Hùng Bá Thiên Hạ

Chương 590

William muốn nói lại thôi, sau khi chiến tranh nổ ra Neberro đã thẩm thấu quyền lực vô cùng nhanh chóng. William quả thật đã đánh giá thấp thủ đoạn của Neberro.

"Đại nhân William, chúng ta không thể dỡ tường đông để sửa tường tây, lúc này cần gia tộc Montaeris phát huy dũng khí của gia tộc chiến thần để tạo ra kỳ tích. Chỉ cần có thể đứng vững thì chúng ta sẽ thắng lợi!"

Gregg bắt đầu vuốt đuôi, hắn không quan tâm đến nơi khác.

Thành Doran.

Lúc này Trâu Lượng, Murphy và Peloponnisos đã chưa làm ba hướng xuất kích, chia cắt, tiêu diệt. Các chiến sĩ quân đoàn Rực Lửa đã ngột ngạt quá lâu rốt cục có cơ hội phát tiết. Tin tức thắng lợi đã bị Trâu Lượng phong tỏa, đây cũng là lựa chọn của Trâu Lượng sau khi phân tích tình hình. Mặc dù Yoria đã chết nhưng một trong ngũ bá Man Hoang, con cáo già Sritta đã tiếp quản quân đoàn, Trâu Lượng không thể thả cáo về núi. Mặc dù Man Hoang thảm bại nhưng chủ lực vẫn rất mạnh, nếu như không thể khiến chúng thiệt hại nặng nề thì quân đoàn Rực Lửa căn bản không dám rời khỏi thành Doran.

Lăn lộn tại Mông Gia lâu như vậy, Trâu Lượng đã học được ẩn nhẫn. Đồng thời đây cũng là cơ hội tốt nhất để rèn luyện quân đội.

Chiến tranh không chỉ có thể làm cho chiến sĩ trưởng thành mà cũng có thể làm cho tướng lĩnh trưởng thành. Thị trấn Phong và thị trấn Gió Thu đã trở lại trong tay thành Doran, mặc dù đã biến thành hoang phế nhưng chỉ cần có người là có thể tái thiết. Trâu Lượng tuyệt đối không hy vọng thành phố phải xây dựng cực nhọc này lại gặp nguy hiểm, Man Hoang phải bị tiêu diệt.

Sritta dẫn tàn quân Man Hoang lui lại, chỉ còn lại không đến hai trăm ngàn, kẻ thì chết, kẻ thì trốn, kẻ thì bị bắt làm tù binh. Có điều dù sao Sritta cũng là con cáo già của Man Hoang, trong tình hình tứ bá khác đã chết thì đương nhiên toàn bộ Man Hoang bây giờ đều nghe theo hắn.

"Đại vương, quân đoàn Rực Lửa đuổi theo không rời, chúng ta phải nghĩ biện pháp, cứ như vậy không phải chuyện tốt".

Trong lều lớn trung quân, Sritta bắt đầu dùng những lão thần Man Hoang và loại trừ yêu tộc. Yoria vừa chết, Lôi yêu vương lại trở về trạng thái linh hồn, sức mạnh suy giảm, sức mạnh của yêu tộc cũng giảm mạnh. Đương nhiên Sritta cũng không lỗ mãng, trước hết hạ độc sau đó mới đồng loạt xông lên, căn bản không cho yêu tộc cơ hội phản kháng. Từ lâu các tướng sĩ Man Hoang cũng đã khó chịu với đám yêu tộc thích diễu võ dương oai này, Yoria vừa chết cũng lập tức trở thành yêu nhân.

"Man Hoang là đất của chúng ta, chúng ta cứ rút lui đến chỗ sâu trong Man Hoang rồi mưu đồ đại kế sau. Ta không tin Arthur có thể làm gì được chúng ta!"

"Đại vương anh minh, nếu như không phải vì tên yêu nhân Yoria thì chúng ta cũng chưa đến mức gặp phải thảm bại như thế!"

Lập tức đám tướng lĩnh bắt đầu nịnh hót như nước thủy triều, Sritta vui vẻ hưởng thụ. Rốt cục hắn cũng chờ được tới hôm nay, ai cười đến cuối cùng người đó mới là người thắng.

Đây chính là sách lược của Sritta, hắn mặc kệ người khác mạnh đến đâu, hắn chỉ cần chờ đợi, chờ đợi đến lúc tất cả những người mạnh hơn hắn đều chết sạch thì sẽ đến phiên hắn. Bây giờ hắn đã trở thành người thống trị hữu danh hữu thực của Man Hoang, hơn nữa thậm chí còn không có người nào có thể đe dọa đến vị trí của hắn.

Mặc dù đã chết không ít người, nhưng dã tâm của Sritta không hề giống Yoria, hắn chỉ cần có thể xưng bá Man Hoang là đủ rồi. Man Hoang chính là Man Hoang, kiếm chác chút đỉnh là đủ sống thoải mái rồi, cần gì phải mạo hiểm như vậy.

Đám người Man Hoang liên tục thất bại bây giờ cũng phải chấp nhận điều này.

"Báo cáo đại vương, không tốt rồi, không tốt rồi!"

Một tên lính xông vào.

"Hoảng hốt cái gì? Quân đoàn Rực Lửa còn cách chúng ta ít nhất vài chục dặm".

Sritta không vui, sau khi trở thành đại vương hắn cũng phải có khí phách của đại vương, bọn nhóc con này đúng là không có quy củ.

"Không, không phải. Đại vương, tộc sói, tộc sói từ phía sau chúng ta đánh tới, rất nhiều doanh địa của chúng ta đều bị phá hủy".

"Cái gì?"

Sritta đứng bật dậy. Hang ổ đã bị phá, sao có thể như vậy?

"Không thể như thế được, thị trấn Sói Tuyết vẫn được chúng ta giám sát, làm sao lại có quân đội đi ra, hơn nữa còn xâm nhập địa bàn của chúng ta?"

"Đại vương, là thật sự. Kỳ thực chuyện này đã xảy ra từ lâu rồi, có điều đại... thằng khốn Yoria kia không cho nói ra, hắn bảo cái gì mà không thể làm ảnh hưởng đến quân tâm, phải thúc trống tiến quân gì đó".

Sritta sững người, vừa nghĩ đến số người đẹp và tiền của trong đại doanh thủ lĩnh hắn đã thấy lòng như đao cắt. Có những thứ này thì hắn có thể ẩn nhẫn một thời gian rất dài, nhưng bây giờ sào huyệt đã bị phá, phía sau có truy binh, đằng trước có chốt chặn, giờ làm thế nào?

Tác chiến chính diện với quân đoàn Rực Lửa?

Trên đường rút chạy đã xảy ra không ít chiến đấu, người Man Hoang đã bị đánh đến sợ, một nỗi sợ hãi sâu sắc in sâu trong lòng người Man Hoang nhưng không ai dám nói ra. Arthur Hebrew có thể đúng là người được Thần thú ban phúc, uy lực như thần sấm của Yoria vậy mà vẫn bị hắn chém bay đầu, hơn nữa tựa hồ Arthur đặc biệt thích chém đầu người khác.

Vừa nghĩ tới đây tất cả mọi người đều thấy cổ mình lạnh buốt.

"Đại vương, làm thế nào, hay là chúng ta đầu hàng?"

Sắc mặt Sritta âm trầm, "Đầu cái lông à? Chúng ta và Doran không đội trời chung, ngươi cho rằng chúng sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Hừ, thật sự cho rằng chúng ta đã đến tuyệt lộ à, thỏa thuận tấn công Mông Gia của bốn bên vẫn còn hiệu lực, chúng ta còn có một con đường, đó chính là nương nhờ Hannibal, Hannibal mới thực sự có tướng vương giả!"

Phong Chi Quốc không được xem trọng, cho dù mạnh hơn Man Hoang nhưng cũng không mạnh hơn được bao nhiêu. Nhưng Hannibal bất đồng, đó là vương giả thực sự. Sritta từng đi qua Hannibal, hắn rất rõ ràng đế quốc Hannibal đáng sợ và mạnh mẽ đến mức nào. Đã quyết đi ôm chân người khác thì phải tìm người chân to một chút.

Sritta cũng là người quyết đoán, trong tình huống bị tiền hậu giáp kích binh lính căn bản đều không muốn tác chiến. Đây là một trận chiến đấu thua chắc, hắn phải bảo tồn sức mạnh, càng giữ được sức mạnh thì khi đến nhờ cậy càng nhận được đãi ngộ tốt.

"Toàn quân lập tức lui về phía Hannibal, mọi đồ vật nặng đều vứt bỏ, hành quân với tốc độ cao nhất!"

"Đại vương anh minh!"

Mọi người đã chán ghét việc đánh nhau, vừa nghĩ đến tường thành chắc chắn của thành Doran và đám tín đồ chán sống đó binh lính Man Hoang đã cảm thấy chán nản. Vừa nghe thấy mệnh lệnh lui lại bọn lính lập tức cảm thấy hưng phấn, chạy trốn luôn tốt hơn liều mạng.

Trâu Lượng đang ăn lương khô, trên đường truy đuổi kẻ thù các chiến sĩ đều không được nghỉ ngơi, phải quyết tâm tiêu diệt Man Hoang, một lần vất vả để nhàn nhã suốt đời.

Một bóng dáng hiện lên.

"Chủ nhân, đại nhân Gina đưa tin tới, kẻ thù đang rút về phía đông, chạy về phía đế quốc Hannibal. Đại nhân Hải Hậu đã phá hủy đại doanh thủ lĩnh của Man Hoang, thu được chiến quả rất lớn". truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trâu Lượng phải đưa ra lựa chọn, tiếp tục truy kích hay là làm thế nào?

Tấn công đế quốc Hannibal?

Mạo hiểm quá lớn, hơn nữa hắn đang hành quân cấp tốc, không hề mang khí giới công thành theo.

"Lệnh Murphy tiếp tục đuổi theo quân đội Man Hoang tiếp tục mở rộng chiến quả. Peloponnisos tới hợp quân với Hải Hậu, phá hủy triệt để căn cứ địa chủ yếu của Man Hoang. Có thể mang đi thì mang đi hết, không mang đi được thì phá hủy toàn bộ!"

"Vâng."

Trâu Lượng nhìn thảo nguyên xa xa, kỳ thực hắn rất thích cảnh sắc Man Hoang, đáng tiếc đây là chiến trường, nhân đạo với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình. Phải phá hủy triệt để, cho dù người thú Man Hoang có trở về cũng không thể hồi phục một sớm một chiều.

Mười năm lở lại đến mười năm bồi, lúc đầu Man Hoang không ngừng thiêu đốt cướp giết đối với thành Doran, bây giờ đã đến lúc trả nợ rồi.

Bản thân Trâu Lượng không muốn làm loại chuyện này, nhưng Peloponnisos xuất thân gia tộc Montaeris chắc chắn sẽ làm cực kì tốt.

Ra mệnh lệnh xong, Trâu Lượng dẫn trung quân trở lại thành Doran. Đến bây giờ đại chiến Doran đã xem như thắng lợi, mặc dù không thể nói là giành toàn thắng nhưng trong thời gian tới kẻ thù sẽ không có cơ hội gì.

Evie chỉ là một tiểu binh, một tên lính truyền tin. Hắn đang cưỡi chiến mã chạy như điên, phải đưa tin thắng lợi về thành Doran, đây chính là sứ mạng của hắn. Báo tin thắng lợi cho vị lãnh tụ tôn kính nhất là chức trách, là vinh quang của hắn.

Chiến mã gục ngã, hắn bắt đầu chạy, không ngừng chạy, hắn không muốn chậm trễ một phút một giây nào. Hắn phải lớn tiếng nói với thành Doran, nói với các anh em của hắn, bọn họ đã thắng lợi.

Thân thể rã rời nhưng còn có ý chí, hắn chạy như không biết mệt, đến tận lúc nhìn thấy thành Doran.

Binh lính trên tháp quan sát vừa nhìn thấy Evie liền vội vàng chạy xuống.

Nhìn thấy người một nhà, thân thể Evie chợt lay động. Người lính kia vội vàng đỡ lấy hắn.

"Đại thắng... Đại nhân Arthur sắp... khải hoàn!"

Nói xong liền ngất đi.

Các chiến sĩ lập tức vẫy vay: "Đại nhân sắp khải hoàn, khải hoàn!"

Tiếng hoan hô mừng thắng lợi vang vọng thành Doran, đây là một trận thắng lợi khó tin...

Quân đoàn Rực Lửa bị coi là quân không chính hiệu vậy mà đánh lui Man Hoang, nói chính xác thì không phải đánh lui mà là đại thắng, đánh cho đối phương tan tác hoa rơi nước chảy.

Đối với thành Doran, dù rất vui mừng với thắng lợi nhưng đây cũng là chuyện không có gì bất ngờ. Mọi người đổ ra phố ôm nhau hoan hô, một tên nhóc con trên đường ôm lấy một cô gái xinh đẹp, hôm nay hắn tuyệt đối sẽ không bị ăn một cái bạt tai vang dội mà thậm chí có thể thành tựu một mối nhân duyên tuyệt vời.

Mọi người đồng tâm hiệp lực luôn có thể tạo thành sức mạnh mạnh mẽ, sức mạnh này cũng có thể khích lệ lòng người, chỉ cần bị dung hợp trong tinh thần Doran thì sẽ có thể sinh ra sức chiến đấu mạnh mẽ.

Tin tức thắng lợi bắt đầu lan rộng ra xung quanh, có lẽ một số người đã tới nơi khác trốn chết bây giờ chắc chắn sẽ phải đau đầu.

Nhưng tin thắng lợi này còn chưa truyền tới đế đô thì một tin dữ đã như mây đen bao phủ nơi này.

Pháo đài An Tây do Titan Montaeris trấn thủ đã thất thủ!

Mặc dù quân đoàn trưởng Titan đã thăng cấp kim cương cảnh nhưng vẫn bị thương nặng trong cuộc chiến với quốc sư đế quốc Saron sau đó bỏ mình. Đáng sợ nhất là sau ba ngày quốc sư Long Ma của Saron lại phất cờ trở lại như hoàn toàn chưa hề bị thương. Hắn triệu tập mưa lửa triệt để phá hủy sĩ khí của quân đoàn Chói Lọi, còn cái chết của Titan thì khiến cho phòng tuyến này hoàn toàn sụp đổ.

Sau đại chiến song phương đều chịu trả giá nặng nề, nhưng pháo đài đã không giữ được. Quyền quân đoàn trưởng O'Donna và phó quân đoàn trưởng Sally mang hơn một trăm ngàn tàn quân bắt đầu lui lại.

Chiến tranh rốt cục xuất hiện chuyển ngoặt, đế quốc Saron chiếm lĩnh pháo đài An Tây, đế quốc Mông Gia giống như là một người đẹp đã bị cởi hết quần áo, còn có cái gì có thể ngăn cản sự xâm lấn của Long Ma?

Đứng mũi chịu sào chính là tỉnh Thần Nguyệt nơi có pháo đài An Tây, O'Donna lui giữ thành Bado, tổ chức đạo phòng tuyến thứ hai, đồng thời yêu cầu chi viện.

Quốc sư Long Ma của đế quốc Saron thì dẫn theo đại quân hơn hai trăm ngàn người tiến vào pháo đài An Tây, đồng thời binh đoàn tiếp viện của đế quốc Saron cũng đang được điều tới. Mông Gia ngàn năm lần đầu tiên thất thủ, sĩ khí của đế quốc Saron đại chấn, tầm ảnh hưởng của Long Ma cũng tăng vọt chưa từng có.

Đương nhiên với thần uy vô thượng thể hiện ra, quốc sư Long Ma cũng được các tướng lĩnh đế quốc Saron tôn là thần lửa!

Tại đế quốc Saron đã xuất hiện thần lửa giáo, giáo đồ thần lửa giáo coi Long Ma là thần của họ.

Trong thành Bado, O'Donna và Sally nhíu mày lo lắng. Bọn họ không thể ngờ được sức mạnh của Long Ma đã mạnh mẽ đến mức khó tin như thế, bị trúng một đòn toàn lực chiến sĩ cấp kim cương, vậy mà chỉ ba ngày sau đã khôi phục lại. Trong thành căn bản không có ai là đối thủ của Long Ma, đương nhiên lần này Long Ma cũng đã khôn hơn, hắn căn bản không hề hạ xuống đất mà chỉ ở trên không phóng thích mưa lửa tập trung tấn công tường thành. Các chiến sĩ Mông Gia không thể phòng ngự ở trạng thái tốt nhất, còn sĩ khí của đế quốc Saron thì ngày càng tăng vọt.
Bình Luận (0)
Comment