Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 576

"Thành chủ đại nhân đang nói đùa à?"

"Ta cảm thấy hắn đang khoe khoang, hơn nữa ai dám thắng hắn chứ!"

"Đúng vậy, trước mặt mọi người làm cho hắn mất mặt thì sau này sao sống nổi?"

"Đất khu thần tích được gọi là vô giá, nghe nói mấy triệu đồng tiền vàng cũng không mua được, thật hay đùa đây?"

Mọi người thảo luận sôi nổi nhưng không ai muốn lên thử. Một mặt là biết sức mạnh của Arthur, mặt khác căn bản không tin có chuyện tốt như vậy, không khác nào phút chốc có thể làm được việc người khác phấn đấu cả đời.

Trâu Lượng cũng không vội, hắn mang một chiếc ghế tới lẳng lặng ngồi chờ. Tin tức cũng nhanh chóng được truyền ra ngoài, đương nhiên trong đó không ít là người được Trâu Lượng sắp xếp.

Mấy tiếng đã qua, tin tức gần như đã truyền khắp thành Doran nhưng vẫn không có ai lên thử.

Trâu thần côn nhìn mặt trời, bề ngoài vẫn tỏ ra bình thản. Một buổi sáng dã qua, rốt cục một người thoạt nhìn rất dũng mãnh xông lên.

"Quân đoàn trưởng đại nhân nói thật chứ?"

Trâu Lượng mỉm cười đứng lên, "Ta Arthur Hebrew luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói ra chưa bao giờ đổi ý. Hãy xưng tên đi!"

"Bách phu trưởng trung quân Fusa, đến từ tỉnh Thần Quang".

"Rất tốt, ngươi là người đầu tiên cho nên được ưu đãi. Chỉ cần có thể tiếp được một chiêu của ta thì coi như qua được!"

Fusa vừa nghe nụ cười đã xuất hiện trên mặt, hắn chợt quát một tiếng: "Tốt!"

Áo giáp màu vàng xuất hiện trên người, hắn không có hậu thuẫn, từng bước một bò lên bách phu trưởng, nhưng hắn không phục. Sức mạnh của hắn đủ để làm thiên phu trưởng, thậm chí vạn phu trưởng. Bị đẩy đến đây hắn cảm thấy rất buồn bực, đột nhiên nghe được tin tức này hắn quyết định đến thử, dù sao bách phu trưởng cũng không có gì to tát, bất kể thành bại hắn đều không quan tâm.

Vừa thấy là vàng sáng trung cấp, đừng nói người xem mà ngay cả Trâu Lượng cũng sững sờ một chút. Thật sự không nghĩ tới, vốn tưởng rằng là một đám quân đội rách nát vậy mà còn ẩn giấu cao thủ như vậy. Đột nhiên hắn hiểu ra, tại Mông Gia ưu tú không nhất định là ưu tú thật sự, biết cách làm người cũng là ưu tú, có sức mạnh nhưng không biết xử lý quan hệ thì cũng là rác.

"Quân đoàn trưởng đại nhân, không cần một chiêu, vẫn theo đúng quy củ đi. Nhưng nếu như ta thắng thì thế nào?" Fusa mỉm cười, hắn tràn ngập tự tin.

"Thắng ta thì chính là vạn phu trưởng, có thể tiếp một chiêu của ta sẽ là thiên phu trưởng!"

Âm thanh Trâu Lượng như tiếng sấm cuồn cuộn truyền ra ngoài.

"Tốt, mời chỉ giáo!" Fusa căn bản không tin, quân đoàn trưởng thành danh từ trẻ nhưng tế ti và chiến sĩ hoàn toàn là hai việc khác nhau, hắn sẽ không hạ thủ lưu tình.

Trâu Lượng bước tới, khí thế cuồn cuộn tràn ra mãnh liệt như thiên binh vạn mã, vẻ mặt Fusa lập tức thay đổi.

Sát khí ngưng trệ, nặng nề, như một chiến tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường.

Giết!

Trâu Lượng đột nhiên bước tới một bước nữa, đi cùng âm Bass kinh thiên động địa, nguyên khí rung động quyền đấm ra.

Fusa cảm thấy đối phương giống như yêu thú hồng hoang, hắn bị uy thế bao phủ đến ngạt thở, chỉ kịp phòng ngự.

Ầm...

Để theo đuổi hiệu quả, Trâu Lượng hoàn toàn không thu lại khí thế.

Fusa chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh kinh khủng đập tới, trong nháy mắt phá vỡ phòng ngự của hắn.

Thân thể hắn bay ra hơn hai mươi mét, đập thẳng vào đám người.

Lập tức toàn trường không một tiếng động, những người xung quanh lũ lượt tránh ra nhìn Fusa. Trước ngực áo giáp chiến sĩ tộc Lion vàng sáng trung cấp này đã rạn nứt, kỳ thực luồng khí thế vừa rồi đã làm cho không ít người gần đó trực tiếp ngất xỉu.

Fusa vùng vẫy muốn bò dậy, hắn chưa bao giờ muốn đứng lên như lúc này.

Nhưng dù đã dùng hết sức mạnh toàn thân hắn vẫn không thể đứng lên được. Đáng sợ nhất là một quyền vừa rồi làm sức mạnh của hắn tan rã nhưng lại không trọng thương, đây là sức mạnh đáng sợ cỡ nào?

"Làm một bách phu trưởng cũng coi như tàm đủ. Fusa, ngươi có phục không?"

Âm thanh Trâu Lượng vang vọng toàn trường, tất cả mọi người đều bị khí thế của Trâu Lượng chấn động. Bất kể đã từng thấy sức mạnh của Trâu Lượng hay mừa mới đến đều kinh ngạc trước uy mãnh của hắn.

Fusa vùng vẫy hồi lâu rồi chậm rãi quỳ dậy, "Fusa nguyện hiệu lao vì quân đoàn trưởng đại nhân!"

"Rất tốt, còn ai nữa?"

Âm thanh Trâu Lượng càng vang dội, "Làm sao, hết người rồi à? Đồ bỏ, đều là đồ bỏ. Ta sẽ đứng đây, người thứ hai hai chiêu, người thứ ba ba chiêu, cứ thế mà tính, ai dám lên?"

Trâu Lượng đã dùng tới kỹ xảo chiến ca kích thích dũng khí của đám người thú, nhưng có lẽ biểu hiện vừa rồi quá mức chấn động, dù trong ánh mắt đám người này có dũng khí nhwung ai cũng biết có lên cũng chỉ có thua.

"Ta đến!"

Rốt cục một tiếng gầm vang lên trong đám người, Murphy và Peloponnisos cũng lộ vẻ xúc động, bởi vì họ biết người này.

"Fura, đến từ tỉnh Thần Chiếu. Ta muốn làm thiên phu trưởng!"

"Fura, chẳng lẽ là Fura chém ngàn người?"

"Tại sao hắn lại đến đây?"

"Nghe nói gã này khiêu chiến cao thủ khắp nơi, vậy mà còn chưa chết".

Fura xé rách áo, trong tay chỉ có một con dao găm nhưng khí thế lại mạnh hơn vừa rồi nhiều. Đây là một quái vật đã vùng vẫy rất nhiều lần bên bờ sống chết.

Trâu Lượng cười, đối thủ này còn tạm được.

"Ra tay đi".

Âm thanh vừa vang lên Fura đã lập tức ra tay. Tấn công luôn tốt hơn phòng ngự.

Fusa vừa rồi đã quá tin tưởng vào cấp bậc của mình, trên chiến trường có rất nhiều nhân tố quyết định thắng bại, cấp bậc chỉ là một trong số đó thôi.

Mặc dù Fura chỉ là vàng sáng sơ cấp nhưng hắn là đối thủ khó chịu hơn Fusa nhiều.

Fura hoàn toàn sử dụng hết sức lực, hắn biết rõ Arthur cực kì đáng sợ, đòn đầu tiên hắn đã dùng đến đấu pháp cùng chết, cái này kêu phú quý phải tìm trong nguy hiểm.

Tăng...

Trượt rồi!

Dán núi lở của Trâu Lượng đập tới như đạn pháo bắn ra.

Fura bay ra. Bay cao hơn, xa hơn Fusa vừa rồi.

Ầm...

Trâu Lượng nhìn đối phương, "Ngươi không làm được thiên phu trưởng rồi, bắt đầu từ thập phu trưởng đi".

"Cảm ơn quân đoàn trưởng đại nhân!"

Fura tâm phục khẩu phục, mình tấn công toàn lực mà lại bị đối phương nhìn thấu dễ dàng như thế, xem ra nghe tên không bằng gặp mặt, gặp mặt mới biết quân đoàn trưởng mạnh đến mức nào.

Quốc gia đang trưng binh, nghe nói sắp có chiến sự. Rất nhiều người có sức mạnh cũng muốn làm nên sự nghiệp, bên người Giáo hoàng nhân tài đông đúc, đương nhiên nên tìm cơ hội ở nơi khác. So với quân đoàn của Neberro và Titan Montaeris thì mọi người cho rằng ở đây cơ hội nhiều hơn.

Có điều không nghĩ tới Arthur mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.

Arthur cần xây dựng uy nghiêm của một quân đoàn trưởng chứ không phải của một thanh niên hai mươi tuổi. Thân phận Hồng y đại chủ tế không thể uy hiếp tất cả mọi người.

"Lần sau ba chiêu, ai tới?"

Murphy và Peloponnisos đều âm thầm kinh hãi, khi Arthur đưa ra phương pháp này họ còn có chút lo lắng nhưng bây giờ xem ra đúng là lo bò trắng răng. Sức mạnh của Arthur đã tiến bộ đến mức họ không thể tưởng tượng nổi, được Arthur kích thích hai người đều đã tiến vào vàng sáng sơ cấp, nhưng họ lại phát hiện sức mạnh của Trâu Lượng đã bay vọt lần nữa rồi.

Được thấy Trâu Lượng tay ra hai lần mọi người đều vỗ tay hoan hô. Những người thú vốn là người thành Doran thì sùng bái đến mức quỳ rạp xuống đất, còn người mới tới thì đã biết Arthur là tồn tại kiểu gì.

Một khi có người mở đầu thì tiếp theo sẽ không thiếu người thách thức, tuy nhiên không ai có thể thành công.

"Ta đến thử xem!"

Trâu Lượng thấy âm thanh hơi quen tai.

Atilius!

Atilius vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khí chất dũng mãnh đó vừa nhìn đã biết không phải người Mông Gia, mà Montmar thì càng cảm nhận được một không khí khác lạ.

Xuất hiện cũng làm cho Trâu Lượng rất bất ngờ, "Năm chiêu, tiếp được năm chiêu chính là thiên phu trưởng!"

Atilius tách đám người ra đi lên, "Ta phải giành được chức thiên phu trưởng này!"

Gầm...

Trong tiếng rống thân hình Atilius kịch liệt căng phồng, tất cả mọi người lập tức hít sâu một hơi, Bỉ mông, Bỉ mông vàng!

Hơn nữa còn là Bỉ mông vàng sáng trung cấp, hình dáng thật hung mãnh.

Atilius bay lên trời, đòn không tập sở trường nhất của Bỉ mông, phong sát! Truyện được copy tại Truyện FULL

Hai vuốt to lớn che khuất Trâu Lượng, đây là tỷ thí hay là ám sát? Không phải, là minh sát?

Từ lâu Trâu Lượng đã muốn thử xem, hắn không né tránh, cả người bắn lên như đạn pháo, hai đòn hổ pháo đấm thẳng ra.

Ầm...

Hai người đều bị bật lại. Bỉ mông mạnh mẽ thật sự thì đều vô cùng linh hoạt, vừa rơi xuống đất Bỉ mông đã ầm ầm lao tới, Bỉ mông xung kích!

Trâu Lượng cũng không định dùng kỹ xảo né tránh, đây là cơ hội tốt nhất để hắn lập uy.

Tay phải đột nhiên chỉ ra, một âm Bass vang tới, bước chân Atilius lập tức chậm lại. Liền sau đó âm Bass thứ hai bắn ra, không trung cũng chấn động, người bình thường cảm thấy không khác gì động đất nhưng không hề bị thương tổn. Sau khi được truyền thừa Trâu Lượng đã có thể khống chế rất tốt phạm vi sát thương của âm Bass.

Khi âm Bass thứ ba đánh tới thì thân hình to lớn của Atilius bị đè ngã xuống đất, tựa hồ không thể giãy ra khỏi bàn tay Trâu Lượng.

Sức mạnh giống như thần.

Atilius rống giận, hắn là một Bỉ mông cô độc, mặc dù là ở Hannibal hắn cũng không có bạn bè gì. Người khác sẵn sàng liều mạng vì dòng họ Hannibal nhưng hắn thì không. Tất cả những gì hắn có đều do hắn tự mình giành được, cho dù cần bán mạng hắn cũng phải bán mạng cho người hắn muốn.

Hắn đi tới Mông Gia, tìm đến người kia!

Nhưng người này nhất định phải có sức mạnh đáng để hắn đi theo.

Atilius vùng vẫy đứng lên, bắp thịt toàn thân kịch liệt căng ra, đột nhiên đập xuống đất.

Bỉ mông bạo kích!

Ầm...

Một làn sóng xung kích tràn về phía Trâu Lượng theo khe nứt trên mặt đất, vô cùng hung mãnh. Montmar nhìn mà suýt nữa chảy nước miếng, đúng là khí phách!

Sức mạnh này đã phá tan phong tỏa của âm Bass, trong đôi mắt Trâu Lượng toát ra vẻ thán phục.

Sóng chấn động bỗng nhiên quét tới.

Vù...

Mặt đất bị nứt ra không ngờ lại dần khép lại, còn Atilius thì bị đè ngã chổng vó.

Uy thế như thần!

Vô số người đã tụ tập tới quảng trường, tất cả đều kinh ngạc, đây là cái gì?

Thần uy!

"Rất tốt, Atilius, ngươi đã chống được năm chiêu, bây giờ ngươi chính là thiên phu trưởng của ta, tiền vàng một ngàn, đất thần tích một mảnh!"

Thu lại sức mạnh, Atilius đứng lên, "Sẵn lòng hiệu lao!"

Ánh mắt hai người gặp nhau, rất quen thuộc, đây là bạn, đây là tin cậy.

Trâu Lượng căn bản không quan tâm hắn đến từ nơi nào. Hắn dám đến thì Trâu Lượng cũng dám nhận.

Ngay cả Bỉ mông vàng cũng bị khuất phục, những người từng hoài nghi sức mạnh của quân đoàn trưởng, hoài nghi tế ti là loại không biết chiến đấu, chỉ biết trốn ở phía sau hưởng lạc bây giờ rất muốn đào một cái hố để tự chôn chính mình.

"Sáu chiêu, ai tới?"

Âm thanh của Trâu Lượng vang lên. Lúc này không còn là quấy rối hay cầu may nữa mà là sùng bái và cuồng nhiệt, người thú sùng bái nhất là người mạnh và sự thần bí, mà Trâu Lượng có đủ các yếu tố này.

"Sao lại thế được, hơn hai mươi tuổi, bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ cũng không thể nhanh như vậy!"

"Ngươi biết cái gì, thành chủ đại nhân của chúng ta là con của thiên mệnh, nếu không tại sao thần tích lại xảy ra tại thành Doran?"

Xem sức mạnh của Trâu Lượng sợ rằng cấp vàng sáng không có ai là đối thủ của hắn.

"Muốn chiến thắng quân đoàn trưởng đại nhân thì đúng là khó thật, nhưng không biết tiếp mười chiêu trở lên có thể làm vạn phu trưởng hay không?"

Chợt một âm thanh vang lên, mọi người sôi nổi tìm xem ai nói, thằng nào mà não phẳng thế, tiếp được mười chiêu à? Nằm mơ!
Bình Luận (0)
Comment