Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 543

Trâu Lượng biết nền tảng của mình không được tốt lắm, chỉ có điều năng lực của hắn là phân tích nên có thể tìm được con đường đột phá, còn Olivia chính là kiểu thiên phú điển hình, mặc dù khởi hành muộn nhưng chỉ cần có cơ hội, có quyết tâm thì nàng nhất định có thể nhảy vọt.

Người tộc Swan đã tỉnh giấc không phải chuyện đùa, phải biết cả thế hệ trẻ gia tộc Gabriel cũng chỉ xuất hiện một mình nàng.

Joyner dừng lại ở bạc trắng thượng đỉnh không thể tiến thêm nhưng Trâu Lượng đã vô cùng hài lòng. Joyner là sát thủ thiên phú, bạc trắng thượng đỉnh cùng với con dao găm tuyệt thế của nàng đã có thể ám sát một số "tay mơ" vàng sáng sơ cấp rồi.

Joyner đã đổi tên cho dao găm của mình, phụ nữ mà, nhất là nàng còn dịu dàng đáng yêu như vậy. Bông! Cho dù Joyner rất dịu dàng đáng yêu nhưng đối với thiên phú đặt tên của nàng thì Trâu thần côn chỉ mỉm cười chứ không có bất cứ ý kiến gì.

Bông, Bông. Một con dao thần kỳ sắc bén như vậy, nếu có tri giác thì sợ rằng nó cũng sẽ tức giận đến hộc máu.

Faure cũng đã đến bạc trắng thượng đỉnh, điều này làm cho bạn học Faure tỏ ra vô cùng khí phách. Mặc dù quá trình đặc huấn sống không bằng chết nhưng sống sót rời khỏi không gian tuyết vực, nhìn thấy mặt trời ấm áp Faure cũng có cảm giác như được sống lại. Khi xuất hiện trong đại sảnh, Faure phóng đãng không nhịn được ngẩng mặt hú dài để phát tiết hào khí trong lòng.

Ernest và Tân Đạt thì đều tiến vào bạc trắng trung cấp, dù sao thiên phú và năng lực đều có chênh lệch nhất định, có thể lên tới cấp bậc này đã phải dựa vào ý chí vượt quá tưởng tượng mới có thể tiếp tục kiên trì. Đương nhiên thu hoạch cũng rất nhiều.

Nhìn bọn họ trong lòng Trâu Lượng cũng tràn ngập cảm tự hào, đây là phe cánh của hắn, sức mạnh của hắn, bất kì ai đều không lấy đi được.

"A, còn Montmar đâu? Chẳng lẽ Tuyết nữ không chịu thả ra?" Trâu Lượng cười nói.

"Không phải, chính hắn không chịu ra, tên nhóc này tuyên bố ít nhất phải vượt qua ta mới chịu đi ra", Faure nhếch miệng nói.

Montmar vừa đến không gian tuyết vực đã bị Faure hành hạ một trận, Montmar làm sao chịu nổi loại tương phản này. Sau đại hội tại đế đô, Montmar một tay đã có thể giải quyết Faure, vậy mà mới vài ngày sau Faure cũng có thể giải quyết hắn bằng một tay. Sau bài học đau thương này bạn học Montmar nhất định phải tiến vào cấp vàng sáng, đương nhiên mặt khác cũng là để chăm sóc các anh em Bỉ mông hắn mang đến. Đám anh em này chỉ là cấp đồng thau, sự tồn tại của hắn cũng cho bọn họ một loại lòng tin.

"Vậy thì mặc kệ hắn, Ernest, Faure, Tân Đạt, nguyên lão hội đã chính thức công bố mở cửa thành Doran. Thời gian sắp tới thành Doran sẽ nghênh đón sóng người đợt thứ hai tràn vào, hơn nữa sẽ có không ít người của các đế quốc khác, trong đó không thiếu gián điệp. Đương nhiên cũng không ít người muốn gây rối, các ngươi đều phải chú ý hơn".

"Ha ha, lão Đại, ta đang ngứa tay lắm, chỉ sợ không có ai gây rối thôi!" Được giải thoát khỏi không gian tuyết vực, toàn thân Montmar đều tràn ngập sức mạnh, hắn khao khát tìm được người để đánh nhau.

Trâu Lượng cười cười, "Phải thu mình một chút, chúng ta không chỉ đối mặt với Mông Gia mà tương lai sẽ có cao thủ đến từ các nơi trên Đại lục Thần thú tràn vào, có vài người bản thân ta cũng rất kiêng kỵ".

"A, không phải vậy chứ, còn có nơi nào mạnh hơn Mông Gia chúng ta sao?" Ngẩn người, Tân Đạt cũng hơi ngoài ý muốn.

Hiển nhiên đại đa số người thú Mông Gia còn đắm chìm trong ảo tưởng đại đế quốc Mông Gia.

"Bắt đầu từ hôm nay phải thay đổi quan điểm này, hiện nay Hannibal, Phong Chi Quốc, đế quốc Saron là ba đại đế quốc tuyệt đối không thua gì Mông Gia trên Đại lục Thần thú, mà sức mạnh của bọn họ hiện nay, bao gồm trình độ của thế hệ trẻ đã vượt qua Mông Gia. Không phải ta dọa người, chẳng bao lâu các ngươi sẽ rõ ràng".

Đám người Faure đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên nhất thời còn không tiếp nhận được.

Trò chuyện một lát Faure và Tân Đạt đều vội vã về nhà, dù sao lần đặc huấn này cũng diễn ra một thời gian, giờ phải tìm bạn bè uống rượu. Với tính cách của Faure và Tân Đạt thì hai người này không thể không tìm mấy tiểu đội trưởng dưới tay khoe khoang một chút.

"Ernest, không tồi, lại rắn rỏi hơn rồi!" Trâu Lượng vỗ vai người anh em.

"Đại ca, em kém quá, không vượt qua được bạc trắng trung cấp".

"Ha ha, có thành tích này anh đã hài lòng lắm rồi. Cứ từ từ từng bước một, nền tảng vững không có gì xấu, cấp bậc không thể đại biểu tất cả".

Trâu Lượng cười nói, Ernest luôn tạo ra áp lực quá lớn cho chính bản thân mình, Trâu Lượng chỉ có một người thân như vậy, hắn không muốn Ernest quá mệt mỏi.

"Joyner, ngày mai em đi tìm Gina, bên chỗ cô ấy có không ít công việc cần em hỗ trợ. Bây giờ trình độ tiềm hành của em thế nào rồi?"

Trâu Lượng hỏi, trong gián điệp và phản gián thì Joyner chính là một mũi dao sắc, hiện nay hệ thống của Trâu Lượng được phân công rõ ràng, quyền lực tách riêng, năng lực của mỗi một ngành đều được phát huy đến mức tốt nhất. Tại Đại lục Thần thú thì hiện tượng này tuyệt đối là độc nhất. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Joyner cười cười rồi biến mất trong tầm mắt mọi người, không thể không nói trình độ tiềm hành này đã tương đối lợi hại, cho dù một số sát thủ tiền bối cũng không theo kịp.

Trâu Lượng cũng yên lặng trong chốc lát mới phát hiện được vị trí của Joyner, hắn không nhịn được cảm thán, "Lợi hại, tương đối lợi hại!"

Joyner cũng hơi xấu hổ, "Vẫn bị anh phát hiện mà".

"Ha ha, anh có sự nhạy cảm bẩm sinh đối với thú linh, anh cũng phải vất vả mới có thể phát hiện được thì những người khác chắc chắn còn khó hơn, tiến bộ rất lớn!"

Được Trâu Lượng khen ngợi Joyner cũng rất vui vẻ, nàng cố gắng như vậy chính là vì muốn được Arthur khen ngợi. Đây là đặc điểm của tộc mèo. Joyner và anh em Doff đều là gia thần của Trâu Lượng, mà tộc mèo bản tính đã thích được chủ nhân tán thưởng, đối với tộc mèo thì sự tán thưởng của chủ nhân có thể làm cho họ nhận được một loại cảm giác thỏa mãn không cách nào hình dung được.

Đợi Ernest và Joyner đều đã đi Trâu Lượng mới dang hai tay ra, Olivia còn hơi xấu hổ, nhìn xung quanh xem không có ai mới chịu đi tới rồi bị Trâu Lượng ôm chặt.

"Nào, để anh xem tiểu bảo bối của anh béo lên hay gầy đi nào".

Trâu thần côn đã nhịn rất khổ cực, lần trước ăn được một nửa của Olivia làm cho Trâu thần côn vẫn nhớ mãi, trong Thông thiên cảnh Shana lại thường xuyên dụ dỗ hắn, Trâu thần côn không phải con cháu của Liễu Hạ Huệ.

Olivia bị sự vuốt ve rất có tính xâm lược của Trâu Lượng làm cho cả người mềm nhũn. Quả nhiên Olivia đã gầy đi, Trâu Lượng cảm thấy có chút không đành lòng.

"Kỳ thực em không cần cố gắng quá như vậy".

"Không được, em phải chứng minh cho tất cả mọi người thấy, hơn nữa cũng không thể chỉ có một mình anh cố gắng được", Olivia cúi đầu, bàn tay Trâu Lượng rất nhanh chóng xâm lược khắp nơi.

Chuyện lần trước đã diễn ra khá lâu rồi, chưa qua lần đầu nên bây giờ Olivia vẫn chưa thể thoáng được.

Khi bàn tay Trâu Lượng vô thức dò xuống dưới Olivia vội vàng ngăn cản, mà Trâu dâm côn lại đột nhiên giương đông kích tây lập tức sờ lên trên.

"A, sao chỗ này lại to hơn trước rồi?"

Trâu Lượng kinh ngạc làm cho Olivia muốn chui xuống đất.

"To thì không tốt à?" Một lúc lâu sau Olivia mới nhỏ giọng nói, "Chị Emma cũng rất to".

Trâu Lượng không nhịn được cất tiếng cười to, "Tốt, đương nhiên tốt. Đi, đi xem xem, chỉ mong Tuyết nữ không tỉnh, một nhà ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm".

Một khi đã quyết định thì Trâu thần côn sẽ làm quen rất nhanh. Hắn là đàn ông, về mặt này phải chủ động một chút nếu không sẽ càng khó xử hơn. Đương nhiên nội tâm Trâu Lượng cũng có không ít ý nghĩ tà ác, nếu là Emma trước kia thì Trâu Lượng thật sự có khả năng đề xuất "threesome" (hay còn gọi là 3 người cùng vật vã), nhưng không biết có phải đã bị Tuyết nữ đồng hóa không ít hay không mà bây giờ trên người Emma cũng có loại khí thế của Tuyết nữ đó, vì vậy Trâu Lượng không dám lỗ mãng.

Vận may của Trâu thần côn cực kì tốt, hoặc nói Tuyết nữ cực kì nể mặt. Trâu Lượng lờ mờ cảm thấy tựa hồ Tuyết nữ và Emma đã đạt thành nhận thức chung nào đó, lúc nào ai nên xuất hiện thì người đó sẽ xuất hiện.

Cho nên Trâu Lượng hưởng thụ bữa tối trong ánh nến cùng Emma và Olivia. Olivia rất tôn trọng Emma, có thể thấy Emma cũng quan tâm Olivia hơn cả Trâu Lượng, ít nhất có món gì ngon cũng đều tiếp cho Olivia.

Đêm nay Trâu Lượng ở lại với Emma, đại kế giải quyết Olivia vẫn phải để lại sau.

Cảm xúc đã qua, Emma nhẹ nhàng dựa vào thân thể Trâu Lượng, "Arthur, xử lí Olivia đi, gạo nấu thành cơm".

Vừa bình tĩnh lại, vì câu nói này của Emma mà nơi nào đó của Trâu Lượng lại bắt đầu rục rịch, Emma cũng không nhịn được sờ một chút.

"Khụ khụ, cứ kệ chuyện của anh đi. Dường như em còn sốt ruột hơn cả anh nhỉ".

Emma nhẹ nhàng xoa ngực Trâu Lượng thở dài, "Có lẽ vì ảnh hưởng của Tuyết nữ nên sợ rằng em không thể nối dài hương khói cho gia tộc Hebrew rồi, Olivia thật sự rất tốt, tuyệt đối không thể buông tha".

Trâu Lượng ngẩn người, nói thẳng, hắn thật sự còn chưa suy nghĩ đến vấn đề này. Đối với kiếp trước thì chuyện này không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng, có vài người còn không thích có con, nhưng tại Đại lục Thần thú, tại Mông Gia thì không thể nối tiếp hương khói có lẽ là một chuyện không thể tha thứ được.

Trước ngực lành lạnh, đây là nước mắt của Emma. Loại đau khổ này là điều một người đàn ông không thể hiểu được. Emma là một cô bé Thú tộc truyền thống, đại nạn không chết, mặc dù nằm ở hoàn cảnh khó xử hiện nay nhưng sinh một em bé cho Arthur vẫn là nguyện vọng lớn nhất của nàng. Nhưng tựa hồ thượng đế ghen tị với may mắn của nàng nên đã cướp mất quyền làm mẹ của Emma. Nàng đã tìm thầy thuốc đến xem, thân thể nàng quá lạnh, nàng cũng không oán giận Tuyết nữ, nếu như không có Tuyết nữ có lẽ nàng cũng vĩnh viễn không thể tỉnh lại. Kỳ thực có thể sống sót Emma đã không còn mơ ước gì nhiều nữa rồi.

Trâu Lượng ôm chặt lấy Emma, "Đầu tiên, trên thế giới này không có chuyện tuyệt đối, sau này anh chăm chỉ cày cấy, kiểu gì cũng có cơ hội. Chẳng lẽ em nghi ngờ sự mạnh mẽ của anh à?"

Trâu Lượng nói nghiêm trang, vẻ mặt cũng rất hùng hổ làm Emma cũng không nhịn được bật cười.

"Tiếp theo, chúng ta giả thiết là tình hình xấu nhất thì cũng có thể nhận con nuôi mà. Anh và Ernest không phải anh em ruột mà đều là bố nhận nuôi, nhưng bọn anh còn thân thiết hơn anh em ruột. Anh rất tự hào, bố sẽ tự hào vì anh".

Trâu Lượng nói, dù sao hắn cũng không phải người của Đại lục Thần thú nên suy nghĩ thoáng hơn. Đây không phải ý nguyện chủ quan của ai cả, tất cả mọi việc đều có thể khống chế thì đã không còn là người rồi.

Emma kìm lại nước mắt, chuyện này nàng vẫn không dám nói vì nàng đã thấy quá nhiều chuyện như vậy. Phụ nữ bị đuổi ra khỏi nhà vì không thể sinh con là một chuyện rất bình thường tại Đại lục Thần thú, nhưng nàng rất may mắn gặp được Arthur.

Emma bò lên trên người Trâu Lượng, áp sát tai hắn, "Kỳ thực không cần nhận nuôi, anh có thể làm cho Olivia sinh mấy đứa, hoặc tìm thêm mấy người phụ nữ".
Bình Luận (0)
Comment