hoàng cũng có không ít phi tử, Shaman cũng vậy. Chuyện Ha Thilo bản chất cũng không có gì, nhưng do hắn làm việc quá hung ác, ngoài ra đối phó với hắn cũng không phải chỉ vì chuyện này. Bình thường chuyện Hồng y đại chủ tế lựa chọn nữ tế ti hầu ngủ cũng không phải là chuyện gì mới mẻ, thậm chí đối với một ít nữ tế ti còn cảm thấy đó là một loại vinh quang. Nhưng Trâu Lượng lại không phải là loại người như vậy, hắn đúng là cùng một loại như Thomas và Sabaru, trong lòng hắn, Sabaru đúng là một người đàn ông chân chính.

Mắt nữ tế ti tộc cáo long lanh nước ngước nhìn vị Hồng y đại chủ tế anh tuấn đẹp trai này, lòng tràn ngập sùng bái, lúc này chỉ cần Trâu thần côn ngoắc ngoắc ngón tay thì nàng ta chắc chắn sẽ vô cùng nguyện ý sà vào lòng hắn. Vị Hồng y đại chủ tế này chẳng những tràn ngập sức mạnh tuổi thanh xuân, hoàn toàn khác những lão già trước đó, hơn nữa theo truyền thuyết hắn còn có thể trao đổi với Thần thú, có thể nhận được ân sủng từ vị tế ti truyền kỳ này đối với các nữ tế ti chính là một loại vinh quang rồi. Truyện được copy tại Truyện FULL

Có điều Trâu Lượng lại không để ý đến khát vọng của nữ tế ti đó, mỉm cười, ra hiệu cho nàng lui ra ngoài.

Nữ tế ti khó nén nỗi thất vọng trong lòng, chỉ có thể rời khỏi.

"A lệ á, sao ngươi lại ra đây rồi".

Mới đi ra chẳng bao lâu, A lệ á đã bị một đám nữ tế ti lôi đi.

"Đúng vậy, đúng vậy, vị Hồng y đại chủ tế này cua chúng ta là người tộc gấu, chắc là ngươi ăn không tiêu rồi".

"Lại anh tuấn trẻ tuổi như thế, nghe nói hắn mang mấy trăm người xâm nhập Man Hoang, giết cho người thú ở Man Hoang chạy trốn tứ tán, không thể không cắt đất cầu hòa, thật là quá trâu bò nha".

"Được rồi, được rồi, các ngươi đừng có cái vẻ háo sắc như vậy, hắn không giống những người khác đâu". A lệ á có chút mất mát nói.

"Không phải chứ, A lệ á, ngươi là người đẹp nhất trong đám chúng ta rồi, chẳng lẽ hắn cũng không động tâm?"

Các cô gái này xúm lại nói chuyện không ngờ đề tài lại quá kinh khủng, trình độ lớn mật thật là vượt quá sức tưởng tượng, chuyện cấm kỵ đều là trò chơi.

"Ai da, nghe nói hắn và tiểu công chúa tộc Swan có quan hệ mập mờ, như vậy thì căn bản là không thèm để mắt đến chúng ta rồi".

"Thật đáng tiếc, hay là chúng ta đi dụ dỗ hắn được không?"

"Đồ lẳng lơ, kiềm chế chút đi không thì coi chừng bị đánh xuống địa ngục đấy".

"Cái gì chứ, ta đây chính là hiến dâng chính mình cơ mà". Nữ tế ti tộc rắn thân người mảnh mai quyến rũ nói.

"Thôi đi, ta đoán vị Hồng y đại chủ tế trẻ tuổi này tám chín phần mười là thích xử nữ tinh khiết như A lệ á rồi, ngươi rất có hy vọng, cố gắng nắm lấy hắn!".

A lệ á đỏ mặt rồi, các chị em nữ tế ti này kỳ thật có một số ít chính là vì tìm một nơi nương tựa mà đến đây, nàng thì khác, nàng có tín ngưỡng, trước kia cũng không cảm thấy mấy lão già đó lại buồn nôn như vậy cho đến khi nhìn thấy Arthur, A lệ á lắc đầu, không dám suy nghĩ thêm nữa.

Trâu Lượng không hề biết sức hấp dẫn của bản thân sẽ tới mức này, thầnhmer bởi vì hắn đến mà đã nổi lên sóng gió, nghi thức nhậm chức Hồng y đại chủ tế cũng đem lại cho tòa thành này một ngày lễ vô cùng náo nhiệt, chưa nói đến việc hắn lại là một nhân vật truyền kỳ như vậy.

Nhưng bản thân Trâu Lượng lại như đã vượt ra khỏi thế tục, cả người đều tách khỏi ngoại vật, không hề đắm chìm vào cảm giác hưng phấn khi trở thành Hồng y đại chủ tế đến nỗi không tự thoát ra được.

Năm đó Thomas trở thành Hồng y đại chủ tế, từ lúc bắt đầu đến khi nhậm chức, thời gian rất lâu sau đó vẫn có cảm giác vô cùng hưng phấn, dù sao cũng đã thực hiện được mục tiêu mà phấn đấu cả đời, trong vô thức không muốn tách khỏi cảm giác đó, đúng là một việc rất bình thường.

Nhưng Trâu thần côn dĩ nhiên vô cùng không bình thường, đối với hắn chuyện này chỉ mới là bắt đầu thôi.

Trâu Lượng nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng chờ đợi, sau một lúc, thời gian đã đến.

Trâu Lượng đóng kỹ cửa, tiến vào Thông thiên cảnh, lúc một người đàn ông đang tập trung rèn luyện sức mạnh thì những việc khác rất dễ bỏ qua không chú ý đến được.

Thông thiên cảnh, tỏa sáng rực rỡ.

Trâu Lượng nhìn xung quanh một chút, Thông thiên cảnh vẫn náo nhiệt như trước, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng hơn, điều này lại làm cho Trâu Lượng cảm thấy nghi hoặc, thậm chí hơi lo lắng, cấp vàng sáng ở Mông Gia làm sao lại có thể ít như vậy, nhưng hình như có lý do gì đó mà không đến được đây.

Nhìn xung quanh một chút, anh em nhà Doff còn chưa tới, Trâu Lượng cũng chờ thêm một chút, nhưng thời gian ở thế giới thật và thời gian ở Thông thiên cảnh dù sao cũng khác nhau. Trâu Lượng không muốn đợi nữa, liền liên lạc với bọn lão Ma một chút, bọn Bóng Ma và Dư Triết đang bên trong khu thực luyện, có vẻ như tình hình rất căng thẳng, cả bọn đang trong thời gian nghỉ ngơi chờ phục hồi sức mạnh. Khát vọng trong lòng Trâu Lượng cũng biến thành một chút cấp bách, nơi này khắp nơi đều là người mạnh, vì mục tiêu theo đuổi sức mạnh vô tận, bản năng chiến đấu tràn ngập trong lòng Trâu thần côn có vẻ không còn muốn yên phận nữa rồi.

Không thể không nói, tế ti và chiến sĩ hoàn toàn là hai mặt của nghề nghiệp, một cái yêu cầu trầm ổn thu lại, cái kia lại yêu cầu cảm xúc phải tỏa ra bốn phía, nhưng trên người Trâu Lượng thì hai mặt này lại cùng tồn tại vô cùng hòa hợp, có lẽ đối với người ở thế giới này thì làm như vậy là rất khó, nhưng đối với kiếp trước của hắn mà nói thì đây cũng không phải là chuyện gì đặc biệt.

Hắn đang do dự có nên liên lạc tiếp không.

Hắn nghĩ đến Shana, một cô bé ngoan, rất hợp với tính khí của Trâu Lượng, cộng thêm ân tình của Augustus, chính mình luôn nhận được lợi ích từ người khác nhưng vẫn luôn phớt lờ người ta.

Bỗng thông linh lóe lên, Shana đã liên lạc với hắn trước rồi, Trâu Lượng hiểu ý cười cười, nghe âm thanh Shana rất vui vẻ, quả thật là vì Trâu Lượng đã lâu không đến Thông thiên cảnh rồi.

Chẳng bao lâu sau Shana đã chạy đến rồi, Trâu Lượng gãi đầu cười khổ, không cần phải nhiệt tình như vậy chứ.

Không đợi phản ứng của Trâu thần côn, Shana đã nhanh như chớp vọt vào trong lòng Trâu Lượng, một cái ôm đầy nhiệt tình... Trâu Lượng không tránh, cứ như đây là lễ tiết vốn có của tộc Thiên Mị vậy.

"Chủ nhân, chủ nhân, làm sao lâu rồi người không đến đây, có phải ghét Shana rồi không".

Shana tủi thân như một thú cưng bị vứt bỏ, làm Trâu Lượng cảm thấy đau đầu không ngớt, càng ngày Shana càng làm cho hắn không thể chống đỡ nổi rồi.

Nhẹ nhàng làm cho Shana tách ra khỏi vòng tay mình, vuốt vuốt mũi Shana, "Làm gì có chuyện đó, chỉ là gần đây ta có nhiều việc phải làm, bây giờ công việc ít đi nên ta cũng vội tới đây cố gắng một chút, nhìn mọi người có vẻ đều rất hưng phấn thì phải".

"Đúng vậy, đúng vậy, bọn họ đều đang chuẩn bị cho cuộc chiến ở Thông thiên cảnh, đúng rồi, thời gian này chủ nhân không hay tới đây, Thông Thiên thập thánh cũng đã ra một ít tiền đặt cược, những người mạnh nhất cấp bậc vàng sáng và vàng tối trong các trận chiến sắp tới đều sẽ nhận được khen thưởng đặc thù!".

Shana vội vàng nói, cứ như thú cưng nhỏ bé đang muốn lấy lòng chủ nhân vậy, chỉ có điều thú cưng nhỏ này lại tràn ngập vẻ mê hoặc và hấp dẫn. Vừa rồi hắn coi thường nữ tế ti kia, không phải là do Trâu thần côn không muốn, Emma hầu như lúc nào cũng bị Tuyết nữ chiếm cứ, cho dù hắn muốn thì vị Tuyết nữ kia cũng chắc chắn không ngại đem hắn đông thành tác phẩm nghệ thuật vĩnh viễn. Olivia thì còn thiếu chút nữa, có điều không khí giữa hai người vẫn chưa tốt như xưa, mà Olivia cũng đã tiến vào huấn luyện còn chưa xuất quan, Trâu thần côn chỉ có nước đem dục vọng đè nén xuống, không nghi ngờ gì, Shana này quả là có sức mê hoặc tuyệt đối.

Từ góc độ này của Trâu Lượng vừa lúc có thể nhìn thấy một ít khu vực không nên nhìn, trắng như tuyết, không phải rất lớn, nhưng thật là tròn nha a a a...

Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt tò mò của Shana, Trâu Lượng vội vàng nhìn ngó xung quanh, "Khụ khụ, cái gì, khen thưởng à, khen thưởng cái gì?".

"Không biết nữa, nghe nói ít nhất là cấp thú vương trở lên, nếu không thì làm sao dám đem ra làm phần thưởng, có điều các lão tổ tông vẫn còn chưa thỏa thuận xong".

Trâu Lượng suy nghĩ một chút, sợ rằng không phải bọn họ chưa chuẩn bị xong, mà có thể là do mười vị thánh ở Thông thiên cảnh này đều nắm giữ một số đồ vật đặc biệt, nên muốn mượn cơ hội này để phân phát cho hậu bối.

"Chủ nhân, chủ nhân, chúng ta cũng tham gia cho vui đi, ta cảm thấy chủ nhân nhất định sẽ giành được giải nhất". Shana tích cực nói.

Trâu Lượng dở khóc dở cười, hắn lại không có lòng tin như vậy, không biết bé con này lấy gì để tin tưởng như vậy, có điều Shana lúc trước rất im lặng bây giờ lại trở nên hoạt bát hẳn lên, chuyện này hẳn là do áp lực từ Augustus.

Nhẹ nhàng xoa đầu Shana, "Nghe những lời này của ngươi thì ta cũng phải cố gắng một chút rồi".

"Thật là to mồm, đúng là chém gió thành thần mà". Fitley đuổi theo Shana đến, hắn còn tưởng chuyện gì làm Shana sốt ruột như vậy, không ngờ lại là thằng nhóc con cứ như âm hồn không tiêu tán này.

Nếu là trước kia thì Fitley đúng là có chút đe dọa đối với Trâu Lượng, nhưng bây giờ Trâu thần côn cũng không cần phải tính toán với loại "quái vật nhỏ" này nữa rồi.

"Ta đợi vài người rồi chúng ta cùng đi, đúng rồi, túi chứa vật của ngươi có đủ lớn không?", Trâu Lượng hỏi.

"Không lớn lắm, miễn cưỡng thì chỉ có thể chứa được hơn một trăm kiện thôi", Shana lanh lợi nói.

Lòng tự trọng nho nhỏ của Trâu Lượng lại bị tấn công nữa rồi, chứa được hơn 100 kiện còn nói không lớn, cái của hắn chỉ mới chứa 10 kiện đã rất chật vật rồi, đúng là không có cách nào so sánh được với bọn "quý tộc" này.

"Khụ khụ, đủ rồi, lát nữa có thể cần chứa nhiều đồ vật đó".

"Quá tốt, có phải đang chờ bọn lão Ma không? Bọn họ gần đây rất bận, đều phớt lờ cả ta."

"Con bé này, chẳng lẽ ngươi không muốn tham gia cuộc chiến ở Thông thiên cảnh sao?", Trâu Lượng hỏi.

"Tham gia chứ, ta rất khổ luyện đó nha, mỗi ngày đều bỏ ra một tiếng để luyện tập đó!".

Trâu thần côn cũng phải lắc đầu, vậy cũng là khổ luyện sao? Bất qua xem dáng vẻ nghiêm trang của Shana thì đúng là không nên phê bình gì nữa, người bình thường làm sao có thể so với bọn "quái vật" có thiên phú bẩm sinh này được.

"Ha ha, không phải bọn lão Ma mà là 5 người bạn mới, đúng lúc cần kiểm tra thử sức mạnh của bọn họ một chút".

Fitley lại bị coi thường, từ đầu tới giờ, Shana xem hắn cứ giống như là không khí vậy, đến nỗi nhìn một cái cũng không thèm, điều này làm cho Fitley không thể nào chịu được nữa.

"Ngươi, ta cùng ngươi quyết đấu!".

Shana cuối cùng cũng nhìn thoáng qua Fitley, Fitley có chút đắc ý, "Nhóc con, chúng ta quyết đấu, nếu ta thắng thì sau này ngươi không được dây dưa với Shana nữa!".

"Fitley thân ái à, hình như là tiểu thư Shana dây dưa với vị anh em này mới đúng đó", Tàng Kinh cũng xuất hiện rồi.

Tàng Kinh vừa xuất hiện thì Fitley đã có vẻ mất tự nhiên rồi.
Bình Luận (0)
Comment